Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1187: Mời Tiền Bối Đi Bích Vân Các Nghỉ Ngơi Mấy Ngày 1

Chương 1187: Mời Tiền Bối Đi Bích Vân Các Nghỉ Ngơi Mấy Ngày 1
Sau khi nhận nhiệm vụ, Giang Hạo liền tới Chấp Pháp Phong.
Nhìn nhiệm vụ tông môn của mình, hắn cảm giác có chút kỳ quái, phía trên lại có nam có nữ. Hắn cũng không biết thái độ của tông môn là như nào nữa.
Chuyện này không khỏi để hắn nhớ tới đã từng có người giảng giải nhiệm vụ tông môn cho hắn. Khi đó tới đây thường xuyên gặp được Liễu Tinh Thần. Bây giờ đã lâu rồi không thấy hắn, không biết như thế nào rồi. Có lẽ xem kịch rồi kéo cả chính mình vào.
Hắn có thể lý giải rất nhiều người, lại hoàn toàn không thể lý giải Liễu Tinh Thần. Vì xem kịch mà mệnh cũng không cần.
Trước đó bỏ qua cơ hội cực tốt, hiện nay có lẽ đã chôn xương tha hương.
Chỉ là, hắn luôn cảm thấy Liễu Tinh Thần sẽ không chết dễ dàng như vậy, cũng không biết có phải là ảo giác hay không. Nhưng mà những tàn hồn kia chung quy lại cũng quá mạnh, không cẩn thận chính là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Tu Chân Giới hiện tại có quá nhiều cường giả, trong bóng tối đều là như thế. Thời đại này, thời đại Cổ Kim Thiên đều có Tiên tồn tại.
Giang Hạo lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục chờ đợi.
Lần này đội ngũ tổng cộng có mười hai người.
Không ít.
Rất dễ xảy ra chuyện.
Nhất là sau khi tiến vào quặng mỏ cần chia làm ba đội.
Thành công của mình, nhưng nếu như hai đội khác thất bại thì lần so tài này cũng có thể à thất bại. Khi đó mình sẽ có chút phiền phức.
Có nên đi Lạc Nguyệt Cung hay là không?
"Không biết có thể giao chút linh thạch để cho qua chuyện hay không." Giang Hạo suy nghĩ trong lòng.
Vì đi Nhiệm Vụ Đường quá nhiều, hắn luôn cảm thấy những trận thi đấu này dù là thua đều sẽ có chỗ thương lượng, không chỉ là Thiên m Tông, Lạc Nguyệt Cung cũng là như thế.
Ba trăm vạn linh thạch ai mà không đỏ mắt?
Chờ đợi một lát, bắt đầu có người đến, người thứ nhất khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Trịnh Thập Cửu, Kim Đan hậu kỳ.
"Trịnh sư huynh tới vẫn là sớm như vậy." Giang Hạo mở miệng cười nói.
Lúc nhìn thấy người nhận nhiệm vụ, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới thế mà còn có thể làm nhiệm vụ cùng Trịnh sư huynh.
"Sư đệ quả nhiên lại là người thứ nhất tới." Trịnh Thập Cửu ôn hòa mở miệng.
"Lúc đầu ta còn lo lắng bốn người Kim Đan, bây giờ có Trịnh sư huynh ở đây liền yên tâm hơn rất nhiều." Giang Hạo cười nói.
Hắn rất lo lắng đám Kim Đan sẽ có suy nghĩ riêng, như này rất dễ ảnh hưởng đến thắng bại. Có Trịnh sư huynh, xác thực có thể thoải mái tinh thần hơn không ít.
Hắn đã hợp tác cùng Trịnh sư huynh rất nhiều lần, nhiều lần đều biểu hiện tốt.
Tin được.
Sau đó lại có hai người tới, là hai vị tiên tử.
Lôi Hỏa Phong, Tân Ngọc Nguyệt, Kim Đan sơ kỳ và Hoành Lưu Bộc, Nhạc Du, Kim Đan trung kỳ. Lúc nhìn thấy bọn họ, Giang Hạo có chút cảm khái.
Bên trong Kim Đan lại có tới tận ba người quen, đúng là vui mừng ngoài ý muốn.
Nhưng mà hắn cũng rất tò mò, vì sao lần này lại có tiên tử.
"Tông môn phân phối, không biết vì sao." Nhạc Du vẫn là lưng đeo cự kiếm, chưa từng thay đổi.
"Ta thật ra có nghe nói qua một chút." Tân Ngọc Nguyệt thành thục hơn không ít, bây giờ không còn là thiếu nữ năm đó nữa:
"Nghe nói đối phương cũng có người thích nữ giới, cho nên cũng không quá để ý giới tính người tham gia."
Giang Hạo gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Không nghĩ tới sau nhiều năm không thấy, tu vi của các ngươi đều cao như vậy." Tân Ngọc Nguyệt cười nói, trong đôi mắt cũng không có chút ghen ghét nào.
"Tân sư tỷ cách trung kỳ cũng chỉ có một bước, hơn nữa căn cơ củng cố, tương lai nhất định thông thuận." Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng.
"Còn gọi sư tỷ?" Tân Ngọc Nguyệt có chút ngượng ngùng, nói:
"Giang sư đệ đã là thủ tịch dự tuyển Nguyên Thần hậu kỳ, còn là đệ tử chân truyền của Đoạn Tình Nhai."
"Ban đầu là sư tỷ, hiện tại đương nhiên cũng là sư tỷ, nhưng mà thanh danh của ta dường như không được tốt, hi vọng sư tỷ chớ để ý." Giang Hạo nghiêm túc mở miệng.
"Sẽ không, là những người kia có mắt không tròng mà thôi." Tân Ngọc Nguyệt khoát khoát tay.
Nàng xác thực chưa từng nghĩ tới người trước mắt sẽ cao minh như vậy. Lần thứ nhất gặp mặt, mình Trúc Cơ trung kỳ, đối phương Trúc Cơ sơ kỳ. Bây giờ năm mươi năm tôi qua, mình Kim Đan trung kỳ, mà đối phương đã Nguyên Thần hậu kỳ. Chênh lệch đâu chỉ cách biệt một trời một vực.
Ai có thể nghĩ tới, sư đệ trầm mặc ít nói lúc trước không được bọn hắn xem trọng năm mươi năm sau đã trở thành thủ tịch dự tuyển Nguyên Thần hậu kỳ, đệ tử chân truyền Đoạn Tình Nhai.
Đối phương mấy lần mang theo bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ tông môn, thoát khỏi nguy hiểm. Thì ra nhân vật truyền kỳ ngay từ đầu cũng có thể phổ thông như vậy.
"Trịnh sư huynh có thể xem xem đối phương có tiên tử nào không tệ hay không." Nhạc Du trêu ghẹo nói.
Nghe vậy, Tân Ngọc Nguyệt cũng cười nói: "Đúng là như thế, Trịnh sư huynh có ý định tìm đạo lữ hay không?"
Mọi người đều rất có hứng thú đối với đề tài này.
Giang Hạo cũng là như thế, hắn cũng tò mò không biết Trịnh sư huynh sẽ tìm đạo lữ như thế nào.
Trịnh Thập Cửu khẽ lắc đầu: "Còn chưa thắng được, chúng ta phải cẩn thận một chút, nghe nói Lạc Nguyệt Cung am hiểu mị thuật, nam nữ đều dễ dàng lâm vào trong đó, phải cẩn thận một chút. Nếu không đợi chút nữa xuất phát sẽ dễ dàng mất hết mặt mũi."
Nghe vậy, Giang Hạo hơi cảm khái, đã lâu rồi không bắt gặp người dùng mị thuật. Lúc trước, hắn vì hiểu rõ mị thuật, cũng đặc biệt đọc một chút.
Hiện nay chắc là không cần ngụy trang bị trúng chiêu nữa.
Nhưng mà có rảnh thì ngược lại có thể tìm hiểu một chút, hiểu rõ thủ đoạn thuật pháp một chút cũng không phải là chỗ xấu.
Thủ đoạn của năm Chân Tiên công kích hắn cũng không giống nhau, có người dùng cự kiếm và lá chắn, có người dùng quyền, có người dùng thuật pháp, còn có người dùng trường thương.
Giang Hạo đều nhớ rõ những người này.
Có thể thấy được sau khi đại thế mở ra, Thiên m Tông cần đứng trước cái gì. Nếu như Chưởng giáo không cách nào ngăn cơn sóng dữ, Thiên m Tông chín phần sẽ sụp đổ.
"Những người khác tới rồi." Trịnh Thập Cửu chợt mở miệng.
Nghe thế, Giang Hạo mới quay đầu nhìn về phía người tới.
Lần này có sáu người tới.
Bốn Trúc Cơ, hai Nguyên Thần, một Nguyên Thần viên mãn dáng vẻ trung niên, một Nguyên Thần trung kỳ áo đen sắc mặt âm trầm.
Sau người bọn hắn giống như là một đoàn thể, đi cùng nhau có chút không tầm thường.
Những người này nhìn thấy người cũng không chủ động mở miệng.
Giang Hạo thì tự mình giới thiệu một chút, hắn chỉ hi vọng những người này phối hợp là tốt. Lần này tiến vào quặng mỏ hắn muốn thử đào quáng, nếu như có thể tấn thăng là tốt nhất. Trước khi đại thế đến nhất định phải đi hải ngoại một chuyến.
Nhiều nhất chỉ có thời gian mười năm.
Nam tử trung niên Nguyên Thần viên mãn khẽ gật đầu rồi báo tên.
"Bách Cốt Lâm, Đoạn Thiên Thành."
"Bách Cốt Lâm, Lộc Bách Diệp." Sau đó, một Trúc Cơ lên tiếng.
Trong Trúc Cơ có một người đến từ Chúc Hỏa Đan Đình, ba người đến từ Băng Nguyệt Cốc.
"Chỉ thiếu hai người cuối cùng." Giang Hạo nhìn ra phía ngoài.
Lần này, một người ngồi trên xe lăn đột nhiên xuất hiện, sau lưng hắn là người đẩy xe lăn.
Thấy người tới, Giang Hạo nhếch miệng lên.
Bách Cốt Lâm, Bạch Dạ Nguyên Thần sơ kỳ. Bách Cốt Lâm, Liên Cầm Kim Đan viên mãn.
Lần này người của Bách Cốt Lâm và Băng Nguyệt Cốc là nhiều nhất.
Hắn không ngờ là Bạch Dạ sẽ đến.
Đối phương dường như không quá tình nguyện.
"Bạch sư huynh." Giang Hạo chủ động mở miệng.
"Đến chậm rồi, Giang sư đệ thứ lỗi." Bạch Dạ cười khổ.
Hắn cũng không định đến, thế nhưng cuối cùng lại không ai thay hắn đến cả, do đó hắn mới không thể không tới. Dù hắn không cảm nhận được tử kiếp trong chuyến này, nhưng vẫn không muốn mạo hiểm.
Nhất là khi Giang Hạo dẫn đội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận