Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1195: Diễn Hóa Con Đường Trường Sinh

Chương 1195: Diễn Hóa Con Đường Trường Sinh
Lúc mở mắt ra, Giang Hạo cảm nhận tu vi một chút.
Tinh tiến không ít, nhưng mà trọng điểm cũng không phải là cài này, mà là mình có thể lĩnh ngộ đạo. Tiên lực hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.
Lực lượng khí tức mạnh hơn rất nhiều.
Mặt khác, hắn có thể cảm nhận được, lực lượng tu vi đầy đủ sẽ có thể thuận lợi tấn thăng Chân Tiên trung kỳ. Thứ thiếu chính là chút thời gian.
Lúc đứng dậy, khí tản ra xung quanh bị hắn thu hồi.
Lâm vào nhập định, hắn lại phát ra tiên lực bao trùm xung quanh, phòng ngừa bị người quấy rầy. Lúc này, xung quanh có một số yêu thú bò sát chết đi. Chắc là do công kích hắn nên mới chết ở chỗ này.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía tổ kiến màu tím trên mặt đất.
Mặc dù không biết đây là vật gì, nhưng mà thấy thế nào cũng không đơn giản, khiến hắn vô thức nhớ tới Vong Tình Đạo.
Vong Tình Đạo, Tuyệt Tình Đạo, Vô Tình Đạo là những con đường dễ cảm ngộ nhất sau khi thành tiên, nhưng mà có thể đi được bao xa thì không biết.
Vong Tình Đạo chắc là có thể đi xa nhất.
"Nếu như không cách nào lĩnh ngộ các đạo khác, người Chân Tiên sơ kỳ liệu có bị ép đi trên con đường Vong Tình Đạo, Tuyệt Tình Đạo hay không?"
Cho nên Chân Tiên vô tình.
Trong lòng Giang Hạo hiện lên nghi hoặc, nhưng mà lại không ai có thể trả lời hắn.
"Giám định." Giang Hạo lựa chọn giám định ổ kiến, xem xem rốt cuộc là cái gì.
Khoáng thạch tử sắc có lẽ có liên quan tới nó.
【 Trường Sinh Quả: từ lúc Hồng Mông, có cây sinh tại thiên địa, đỉnh thiên lập địa trong những năm tháng vô tận, cây trưởng thảnh, có ba quả và nhánh cây rơi xuống đại địa. Đây là một quả bên trong đó. Sau những năm tháng vô tận, cây bắt đầu diễn hóa con đường trường sinh, dòng suối sinh cơ, bảo vật, yêu thú trong hầm mỏ đều là sản phẩm diễn hóa. Ăn quả có thể lĩnh ngộ một phần đạo liên quan, có khả năng lĩnh hội trường sinh. 】
Nhìn thấy phản hồi của thần thông, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Lại là Trường Sinh Quả.
"Kì quái, tại sao ta quan sát lại lĩnh ngộ Vong Tình Đạo?"
Vong tình cũng là trường sinh sao?
Trong lòng Giang Hạo nghi hoặc, nhưng lại không nghĩ nhiều nữa.
Hiện tại vẫn đang trong quá trình làm nhiệm vụ, thời gian lĩnh hội của mình cũng không ngắn, không biết tiến độ nhiệm vụ của mình như thế nào rồi.
Nếu như đã kết thúc, vậy thì phiền toái.
Sau đó, hắn vươn tay.
Chưởng Trung Càn Khôn.
Tử khí lưu chuyển, trực tiếp lấy Trường Sinh Quả đi. Đặt nó ở trong sân tiếp tục diễn hóa, có rảnh có thể quan sát một hai, có lẽ sẽ có trợ giúp nhất định đối với việc ngộ đạo sau này.
Sau khi thành tiên, hắn cần ngộ đạo, cần bảo vật như vậy.
Mặt khác, giới thiệu của thứ này có chút tương tự với Thiên Hương Đạo Hoa, không biết có thể cho ra bọt khí hay không. Nếu như có thể, như vậy có thể giúp mình góp nhặt tu vi càng nhanh hơn.
Giang Hạo thu Trường Sinh Quả rồi rời khỏi khoáng mạch, đi vào trong hầm mỏ bình thường. Hắn cảm giác một chút, lông mày không khỏi nhíu lại.
Đám người Bạch Dạ không ở trong chỗ sâu mà đang ở biên giới quặng mỏ, hơn nữa, ngoại trừ Bạch Dạ ra thì hai người khác đều bị thương nặng.
"Không phải do thú tổn thương."
Giang Hạo hiểu rõ, trong lúc mình dẫn đội đã xảy ra không ít chuyện, chắc là xảy ra sau khi rời khỏi quặng mỏ.
Mình giết người Lạc Nguyệt Cung, các nàng chắc chắn sẽ phản kích.
"Hậu quả còn nghiêm trọng hơn so với dự đoán, sớm biết vậy lại giết thêm một người."
Dưới tình huống bình thường, nếu như hắn có mặt thì đội ngũ sẽ không xảy ra biến cố như vậy. Thế nhưng, hết lần này tới lần khác mình lại lâm vào đốn ngộ, làm trễ nải không ít thời gian.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, sau này cần an bài thỏa đáng hơn.
Biên giới khu vực hầm mỏ của Nguyên Thần.
Đoạn Thiên Thành phun ra một ngụm máu tươi, có chút tức giận:
"Không nghĩ tới quặng mỏ lại có bảo vật, những người này tự xưng là danh môn chính phái, muốn giết chúng ta trước. Người Lạc Nguyệt Cung dựa vào mị thuật cộng với gọi người chi viện, thông đồng làm bậy với bọn họ. Nếu không phải do quá nhiều người, ta đã giết hết đám người kia từ lâu rồi."
Lộc Bách Diệp vô lực mở miệng: "Hiện tại chúng ta hoàn toàn không phải là đối thủ của bọn họ, ra ngoài chắc chắn phải chết. Hơn nữa, chúng ta lại không thể ở mãi bên trong quặng mỏ này được, những yêu thú kia có lúc sẽ cuồng bạo, chúng ta cuối cùng rồi cũng sẽ kiệt lực. Khi đó không ra cũng chết, ra cũng là chết."
Bạch Dạ rũ mắt: "Đáng tiếc Giang sư đệ không ở đây."
"Dẫn đội rốt cuộc là đã đi đâu? Bên trong không có, bên ngoài cũng không có, không phải là bị yêu thú giết rồi đó chứ?" Lộc Bách Diệp hỏi.
Bạch Dạ lắc đầu, nói với vẻ chắc chắn: "Chắc chắn không đến mức bị giết, chắc là tiến vào chỗ nào đó của quặng mỏ rồi."
Thật ra bọn hắn đã tìm khắp nơi rồi, nhưng mà không có bất kỳ thu hoạch gì, thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
"Hai tháng rồi, lĩnh đội đã mất tích lâu như vậy, ta cũng hoài nghi liệu hắn có phải đã gặp bất trắc rồi hay không." Lộc Bách Diệp thở dài một tiếng.
Lâu như vậy rồi, cuộc sống của bọn hắn không dễ chịu chút nào.
"Bên phía chúng ta còn có thể chống đỡ một hồi, thế nhưng mà bên phía Trúc Cơ và Kim Đan đều bị trọng thương, vẫn luôn trốn ở trong động, sớm muộn gì cũng phải chết. Nếu không còn biện pháp ứng đối, chúng ta liền xong rồi." Đoạn Thiên Thành nhìn về phía Bạch Dạ:
"Sư đệ có biện pháp gì không? Chúng ta giao thủ với bọn hắn lâu như vậy rồi, ngươi còn chưa chuẩn bị xong?"
"Nơi này là quặng mỏ, không đủ nhiều linh dược, không phải là sân nhà của ta. Nếu như muốn nhằm vào một người thì còn được, thế nhưng hiện tại nhiều người như vậy, lại còn phân tán khắp nơi, rất khó đối phó. Mặt khác, trên người bọn hắn bây giờ cũng có độc, chỉ là chúng ta quá yếu, hiệu quả của độc này không lớn." Bạch Dạ lắc đầu.
Hắn dù sao cũng chỉ là Nguyên Thần sơ kỳ, có thể vẫn luôn bảo toàn tính mạng của mình đã là chuyện không dễ dàng rồi.
"Sợ rằng chúng ta có thể còn sống, nhưng mà nhiệm vụ sớm muộn gì cũng sẽ thất bại. Thi đấu thua, không biết lúc đó chúng ta sẽ có kết cục gì nữa?" Lộc Bách Diệp đột nhiên hỏi.
Bọn hắn đều chưa từng nghĩ tới vấn đề này, vốn cho rằng nhất định sẽ thắng. Thế nhưng… ai biết được lại xảy ra loại biến cố này.
"Không vội." Bạch Dạ trấn an nói: "Cơ hội sống của chúng ta vẫn còn rất lớn, Giang sư đệ cũng sắp trở về rồi."
Đoạn Thiên Thành không tin, Bạch Dạ đã nói lời này rất nhiều lần.
Nhưng mà, lúc hắn đang định khiến cho đối phương suy nghĩ thực tế một chút, đột nhiên có tiếng bước chân xuất hiện từ trong hang động.
Biến cố bất thình lình này khiến cho ba người trở nên cảnh giác.
Là yêu thú?
Nhưng mà bước chân kia vô cùng bình ổn, thấy thế nào cũng không phải là yêu thú.
Không chỉ như thế, yêu thú sẽ quần công, lần này tuyệt đối là một người đang thong thả đi tới. Ba người nháy mắt như nghĩ tới điều gì đó, có chút chờ mong.
Nhưng bọn hắn không dám thư giãn, ai biết được liệu trong hầm mỏ còn có yêu thú gì khác hay không.
Cho đến khi một bóng người xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ, đám người Bạch Dạ mới thở phào một cái.
Một thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặc áo choàng màu xanh, trong tay cầm trường đao, đang cất bước đi ra từ trong bóng tối. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, không hề bận tâm, xung quanh không hiện lên chút ánh sáng đạo pháp nào, nhìn như người bình thường, nhưng lại khiến người ta không thể dời mắt.
"Giang sư đệ." Bạch Dạ có chút kích động nói: "Ngươi cuối cùng đã trở về."
"Không cẩn thận lâm vào trong vũng bùn, may mắn còn sống." Giang Hạo hành lễ nói xin lỗi: "Để các sư huynh sư đệ lo lắng rồi, những ngày qua đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Bạch Dạ không giấu diếm chút nào, kể lại mọi chuyện, từ chuyện bọn hắn ra ngoài bị công kích đến chuyện quặng mỏ có bảo vật.
Nghe vậy, Giang Hạo không có để ý tới bảo vật, mà là hỏi tới đám người Trịnh Thập Cửu.
"Trong bốn Kim Đan thì có ba người bị trọng thương, Trịnh sư đệ miễn cưỡng có thể đứng thẳng, nhưng lại trúng kịch độc, là người của Lạc Hà Tông hạ độc." Bạch Dạ nói xong lại nói tới Trúc Cơ:
"Bốn vị sư đệ Trúc Cơ đều không có cách nào hành động, chỉ có thể sống tạm ở trong hầm mỏ. Nhưng mà không biết còn có thể kiên trì bao lâu."
Nghe vậy, Giang Hạo rũ mắt, nói: "Bên ngoài có bao nhiêu người?"
"Ba Nguyên Thần viên mãn, nhưng mà đều không quá mạnh, một người am hiểu mị thuật, một người am hiểu thể thuật, một người am hiểu dùng độc." Đoạn Thiên Thành cân nhắc một chút rồi tiếp tục nói: "Đây là bên ngoài, phía sau còn có người hay không thì không biết, mặt khác còn có sáu Nguyên Thần hậu kỳ."
Giang Hạo gật đầu: "Ừm, các ngươi chờ một lát, ta đi một chút rồi về."
Bạn cần đăng nhập để bình luận