Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1190: Ta Và Người Đệ Nhất Cổ Kim Không Khác Nhau Là Bao 2

Chương 1190: Ta Và Người Đệ Nhất Cổ Kim Không Khác Nhau Là Bao 2
Trịnh Thập Cửu cũng không mở miệng, chỉ là yên tĩnh chờ đợi.
Bạch Dạ ngồi trên xe lăn nhắm mắt dưỡng thần, Liên Cầm tiên tử đứng ở một bên.
Nhạc Du và Tân Ngọc Nguyệt nhìn Giang Hạo và Trịnh Thập Cửu một chút, cũng không nói lời nào. Hai vị Nguyên Thần ban đầu chỉ mở miệng một chút, phía sau thì không còn nhiều lời.
Chỉ có bốn người Trúc Cơ là thỉnh thoảng có truyền ra âm thanh, thảo luận những người kia lúc nào tới. Còn nói những người kia chính là cố ý, nếu không sao lại để cho người ta chờ lâu như vậy. Cũng không thể nói tông môn các nàng căn bản không coi trọng lần thi đấu này?
Thế nhưng mà nói tới nói lui, mắng thì mắng.
Tất cả mọi người đều không có làm gì khác, cũng không làm được cái gì khác.
Đợi người tới rồi lại nói.
Lại qua nửa canh giờ.
Lại không có người mở miệng, mọi người đều là đứng an tĩnh.
Nửa canh giờ sau mới nhìn thấy có một đoàn người hướng về phía bên này.
Tổng cộng mười hai người, mỗi một người đều mặc áo lụa mỏng như bay múa ở trong sương mù, tóc dài tung bay theo gió, gương mặt non nớt mang theo ý cười. Trên người mỗi một tiên tử đều có một túi thơm đặc sắc, nương theo bước chân của các nàng, hương thơm tỏa ra bốn phía, trong không khí tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt.
Chân các nàng vừa dài vừa trắng, được ánh sáng chiếu lấp lánh, khiến người ta không khỏi sinh lòng hướng tới.
Trên người mỗi một tiên tử đều tản ra một loại khí tức yêu mị và thần bí, phảng phất như hóa thân thành vật trên trời.
Dẫn đầu là một vị bạch y tiên tử, ba ngàn sợi tóc lay động theo gió, chậm rãi rơi xuống vị trí xuất phát. Nàng thi lễ gặp mặt với Giang Hạo, trong chốc lát gió lay động mái tóc của nàng, lộ ra gương mặt hoàn mỹ:
"Để mấy vị sư huynh sư đệ đợi lâu rồi."
Những người khác cũng thi lễ gặp mặt, cười mỉm mở miệng: "Các sư huynh sẽ không tức giận chứ? Chúng ta vì gặp mặt mấy vị sư huynh mà đặc biệt ăn mặc một chút, ai ngờ đã qua thời gian."
Giọng nói vừa rơi xuống, Giang Hạo có thể cảm nhận được rõ ràng có khí tức thuật pháp đang nhanh chóng bao trùm bọn hắn. Đây chính là một phần của mị thuật?
Tâm thần Giang Hạo khẽ nhúc nhích, linh khí như gió thổi qua, triệt tiêu mị thuật của đối phương. Cũng không tính là vô thanh vô tức, chỉ là giữ vững cùng một mức độ với đối phương mà thôi.
Sau đó, hắn mới mở miệng, giọng điệu bình ổn: "Không ngại, chỉ là chờ một lát mà thôi."
"Sư đệ đúng là rộng lượng." Tiên tử dẫn đầu nhẹ giọng mở miệng.
Chỉ là trong lòng thoáng có chút kinh ngạc. Thuật pháp của bọn họ bị ngăn cản, xem ra người dẫn đội này cũng có chút thực lực. Người bình thường căn bản không thể phát hiện ra được thuật pháp của bọn họ.
Nguyên Thần hậu kỳ lại có thể không đơn giản như thế.
Càng không đơn giản, nàng đương nhiên càng là mừng rỡ.
Về việc đến trễ, đương nhiên là các nàng cố ý, nam nhân đương nhiên phải chờ nữ nhân, chờ lâu mới có thể sử dụng vẻ đẹp để xung kích bọn hắn. Như thế, bọn hắn mới có thể hiểu rõ tầm quan trọng của các nàng .
"Đạo hữu còn có vấn đề gì không?" Tiên tử dẫn đầu mở miệng hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Không có, vậy chúng ta lên đường thôi."
Nghe vậy, đối phương nhướng mày.
Cảm thấy người trước mắt có chút thất lễ, thế mà lại không hỏi tên của các nàng. Nhưng mà không ngại, rất nhiều thiên kiêu Nam Bộ đều phải thần phục ở dưới váy các nàng. Hành vi hiện tại của người trước mắt chỉ là muốn thu hút sự chú ý của các nàng mà thôi.
Không người đưa ra lời dị nghị, trong lúc nhất thời mấy người nhanh chóng hướng về phía quặng mỏ.
Giang Hạo vốn cho rằng những người này sẽ phi hành với tốc độ cực nhanh, không nghĩ tới lại dùng tốc độ giống như bọn họ, tựa hồ là muốn đồng hành.
Có chút vướng bận.
Hắn có chút tò mò, nếu như những người này chết đi, liệu lần thi đấu này có được phân thắng bại hay không? Khi đó còn có ban thưởng sao?
Giang Hạo không xác định được.
Đi tới đâu hay tới đó vậy.
Dành ra thời gian một ngày rưỡi, đám người Giang Hạo mới đi tới quặng mỏ. Nơi này bị sơn lớn vờn quanh, thân là Nguyên Thần tiến đến đều cảm thấy nguy hiểm. Xung quanh quá nhiều yêu thú, cũng may hữu kinh vô hiểm.
Bọn hắn rơi xuống bên ngoài quặng mỏ, nơi này chẳng biết đã tạo nên phiên chợ người đến người đi từ lúc nào. Mặc dù có chút đơn sơ, nhưng có rất nhiều tu sĩ Luyện Khí đang cố gắng kiến tạo nơi đây.
Phiên chợ này chính là do bọn hắn tạo thành, dường như cũng ở chỗ này kiếm ăn.
"Một đám hạ đẳng ô uế." Một tiên tử cột tóc đuôi ngựa của Lạc Nguyệt Cung ghét bỏ mở miệng.
Những tu sĩ này chẳng là cái thá gì, người yếu nhất trong đám người bọn họ đều là tiền bối khó lường đối với cái phiên chợ này. Hai bên căn bản không phải là người của một thế giới.
"Đi quặng mỏ đi." Giang Hạo mở miệng nói.
Bọn hắn ngự kiếm mà đi, hướng về phía người canh giữ quặng mỏ.
Trên đường đi, Giang Hạo nhìn thấy phía dưới có nhà tranh, chợ bán thức ăn, phiên chợ giao dịch. Những địa phương này người đến người đi, đều đang cố gắng vì cuộc sống của mình.
Trong lúc nhất thời, hắn có chút cảm khái, những người này đều là tán tu.
So ra mà nói, mình năm tuổi đã tiến vào Thiên m Tông, xem như là may mắn. Nhiều người cả đời đều không thể tiến vào được tông môn nào, chứ đừng nói tới là tông môn nhất lưu.
Bọn hắn ngự kiếm mà qua, phía dưới không ít người nhìn thấy, đều đang suy đoán là đại nhân vật từ đâu tới. Thời gian đúng là khiến người ta không thể tưởng tượng nổi. Hắn đã từng giống như những người phía dưới, phỏng đoán người ngự kiếm trên trời cao là đại nhân vật từ đâu tới.
Vị trí của người canh giữ quặng mỏ là một phủ đệ, có chút to lớn.
Bọn hắn đến đương nhiên là thu hút sự chú ý của người bên trong, lập tức có người ra nghênh đón.
Một vị nam tử trung niên Nguyên Thần trung kỳ.
Nhìn thấy đám người Giang Hạo, đối phương liền vội vàng hành lễ: "Tại hạ Hoàng Hồng Dương, gặp qua mấy vị tiên trưởng."
Hắn đã sớm biết những người này sẽ tới, nhưng mà bên trong đó có một số người không nhìn thấu được tu vi, đương nhiên là phải cẩn thận một chút.
"Ngươi là người canh giữ nơi này?" Một tiên tử Lạc Nguyệt Cung hỏi.
"Đúng vậy." Hoàng Hồng Dương gật đầu.
"Gian phòng của chúng ta đã được chuẩn bị xong chưa? Chúng ta cần tắm rửa."
"Đã chuẩn bị xong, mời tiên trưởng đi theo chúng ta."
Người Lạc Nguyệt Cung đều đi theo, Giang Hạo chỉ là đi vào trong rồi tìm một chỗ ngồi xuống. Bởi vì không nhiều nhiều, cũng chỉ có hắn và Nguyên Thần viên mãn là đang ngồi.
"Chúng ta chờ ở chỗ này sao?" Đoạn Thiên Thành hỏi.
"Chờ người kia trở về." Giang Hạo gật đầu.
Nơi này là chỗ đối phương trấn thủ, chắc chắn cũng phải thông báo tình huống cụ thể cho đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận