Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1180: Sư Đệ Trưởng Thành Rồi, Có Muốn Tìm Đạo Lữ Không 2

Chương 1180: Sư Đệ Trưởng Thành Rồi, Có Muốn Tìm Đạo Lữ Không 2
"Nhiệm vụ tông môn của sư huynh có rồi." Trình Sầu lập tức nói.
Nhiệm vụ tông môn?
Giang Hạo suy tư một lát liền hiểu được.
Mình rời đi vài chục năm, tương đương với việc vài chục năm không nhận nhiệm vụ tông môn. Bây giờ trở về rồi chắc chắn sẽ phải làm.
Chỉ không biết thân là đệ tử chân truyền, nhiệm vụ lần này sẽ là cái gì.
"Chuyện này…" Trình Sầu ấp úng, mãi mà không thể mở miệng.
Giang Hạo cũng không nóng nảy, chỉ là an tĩnh nhìn qua.
Chờ Trình Sầu điều chỉnh tốt, mới nói khẽ: "Mang theo tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Thần giao thủ với người Lạc Nguyệt Cung. Yêu cầu nhiệm vụ tông môn chỉ có một, đó chính là thắng được đối phương, giữ toàn bộ người của đối phương lại."
"Giữ lại?" Trong mắt Giang Hạo hiện lên một tia kinh ngạc.
Đây là muốn giết toàn bộ?
"Là giữ đạo lữ của đệ tử tông môn lại, nghe nói đạo lữ căn bản là người trong đội ngũ." Trình Sầu lập tức giải thích.
Nói xong, hắn lén nhìn qua Giang Hạo.
Nghe vậy, Giang Hạo lập tức hiểu rõ.
Mình cần mang theo người tham gia đối đầu với Lạc Nguyệt Cung, sau đó đánh thắng đối phương, như vậy một số người sẽ phải ở lại Thiên m Tông.
Người ở lại căn bản là muốn trở thành đạo lữ của bọn họ.
Khó trách biểu tình của Trình Sầu lại có chút quái dị.\
"Ta phản đối." Lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía xa.
Giang Hạo nhìn lại theo tiếng, phát hiện là Diệu sư tỷ.
Nàng nổi giận đùng đùng mang theo Mục Khởi tới, giống như gặp phải chuyện gì lớn.
Trình Sầu thấy người thì vội vàng cúi đầu hành lễ.
Giang Hạo cũng là như thế: "Mục sư huynh, Diệu sư tỷ."
"Ta phản đối." Diệu Thính Liên lặp lại câu nói kia:
"So tài như này là so tài kiểu gì? Thắng thì phải cưới đạo lữ? Dựa vào cái gì? Chuyện này không hợp lý, nếu như Lạc Nguyệt Cung cung cấp người vớ va vớ vẩn thì như thế nào?"
"Thắng cũng không đến nỗi bắt buộc phải cưới đạo lữ chứ?" Giang Hạo mở miệng nói.
"Theo lý thuyết thì bắt buộc, nhưng mà sư huynh là đệ tử chân truyền, lại là thủ tịch dự tuyển, chắc là sẽ nhìn ý kiến của sư huynh." Trình Sầu nói.
"Sư huynh của ngươi bây giờ không phải là thủ tịch dự tuyển." Diệu Thính Liên sửa lời.
"Vậy thì đơn giản." Mục Khởi đè Diệu Thính Liên đang kích động lại, nói:
"Để Giang sư đệ tìm một người cùng cảnh giới là được, thủ tịch dự tuyển vẫn là rất thuận tiện."
Diệu Thính Liên nghe lời này thì trợn tròn mắt, cái gì gọi là rất thuận tiện.
Thủ tịch dự tuyển mà nói dễ dàng như vậy à?
Trình Sầu cũng cảm thấy nói như vậy đúng là có chút khoa trương.
Hắn biết Giang sư huynh rất mạnh, nhưng mà muốn thắng chắc là cũng phải phí không ít công sức mới đúng.
Giang Hạo thì chưa từng suy nghĩ nhiều, chỉ có ý tốt mà nhắc nhở Diệu sư tỷ:
"Người sư tỷ nên quan tâm không phải ta, mà là Mục Khởi sư huynh. Nhiệm vụ tông môn hình như chưa từng quy định người có đạo lữ không thể tham gia. Nói cách khác, nhiệm vụ tông môn lần này có lẽ sẽ có tên của Mục Khởi sư huynh."
Nghe vậy, Diệu Thính Liên vốn đang còn tức giận lập tức ngây ngẩn cả người.
Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Mục Khởi.
"Chắc là không có ta." Mục Khởi trả lời.
"Chắc là?"
"Chắc là vậy, dù sao thì ta cũng chưa đi xem qua."
Sau đó, Giang Hạo nhìn thấy Diệu sư tỷ lôi kéo Mục Khởi vội vàng rời đi.
Thấy thế, Giang Hạo nở nụ cười.
Thì ra muốn đánh bại Diệu sư tỷ, chỉ cần kéo Mục Khởi sư huynh vào là được.
Chỉ là cũng không phải là lần nào cũng có tiên tử đến tìm đạo lữ.
Sau đó, hắn đưa mắt nhìn về phía Trình Sầu.
Trong lúc nhất thời hắn có chút tò mò, không biết vị sư đệ này có ý nghĩ như nào.
"Kim Đan rồi?" Hắn hỏi.
"Đúng vậy, đều nhờ sư huynh vun trồng." Trình Sầu cúi đầu cảm kích nói.
Từ sau khi gặp được Giang Hạo, cuộc sống của hắn đã thay đổi.
Lúc đầu muốn Trúc Cơ rất khó khăn, nhưng sau khi nhận biết sư huynh trước mắt, hắn thành công Trúc Cơ, tiến thêm vào Kim Đan, trở thành một đệ tử cũng coi như là cao minh trong tông môn.
Ít nhất thì hắn đã rất mạnh so với những người xung quanh Linh Dược Viên.
Dù là Giang sư huynh không có chuyển ra ngoài, rất nhiều người đều không dám trêu chọc hắn. Phải biết người trông coi Linh Dược Viên căn bản là Trúc Cơ.
Chúc Hỏa Đan Đình đã từng tùy tiện khi dễ bọn hắn. Hiện nay những người kia nhìn thấy hắn cũng không dám làm càn.
Đương nhiên, thực ra không ít người cũng đã trở thành Kim Đan, chỉ là không còn cần khi dễ hắn nữa. Nhưng dù đối phương có muốn bắt nạt thì cũng cần ước lượng một chút.
Phải biết người trông coi Linh Dược Viên thật sự cũng không phải là Trình Sầu hắn, mà là Giang sư huynh thủ tịch dự tuyển Nguyên Thần của tông môn, đệ tử chân truyền Đoạn Tình nhai, còn có một yêu sủng Nguyên Thần trung kỳ.
"Không, đây đều do chính ngươi nắm chặt." Giang Hạo nghiêm túc nói.
Hắn chỉ bảo đối phương, nguyên nhân là vì đối phương từng đưa cho con thỏ một pháp bảo trữ vật, pháp bảo này giúp hắn tránh thoát điều tra của tông môn, trốn qua một kiếp.
Ban đầu là vì báo ân.
Đây chính là phần cơ duyên thứ nhất của Trình Sầu.
Sau đó, Tiểu Li tới, hắn để Trình Sầu đưa Tiểu Li trở về.
Quá trình này cực kỳ rườm rà, phải đối mặt với hai lão nhân bình thường tay trói gà không chặt.
Dù là như thế, Trình Sầu vẫn có thể được Tiểu Li tán thành, thời điểm đó Tiểu Li còn chưa thể hiện ra sự đặc biệt của mình, Trình Sầu không cần quá để ý.
Dưới tình huống như thế, sau đó mới có chuyện Tiểu Li tặng cơ duyên. Nếu như đổi thành người khác thì chưa chắc đã có thể nắm lấy.
Bởi vì cơ duyên của Tiểu Li là sau này mới có. Nếu là người khác thì rất khó làm được đến mức độ như Trình Sầu.
"Tuổi cũng không còn nhỏ nữa?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
Câu hỏi không đầu không đuôi này khiến Trình Sầu sững sờ, có chút không hiểu.
"Từng nghĩ đến việc tìm đạo lữ chưa?" Giang Hạo lại hỏi.
Lời này khiến trong đôi mắt Trình Sầu nhiều thêm mấy phần sợ hãi.
Giang Hạo buồn bực, làm sao đến mức như thế?
Mình mỗi ngày đều bị Diệu sư tỷ thúc giục, cũng chưa từng sợ hãi chút nào.
"Sư huynh là cảm thấy ta làm không tốt?" Trình Sầu lập tức hỏi.
"Sao lại nói như vậy?" Giang Hạo hỏi.
"Sư huynh không phải để ta tìm đạo lữ, sai đó lại tìm một chỗ dưỡng lão sao?" Trình Sầu cẩn thận hỏi.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, cuối cùng lắc đầu nói:
"Chỉ là hỏi ngươi có hâm mộ Mục Khởi sư huynh và Diệu sư tỷ hay không, hoặc là nói có ngưỡng mộ tiên tử nào hay không. Nếu có thì có thể nói cho ta, hoặc là Diệu sư tỷ, nàng chắc chắn sẽ vui lòng trợ giúp. Nếu như nàng không làm được, còn có Mục Khởi sư huynh, hắn chắc là cũng sẽ hỗ trợ. Dù gì thì ta cũng có thể hỗ trợ truyền lời. Nếu như muốn tìm nhưng lại không có đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, Diệu sư tỷ chắc là cũng vui vẻ, đương nhiên nếu ngươi muốn tham gia trận so tài lần này thì cũng có thể."
Trình Sầu nghe vậy thì không ngừng lắc đầu, nói thẳng mình cũng không có loại ý nghĩ này.
Hắn có quá nhiều chuyện, chưa từng có loại suy nghĩ này. Vẫn nên lấy tu luyện làm trọng.
Giang Hạo gật đầu, cũng không bắt buộc, chỉ là tò mò hỏi một chút mà thôi.
Trình Sầu hơn tám mươi rồi.
Tu vi Kim Đan, hi vọng Nguyên Thần nhỏ bé, tìm đạo lữ cũng coi như là bước thêm một bước trong nhân sinh.
Đột nhiên phát hiện tuổi tác của mọi người đều đã không còn nhỏ.
Hắn bảy mươi, Hàn Minh sư đệ sáu mươi chín. Lâm Tri khoảng tầm sáu mươi.
Sở Xuyên, Sở Tiệp cũng đều tầm tầm đấy.
Trong nháy mắt đều đã là như thế này.
Người sẽ trưởng thành, cũng sẽ già yếu, tu hành không tiến ắt sẽ lùi. Có lẽ cũng không phải là nói tới thực lực, mà là chạy không thắng được dòng sông thời gian.
Rơi xuống thì sẽ bị dìm ngập, đi ngược dòng nước.
"Sư đệ, sư phụ tìm ngươi." Mục Khởi sư huynh đã đi xa bỗng đưa tin tới.
Giang Hạo đại khái có thể hiểu rõ nguyên do, chắc là có liên quan tới nhiệm vụ tông môn.
Trong viện của Khổ Ngọ Thường.
Lúc Giang Hạo đến phát hiện Ninh Tuyên sư tỷ cũng ở đây.
Hắn khẽ gật đầu, sau đó thi lễ gặp mặt với sư phụ: "Gặp qua sư phụ."
Khổ Ngọ Thường gật đầu, nói:
"Đã biết nhiệm vụ tông môn chưa?"
"Biết được đại khái." Giang Hạo gật đầu.
"Trước nói ngươi nói ngươi là tu vi gì." Khổ Ngọ Thường mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Ninh Tuyên tiên tử bên cạnh có chút ngoài ý muốn.
Nàng nhìn sang Giang Hạo đang là Nguyên Thần trung kỳ, chẳng lẽ không phải?
Bạn cần đăng nhập để bình luận