Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1205: Làm Huynh Trưởng, Làm Khổ Ai Cũng Không Thể Làm Khổ Hiền Đệ 1

Chương 1205: Làm Huynh Trưởng, Làm Khổ Ai Cũng Không Thể Làm Khổ Hiền Đệ 1
Xích Thiên nghe Đường Nhã nói, không khỏi tò mò:
"Các ngươi điều tra như thế, bọn hắn không đến tìm gây phiền toái sao?"
Thiên Hạ Kâu tra được không ít thứ, không chỉ như thế, còn tới nơi đưa tin tức. Nếu như Ngũ Ma đã ra ngoài ở thời điểm này, nói rõ đã không còn lối thoát. Giết tới không phải là không có khả năng.
Dù không dám giết tới tổng bộ của Thiên Hạ Lâu thì vẫn có thể san bằng những chỗ khác.
"Sẽ không, căn cứ theo tin tức của chúng ta, có nhiều thứ chính là bọn hắn cố ý đưa ra ngoài." Đường Nhã suy tư rồi nói:
"Hơn nữa, ta thường xuyên đi theo bên người Đào tiên sinh, cảm thấy chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì làm việc khẳng định đều có một chút quanh co. Ngũ Ma làm những chuyện này chắc là có mục đích của mình. Quét ngang Thiên Hạ Lâu chì là tự gây thêm thù hằn mà thôi. Nếu như bức đại tiên sinh ra ngoài thì chắc chắn sẽ phải chết. Bọn hắn ra ngoài lúc này, từ bỏ cơ duyên lớn, nhất định không phải đang tự tìm đường chết."
"Xem ra ngươi cũng không ngốc." Xích Thiên kinh ngạc nói.
"Xích Thiên tiền bối nói đùa, lúc ta không cho ngươi mượn linh thạch đã nói rõ là ta không ngốc rồi." Đường Nhã đáp.
"Vậy ngươi sai rồi, ta là một con rồng có long cách. Ngươi không cho mượn linh thạch mới là ngốc." Xích Thiên nói với vẻ cao thâm khó lường.
"Có ý gì?"
"Tự mình lĩnh ngộ."
Đường Nhã: "…"
Lại là làm trò bí hiểm.
Nhưng mà nàng đã quen thuộc, cũng không thèm để ý, sau đó tiếp tục nói về chuyện mình điều tra được:
"Nghe nói Ngũ Ma hiện tại truyền ra tin tức, nói với tất cả mọi người là đang chờ Tiếu Tam Sinh đến đây trả thù."
"Trả thù?" Xích Thiên có chút ngoài ý muốn:
"Bọn hắn làm gì? Lúc này lại chờ trả thù cái gì”?
Đường Nhã suy tư rồi nói: "Căn cứ theo suy đoán của Chu Thâm, bọn hắn chắc là lại muốn đánh cược một lần, xem Tiếu Tam Sinh có đến nay không. Theo lý thuyết thì Tiếu Tam Sinh là người có thù tất báo, hơn nữa đại thế mà mở ra thì nguy hiểm sẽ càng lớn, cho nên trước đại thế là cơ hội báo thù tốt nhất. Bọn hắn làm lớn chuyện, Tiếu Tam Sinh không đến, chẳng khác nào là con rùa đen rụt đầu từ xưa đến nay.”
"Rất có đạo lý, nhưng chỉ cần Tiếu Tam Sinh không phải người ngu, căn bản sẽ không xuất hiện." Xích Thiên nói.
Đại thế sẽ đến trong mấy năm này.
Mặc dù nói nhiều nhất là mười năm, thế nhưng đây là nhiều nhất.
Có lẽ qua hai, ba năm nữa liền đến cũng nên.
Dù Tiếu Tam Sinh có cao minh thì có thể đối kháng được với một Chân Tiên viên mãn, ba Chân Tiên hậu kỳ trong thời gian ngắn như vậy sao? Đây cũng không phải chỉ đơn thuần là chênh lệch cảnh giới, sau Chân Tiên còn có nhiều thứ chênh lệch nữa. Đây mới là mấu chốt.
Do dự một chút, Xích Thiên cảm thấy mình vẫn nên chú ý một chút.
Lỡ như thật sự giết tới, huynh trưởng có chút không phải là đối thủ, mình cố hết sức giúp đỡ. Đến lúc đó, mình trọng thương giúp giết địch, mời tới Bích Vân Các mấy đêm chắc là cũng không quá đáng đâu nhỏ?
Làm huynh trưởng, khổ ai cũng không thể khổ hiền đệ.
---
Sau khi Hồng Vũ Diệp rời đi, đám người Trịnh Thập Cửu liền tỉnh lại.
Đội ngũ không có vấn đề gì, bảo vật cũng chưa từng xảy ra sai sót, đương nhiên là tiếp tục đi đường. Trên đường đi, bọn hắn đều cảnh giác bốn phía.
Giang Hạo vẫn ngồi ở trên xe ngựa, chỉ là không còn lĩnh hội thức thứ sáu Thiên Đao nữa, mà là xem « Du Long Cửu Thức », lúc quan sát còn thuận tiện bồi dưỡng Thái Sơ Thiên Đao.
Đạo ý của mình có thể khiến cho Thiên Đao phát huy ra lực lượng mạnh hơn. Khí tức của đạo càng cao minh, uy thế cũng sẽ càng lớn.
Đáng tiếc Trường Sinh Quả hiện tại đã yên tĩnh trở lại.
Nếu như có thể tiếp tục quan sát và lĩnh ngộ đại đạo thì mình sẽ trở nên càng mạnh.
Giang Hạo đặt suy nghĩ ở trên thương pháp, cảm giác không khó học.
Có lẽ do từng học Nhân Hoàng Kiếm Quyết và Hóa Long Quyết, hắn cảm giác học cái gì cũng nhanh hơn một chút. Lĩnh hội chiêu thức cơ sở, tùy tâm không chế khí huyết. Mọi thứ đều trở nên dễ dàng hơn.
Đây chính là khống chế lực lượng càng tỉ mỉ, thứ có được sẽ càng nhiều.
Tự Bạch trước đó chắc là đã không thể bằng mình.
Vô Danh Bí Tịch, khí vận Tây Bộ, Nhân Hoàng Kiếm Quyết… tất cả đều đang vây quanh bản thân, chưởng khống mà kéo dài công pháp.
Nhất là Vô Danh Bí Tịch, đến nay hắn vẫn chưa thể nắm giữ toàn bộ.
Xem hết thương pháp, Giang Hạo nhắm đôi mắt lại, bắt đầu lĩnh hội ở trong đầu.
Thức thứ nhất Du Long, Tiềm Long Xuất Uyên.
Giang Hạo có thể cảm nhận được trong cơ thể có Chân Long gào thét, bắn ra. Đứng ở chân trời, hóa thành nổi giận vô tận.
Thứ thứ hai Du Long, Không Minh Lưu Quang.
Ánh sáng nở rộ, rơi xuống từ trên cao, tựa như sao trời rơi xuống. Một kích như biển, đầu thương đong đưa, núi kêu biển gầm.
Thứ thứ ba Du Long, Chân Long Vẫy Đuôi.
Sau khi diễn hóa ba kiểu dáng, Giang Hạo chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy cực kì kinh ngạc.
"Uy thế thật là cường đại."
Mặc dù không có thi triển ra ngoài, nhưng mà uy lực của ba thức này không cần nói cũng biếtt. Toàn bộ Thiên m Tông cầm ra được thương pháp này sao?
Thứ mà Hồng Vũ Diệp cho, mặc dù không được như trước đó, nhưng vẫn cực kỳ cường đại. Thương pháp đã như thế rồi, vậy quyền pháp kia chắc là cũng cực kỳ ghê gớm.
Đáng tiếc, muốn học được hoàn toàn, cần tốn không ít thời gian. Nhưng cũng không vội.
Cuối tháng mười hai.
Giang Hạo nắm giữ được ba thức Du Long cơ bản.
Đáng tiếc gần đây không có người nào tới, nếu không đã có thể thử xem uy lực của thương pháp như thế nào rồi.
Hắn không có dự định xâm nhập sâu vào những thuật pháp này, thứ chân chính cần lĩnh hội chính là Thiên Đao Thất Thức, còn có thuật pháp Hồng Mông Tâm Kinh.
"Qua mấy ngày nữa là sẽ trở lại tông môn." Trịnh Thập Cửu nói.
Mặc dù những ngày qua không có vấn đề gì, thế nhưng bọn hắn vẫn không dám phớt lờ. Buông lỏng cảnh giác, rất có thể sẽ đột nhiên mất mạng.
Giang Hạo cũng thở phào một cái, kết thúc sẽ có thể dành thời gian đi lĩnh hội thuật pháp Hồng Mông Tâm Kinh. Chỉ là không đợi hắn cao hứng, liền ẩn ẩn phát hiện ra một cỗ kiếm ý.
Kiếm ý này cực kỳ ghê gớm, khiến hắn không dám tới gần. Người nào?
Nhìn về phía trước đội ngũ.
Giang Hạo nhìn thấy một vị nam tử mặc áo trắng đang nhìn bọn họ.
Mặc dù không nhìn thấy bội kiếm, nhưng sau khi nhìn thấy người, Giang Hạo lập tức có thể biết được hắn là kiếm tu. Mặt khác, sau khi thấy rõ mặt của đối phương thì lại càng xác định hơn.
Kiếm Đạo Tiên, cường giả Sơn Hải Kiếm Tông, vô cùng mạnh.
Lúc trước, hắn xem không hiểu, nhưng sau khi trở thành Chân Tiên và có khí tức đạo, cái loại cảm giác này cực kì rõ ràng. Khí tức kiếm đạo tựa như biển lớn mênh mông.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo hơi thở dài. Thế mà gặp phải cường giả như này.
Một khi đánh nhau, chính là đối phương vượt cấp đánh mình. May mà, lúc trước cũng không có bất kỳ tranh chấp gì với đối phương. Thậm chí không tính là nhận biết.
"Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo?" Kiếm Đạo Tiên nhìn qua thì có chút ngoài ý muốn.
Giang Hạo: "…"
Tại sao đối phương lại nhớ kỹ mình?
Mặc dù giữa bọn hắn có trò chuyện qua mấy lần. Nhưng đại nhân vật thế mà lại nhớ kỹ tiểu nhân vật như mình, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là khi đã qua mấy thập niên.
Dạng cường giả này chắc là phải chướng mắt bảo vật trên xe của bọn họ mới đúng. Nếu như đối phương coi trọng, vậy thì đưa cho đối phương vậy.
Trở về bị phạt chỉ là việc nhỏ, đối địch với Kiếm Đạo Tiên chíhn là tử kiếp. Tu vi càng cao, gặp gỡ mấy người này mới càng hiểu rõ bọn hắn cường đại như nào.
"Xin ra mắt tiền bối." Giang Hạo lập tức xuống xe ngựa, cúi người cung kính hành lễ.
"Ngươi đang áp giải thứ gì?" Kiếm Đạo Tiên hỏi.
"Là tông môn yêu cầu áp giải bảo vật, nếu như tiền bối tò mò thì có thể xem một chút." Giang Hạo nói.
Đám người Trịnh Thập Cửu có chút ngoài ý muốn.
Đây rốt cuộc là dạng tiền bối gì? Bọn hắn đều không thể nhìn ra cái gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận