Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1201: Vượt Cấp Đối Phó Dưới Chân Tiên 1

Chương 1201: Vượt Cấp Đối Phó Dưới Chân Tiên 1
Hải ngoại.
Vị trí Thập Nhị Thiên Vương.
Tin tức Tiếu Tam Sinh bị công kích đã bị rất nhiều người biết được.
Không nhiều người biết được tình huống cụ thể trong đó. Bởi vì là Thập Nhị Thiên Vương nên bọn hắn mới biết được tình huống cụ thể từ trước.
Trung tâm hải vực, mười cột nước xuất hiện, sau đó mười bóng người dần dần xuất hiện.
Đào Mộc Tú chau mày: "Mọi người đều biết Mộc Long Ngọc Thiên Vương tiến về Nam Bộ, như vậy Hải La đi đâu rồi?”
"Đại khái là đi tìm Tiếu Tam Sinh, hoặc là đi tìm Ngũ Ma." Mộng Lam Linh mở miệng.
Ngũ Ma động thủ với Tiếu Tam Sinh, Tiếu Tam Sinh bại lui.
Tất cả mọi người đều đã biết được chuyện này, nghĩ như vậy thì muốn tìm được Tiếu Tam Sinh thì nên tìm Ngũ Ma.
Có lẽ sẽ có thể tìm được.
Dù là không tìm thấy thì cũng có khả năng nhận được tin tức.
"Các ngươi thấy thế nào?" Một giọng nói trầm khàn đột nhiên truyền đến.
Tất cả mọi người đều hiểu, là chuyện Ngũ Ma vây công Tiếu Tam Sinh.
"Theo lý thuyết thì chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, thế nhưng mà rời khỏi hải vực thì chúng ta không phải là đối thủ của Ngũ Ma." Một nữ Thiên Vương khác lên tiếng.
"Đúng là như thế, sau khi Ngũ Ma thành tiên càng sẽ không tới gần mười hai hải vực." Mộng Lam Linh nói.
Ngũ Ma thoát khỏi Thập Nhị Thiên Vương, cuối cùng thành công thành tiên.
Cái giá phải trả vô cùng lớn, biện pháp sử dụng cũng cực kỳ quỷ dị.
Bọn hắn không làm được.
Nếu như thật sự vô vọng thành tiên, bọn hắn chỉ có thể một mình thoát khỏi vị trí Thiên Vương, sau đó một mình thành tiên.
Chí ít Mộng Lam Linh đã từng dự định như thế, cũng đã Tự Bạch của Minh Nguyệt Tông giúp đỡ.
Chỉ là cuối cùng bọn họ may mắn thành tiên, mới không đi con đường tương tự như Ngũ Ma.
"Có thể thông báo cho Tiếu Tam Sinh, dẫn người tới hải vực của chúng ta, mười hai chúng ta liên thủ với hắn chắc là có thể giữ chân bọn hắn lại. Ít nhất thì cũng có thể giữ lại một nửa."
Đào Mộc Tú nói khẽ: "Làm xong chuyện này, chúng ta cũng coi như là đã bỏ ra một chút đền bù, còn là cái giá mà đối phương cực kỳ hi vọng."
Lúc này, một giọng nói rõ ràng truyền đến: "Các ngươi không tò mò sao?"
"Tò mò cái gì?" Mộng Lam Linh hỏi.
"Thứ mà Ngũ Ma muốn." Giọng nói kia lại vang lên.
Đám người trầm mặc.
Một lát sau.
Mổ giọng nói trầm thấp phá vỡ sự trầm mặc: "Có đôi lúc vẫn không nên quá tò mò, có người là vì cùng đường mạt lộ, chúng ta lại đang có tương lai tốt đẹp. Không nên bởi vì một suy đoán mà đánh mất tất cả hy vọng."
Giọng nói rõ ràng kia mang theo ý cười:
"Ta chỉ là hỏi một chút, còn chưa đến mức làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy."
Thập Nhị Thiên Vương khác với Ngũ Ma, bọn hắn đắc tội quá nhiều người, không có tương lai.
Bọn họ cũng mới biết được những tin tức này trong khoảng thời gian gần đây.
Người không xuất hiện Thiên Hạ Lâu cũng không có cách nào.
Nếu xuất hiện, Thiên Hạ Lâu sẽ lập tức biết được tin tức.
"Rất nhiều tin tức đều được Thiên Hạ Lâu truyền tới, các ngươi nói xem liệu Ngũ Ma sẽ tới Thiên Hạ Lâu sao?" Đào Mộc Tú đột nhiên cười hỏi.
Những người khác nhún vai.
Chuyện này không có quan hệ gì với bọn họ cả.
"Chuẩn bị một chút đi, truyền tin tức cho Mộc Long Ngọc Thiên Vương trước đã, sau đó chuẩn bị sẵn sàng để động thủ với Ngũ Ma bất cứ lúc nào. Có một chút món nợ cũng nên nhanh chóng trả xong mới thỏa đáng, cho dù là bàn giao không rõ thì cũng nên giao ra một chút, tránh khỏi việc luôn nằm trong sự trói buộc." Giọng nói trầm thấp nhắc nhở.
---
Phía trên hòn đảo hoang vu, có bốn tòa sơn phong nhô ra.
Xung quanh tiên khí vờn quanh, đạo ý hiển lộ rõ ràng.
Bên trong có một cỗ đạo ý là rõ ràng nhất, gần như là sắp thành hình.
Một khi có hình thức đại đạo ban đầu, sẽ có thể nhìn thấy một góc đại đạo, như thế sẽ có thể thành Thiên Tiên.
"Không người nào nguyện ý mạo hiểm, xem ra muốn bắt được Tiếu Tam Sinh là chuyện quá khó khăn." Lão giả bất đắc dĩ thở dài.
"Hiện tại muốn trở về không?" Nam tử trẻ tuổi hỏi.
Không người nào đồng ý xuất thủ, như vậy lại muốn bắt được Tiếu Tam Sinh là chuyện gần như không có khả năng. Trừ khi đánh lén cho hắn trở tay không kịp.
"Cũng không phải là không có hi vọng." Nam tử đầu trọc cười lạnh nói:
"Nếu như hắn muốn chạy trốn thì nhất định sẽ có khe hở, khe hở trước đó của hắn chính là tấm chắn cực kỳ lợi hại kia, bây giờ tấm chắn kia đã tan rã, hắn không cách nào ngăn cản chúng ta liên thủ được nữa. Chỉ cần hắn lại xuất hiện thì chúng ta còn có hi vọng."
Nói xong, hắn lấy ra mảnh vỡ tấm chắn nào đó, nói:
"Tấm chắn này cực kì bất phàm, chỉ là vì sao lại nát, đúng là kỳ quái."
"Dù là có hi vọng, nhưng cũng cần đối phương chịu đến, sau khi bị chúng ta vây quét hắn sẽ còn tới sao?" Nam tử trung niên hỏi thăm.
"Sẽ." Nam tử đầu trọc nói nghiêm túc:
"Hiện tại người người ở hải ngoại đều đã biết được tin tức Tiếu Tam Sinh bị chúng ta vây công, các ngươi đoán xem tại sao bọn hắn lại có thể biết được nhanh như vậy?"
"Ngươi làm?" Nam tử trung niên không ngoài ý muốn.
"Đúng vậy, chỉ có như này mới có thể bức Tiếu Tam Sinh ra ngoài."
Người đàn ông đầu trọc cười ha ha: "Trong truyền thuyết, Tiếu Tam Sinh không kiêng nể gì cả, không sợ tất cả cường địch, có thù tất báo, lại là càng nhanh càng tốt. Các ngươi nói xem, đại thế giáng lâm, hắn còn có cơ hội ra ngoài chạy loạn sao? Khi đó, có bao nhiêu người sẽ nhìn chằm chằm vào hắn đây?
Cho nên, nếu hắn muốn báo thù thì nhất định sẽ là trước khi đại thế đến. Mà đây cũng là hi vọng của chúng ta. Chuyện chúng ta cần làm hiện tại chính là tìm một chỗ, sau đó bày ra thiên la địa võng, truyền tin tức ra, chờ Tiếu Tam Sinh tới cửa. Mặt khác, một số người có ý tưởng nhưng lại không thể trực tiếp đồng ý khẳng định cũng sẽ bí mật quan sát. Lúc thích hợp khẳng định sẽ xuất thủ."
Đám người gật đầu, điều này quả thật có thể thực hiện.
Nhưng nếu như đối phương không đến thì sao?
"Đây vốn đã là đặt cược, không đến liền thua cuộc, có thể tìm thế lực nương tựa thì tìm thôi." Nam tử đầu trọc nói.
Những người khác im lặng.
"Không có vấn đề gì, bắt đầu chuẩn bị đi. Có lẽ Tiếu Tam Sinh đang rất muốn tìm chúng ta báo thù rồi cũng nên." Nam tử đầu trọc cười nói.
Hiện tại, dù thế nào bọn hắn cũng phải giết Tiếu Tam Sinh. Nếu không, bọn hắn có thể rơi vào vực sâu vô tận bất cứ lúc nào.
Những cố gắng trước đó sẽ hóa thành tro tàn.
---
Rời khỏi phiên chợ, Giang Hạo tiến vào trong rừng cây dài dằng dặc.
Nơi này chỉ có một con đường đơn sơ. Trên đường thường xuyên có yêu thú xuất hiện. Nhưng mà không có những người khác, cũng không cần quá lo lắng.
Hắn tốt xấu gì cũng là Nguyên Thần hậu kỳ, ít có người địch lại trong cùng cấp.
Một đường thông suốt cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lúc không người có thể vượt cấp đánh đối thủ phía dưới Chân Tiên một trận.
Chân Tiên sơ kỳ có không ít phần thắng, phía sau Chân Tiên sơ kỳ phải cẩn thận ứng đối, có thể tránh khỏi thì tránh.
Mặc dù có khí tức đạo, cảm giác như có thể va chạm với Chân Tiên trung kỳ, nhưng loại suy nghĩ này quá bành trướng.
Gần đây, nếu có rảnh hắn phải dùng đạo khí tiên lực nuôi dưỡng Thái Sơ Thiên Đao mới được. Uy lực sẽ lớn hơn không ít.
Tiến vào rừng cây, những người khác cảnh giác.
Giang Hạo nhảy vào trong xe ngựa, nói khẽ: "Làm phiền sư huynh sư tỷ cảnh giác xung quanh."
Trịnh Thập Cửu gật đầu.
Sau đó, Giang Hạo lấy Thiên Đao ra, đặt ở trên gối.
Những người khác nhìn thấy nhiều lắm thì nửa tháng, từ sau khi Chân Tiên rất nhiều chuyện đều thuận tiện hơn rất nhiều.
Hồng Mông Tâm Kinh phun trào, bắt đầu cộng hưởng với Thiên Đao, sau đó tiếp tục tham ngộ thức thứ sáu Thiên Đao.
Cái gọi là Tinh Hà, cũng không phải là sao trời chân chính, mà là đao ý ngưng tụ thành dòng sông sao trời, tựa như một mảnh trời.
Ra đao này cần khởi thế, tương tự với thức thứ hai Thiên Đao. Nhưng thức thứ hai là trấn áp chém giết, thức thứ sáu là công phạt vô tận. Nếu như thức thứ sáu dung hợp với thức thứ tư thì uy thế sẽ đáng sợ trước nay chưa từng có.
"Không biết Tinh Hà có thể tăng thêm Sơn Hải Ấn hay không, nếu như có thể…”
Trong lòng Giang Hạo có chút chờ mong. Nhưng mà hắn cũng không vội, mà là tiếp tục lĩnh hội.
Muốn lĩnh ngộ đao pháp như Thiên Đao, cần nhất chính là giữ vững tâm cảnh.
Một khi loạn tâm thần thì sẽ không cách nào lĩnh hội được lực lượng nòng cốt nhất, sau đó lại muốn tiến vào trạng thái sẽ vô cùng khó khăn.
Qua một lúc sau, tâm thần Giang Hạo trở nên thông suốt.
Trong rừng cây không người, hắn nhìn thấy tay mình cầm Thiên Đao vung lên từng chiêu thức, xung quanh có đao ý hiện ra. Đao ý như tinh hỏa đang góp nhặt xung quanh, chỉ là tinh hỏa lại nhanh chóng biến mất.
Giang Hạo thấy thế liền đứng tại chỗ, trầm tư một lát rồi lại bắt đầu luyện đao.
Không biết đã qua bao lâu, tinh hỏa xuất hiện rồi lại biến mất. Nhưng mà cũng có một số tinh hỏa vẫn luôn tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận