Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1191: Tiếu Tam Sinh Chờ Được Mấy Trăm Năm Để Báo Thù? 1

Chương 1191: Tiếu Tam Sinh Chờ Được Mấy Trăm Năm Để Báo Thù? 1
Trong đại sảnh trang nghiêm có tiên khí vờn quanh.
Ở trung tâm đại sảnh có một cái bình phong lớn, phía trên vẽ hoa đào tiên tử, cánh hoa lộng lẫy mê người, làm cho người ta lưu luyên quên đường về.
Giang Hạo ngồi ở bên cạnh bình phong, cảm khái sự bất phàm của nơi này.
Một Nguyên Thần trung kỳ lại xa xỉ như vậy, khiến cho hắn không khỏi kinh ngạc.
Lúc mình Nguyên Thần, không nhắc tới chuyện có phủ đệ lớn như vậy hay không, cho dù là linh thạch đều không có bao nhiêu.
Cảm khái một lát, có người đưa nước trà tới.
Hắn bưng lên thưởng thức, trà không tệ, thế nhưng cũng chỉ là không tệ.
Một tiền không quá hai trăm linh thạch.
Cảm giác cũng tạm được.
Hắn phát hiện Hồng Vũ Diệp không thích một số lá trà đắt đỏ, mà giá rẻ thì lúc uống vào nàng lại không có ý kiến gì.
Xem ra, đối phương cũng cực kì coi trọng cảm giác.
Cho nên sau khi ngửi thấy mùi trà, hắn mới thử một chút.
Phải biết mặc dù trà này không độc, nhưng dung hợp với hương hoa trong bình phong lại thành có độc.
Hắn từng tiếp nhận độc Bạch Dạ trong khoảng thời gian dài nên ít nhiều có chút hiểu rõ.
Mặt khác, nhãn lực hiện tại của hắn cũng khá tốt.
Chuyện rõ ràng như thế, đương nhiên là có thể nhìn ra.
Nhìn thấy Giang Hạo uống trà, Bạch Dạ cũng nên chén trà lên thưởng thức.
Đoạn Thiên Thành không có bất kỳ động tĩnh gì.
Hắn không nhận vì những thứ kia không thể uống lung tung.
Chỉ là đợi một canh giờ, đối phương vẫn còn chưa trở về.
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người cực kỳ bất mãn.
Sao hai ngày ngày cứ phải chờ đợi người ta thế, người người đều có thể đến muộn sao.
"Đoạn sư huynh uống một ngụm trà không?" Lúc này, Bạch Dạ nói.
"Tại sao?" Đoạn Thiên Thành hỏi.
Hắn không dám có chút khinh thường nào đối với Bạch Dạ, lúc trước Bạch Dạ đã từng mạnh hơn hắn. Bây giờ Bạch Dạ cũng không đơn giản.
"Có lẽ uống xong trà, người sẽ đến." Bạch Dạ mở miệng cười nói.
Đoạn Thiên Thành chau mày.
"Không ngại, Đoạn sư huynh cứ việc uống." Bạch Dạ mở miệng cười nói.
Nghe vậy, trong lòng Đoạn Thiên Thành thở dài, cuối cùng nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.
Chốc lát sau.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, người tới tựa như không dám trì hoãn thời gian.
Hoàng Hồng Dương bước nhanh vào đại sảnh, dừng lại ở trước mặt Giang Hạo, cung kính nói:
"Để mấy vị tiên trưởng đợi lâu rồi, chủ yếu là vì tìm chỗ tắm rửa thay quần áo, xin mấy vị thứ tội."
"Phủ đệ của đạo hữu cũng không tầm thường, thế mà không có chỗ tắm rửa thay quần áo sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Là có, nhưng là mấy vị tiên trưởng kia không hài lòng lắm, cho nên mới chậm trễ." Hoàng Hồng Dương mở miệng giải thích.
"Thì ra là thế." Giang Hạo gật đầu, sau đó nói:
"Nói một chút về chuyện quặng mỏ đi."
"Chuyện này…" Hoàng Hồng Dương do dự một chút, nói: "Mấy vị tiên tử trước đó nói, trước khi các nàng ra thì không thể nhiều lời. Vãn bối chỉ là một người trông coi, không đắc tội nổi các nàng, hi vọng mấy vị tiên trưởng có thể khoan dung độ lượng."
Giang Hạo gật đầu, cảm nhận độc trên người một chút, qua một hai canh giờ nữa đại khái sẽ lan khắp cơ thể, mấy ngày sau sẽ bộc phát, đại khái sẽ đánh mất tu vi.
Độc này không tệ.
"Nơi này ngoại trừ ngươi ra còn có người nào hiểu rõ về chuyện quặng mỏ không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
"Ngoại trừ tại hạ, những người khác đều không thể tiếp xúc với bí mật của quặng mỏ." Hoàng Hồng Dương mở miệng giải thích.
Giám định.
Giang Hạo cảm giác kỳ quái, người Nguyên Thần này không cần thiết phải đắc tội mình.
Vì sao muốn hạ độc, lại còn nói dối, đồng thời còn không ngừng gia tăng sự mâu thuẫn giữa bọn họ và người Lạc Nguyệt Cung.
Rất nhanh, kết quả giám định xuất hiện.
【 Hoàng Hồng Dương: đệ tử nội môn Phong Lôi Tông, người trông coi quặng mỏ Bách Xuyên, tu v i Nguyên Thần trung kỳ. Bởi vì phát hiện ra bảo vật tại quặng mỏ mà cực kì hưng phấn, không ngờ các ngươi vì thi đấu mà đến, khiến hắn nhận ra mối nguy.
Hiện nay, hắn muốn tính toán tất cả các ngươi, tốt nhất là để các ngươi tàn sát lẫn nhau, độc đã hạ, bảy ngày sau có thể khiến cho tu sĩ Nguyên Thần mất hết tu vi trong ba ngày, đến lúc đó chính là cơ hội tốt nhất để đánh giết các ngươi.
Người quen thuộc các vị trí của quặng mỏ chỉ có một mình hắn, chắc chắn các ngươi sẽ không giết người. Hắn cảm thấy vì thi đấu cho nên hai phe đều phải lôi kéo hắn. 】
Chỉ là do phát hiện bảo vật?
Giang Hạo thoáng có chút ngoài ý muốn, không biết là bảo vật gì mà lại đáng để đối phương bí quá hoá liều?
Nguyên Thần trung kỳ, muốn giết hai Nguyên Thần trung kỳ, hai Nguyên Thần hậu kỳ, hai Nguyên Thần viên mãn.
Quả thực chính là tìm chết.
Hắn không có phát hiện ra sao?
Tất cả Nguyên Thần ở đây đều có phát hiện.
Hắn không hứng thú đối với bảo vật, nhưng lại không thể tin tưởng đối phương.
Xem xong phản hồi của thần thông, Giang Hạo chậm rãi đứng dậy.
Hành động đột nhiên này khiến cho người khác có chút ngoài ý muốn.
Đoạn Thiên Thành cũng chỉ có thể đứng dậy theo.
Lúc này Giang Hạo cất bước đi đến trước mặt Hoàng Hồng Dương, nói:
"Dẫn đường đi, đến quặng mỏ."
Bịch một tiếng.
Hoàng Hồng Dương trực tiếp quỳ trên mặt đất, cầu khẩn nói: "Tiên trưởng, tiên tử bên kia nói nếu như ta dám dẫn đường thì sẽ giết ta, cầu tiên trưởng tha mạng."
Nói xong liền không ngừng dập đầu.
Dời sự chú ý của đối phương đi chỗ khác, sau đó cầu khẩn, người bình thường đều sẽ cảm thấy hắn mới là người bị hại.
Cũng sẽ không ai để ý.
Bản thân hắn đã quỳ xuống dập đầu rồi, nói rõ chắc là vô tội.
Con đường tu tiên dài dằng dặc, vì lợi ích mà có thể co có thể duỗi.
Hôm nay quỳ trên mặt đất cầu khẩn, ngày khác sẽ có thể đốt hương cho những người này.
Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, cảm thấy không cần thiết phải để lại tai họa.
Nếu như đối phương đã quyết tâm không dẫn đường, không mang theo là được.
Lúc này, hắn ngửi thấy một mùi thơm, trên tay Bạch Dạ chẳng biết đã nhiều thêm một hạt châu từ lúc nào. Hắn quay đầu lại nhìn Hoàng Hồng Dương, phát hiện đối phương chẳng biết từ lúc nào cũng đã trúng độc.
Nhìn dáng vẻ cầu khẩn của đối phương, Giang Hạo dìu hắn đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Sau đó, Giang Hạo quay người rời đi.
Những người khác không rõ ràng cho lắm, chỉ có thể rời đi theo.
Nhìn Giang Hạo rời đi, Hoàng Hồng Dương nhíu mày, cảm giác kỳ quái.
Hắn lập tức gọi người tới.
"Phủ chủ." Một người trẻ tuổi quỳ một gối xuống.
Hoàng Hồng Dương lạnh lùng nói: "Đi cùng… Hả?"
Lời còn chưa nói hết, Hoàng Hồng Dương chợt cảm thấy ngực có chút đau nhức.
Ngay sau đó, thân thể có từng viên bọt khí lúc lớn lúc nhỏ, trồi lên khỏi làn da của hắn.
Sau đó, đao ý du tẩu trong thân thể của hắn, quét ngang huyết nhục.
Phốc!
Hoàng Hồng Dương phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó cảm giác đao ý đang khuếch tán.
Một loại dấu hiệu tử vong đang tiến đến.
Hoàng Hồng Dương quỳ rạp xuống đất, trong đôi mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Trong nháy mắt, hắn nghĩ tới Giang Hạo vừa rồi có vỗ vai hắn hai lần.
Tại sao lại như vậy?
Mình biểu hiện đã đủ hoàn mỹ, tại sao bọn họ còn muốn giết người?
Không, không nên như vậy.
Vào lúc hắn muốn cầu cứu, từng chuôi đao phá vỡ mà ra từ trong thân thể cửa hắn.
Phốc!
Phốc!
Máu tươi vẩy xuống mặt đất. Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, dọa cho nam tử trẻ tuổi bên cạnh sững sờ tại chỗ. Lúc này, trong mắt của hắn chỉ còn lại một bộ thi thể nằm trong vũng máu.
Không biết qua bao lâu, một số tiên tử đi đến.
Lúc các nàng nhìn thấy thi thể trên mặt đất, mày không khỏi nhăn lại.
"Người Thiên m Tông đâu?" Các nàng hỏi.
"Rời, rời đi rồi." Nam tử trẻ tuổi sợ hãi đáp.
"Phế vật, thế mà còn thề thốt là mình có thể ngăn người lại. Dám hạ độc chúng ta, còn tưởng rằng là có chút năng lực, không nghĩ tới lại bị giết trong chớp mắt." Lúc này, bạch y tiên tử hừ lạnh một tiếng, sau đó quay người rời đi.
Không ai để ý đến chuyện Hoàng Hồng Dương chết.
Nam tử trẻ tuổi nhìn đám người rời đi, trong mắt là nồng đậm hoảng sợ.
Những người này… giết người không chớp mắt.
Vị trí quặng mỏ.
Mấy người Giang Hạo đứng ở biên giới, quy mô quặng mỏ nơi này cực lớn, lớn hơn của Thiên m Tông rất nhiều.
Mà thợ mỏ ở bên trong một phần là được chộp tới từ bên ngoài, còn có một phần là tới từ phiên chợ.
Mỗi ngày đều đào mỏ, kiếm một chút linh thạch ít ỏi.
"Thiên m Tông trông coi chỗ não?" Giọng nói của Đoạn Thiên Thành truyền ra ngoài.
Lúc rời khỏi tòa phủ đệ kia, hắn liền biết người kia không sống được. Hắn vốn định động thủ, thế nhưng mà thủ đoạn lưu lại lại không có hiệu lực. Nói cách khác, người kia đã chết.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết là ai ra tay, là người dẫn đội hay là…
Hắn nhìn về phía Bạch Dạ.
"Đoạn sư huynh đừng có nhìn ta, độc của ta cũng không thể độc chết một Nguyên Thần trung kỳ trong thời gian ngắn như vậy được." Bạch Dạ mở miệng cười nói.
Đoạn Thiên Thành rũ mắt, vậy chính là người dẫn đội giết.
Mục đích của đối phương rất rõ ràng, đó chính là giành chiến thắng trong trận thi đấu này.
Ai gây trở ngại, chính là muốn chết.
Lúc khác, nhiệm vụ của bọn hắn có thể thất bại, duy chỉ có lần này là không được.
Nhất là đối với người dẫn đội, ai dám chơi trò ngáng chân liền không thể sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận