Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1206: Làm Huynh Trưởng, Làm Khổ Ai Cũng Không Thể Làm Khổ Hiền Đệ 2

Chương 1206: Làm Huynh Trưởng, Làm Khổ Ai Cũng Không Thể Làm Khổ Hiền Đệ 2
"Vật nhỏ mà thôi, nếu các ngươi muốn về tông môn thì ta đi cùng với các ngươi một chuyến, thuận đường cùng đi?" Kiếm Đạo Tiên cười nói.
Hắn đứng ở ven đường, nhìn như là một tiên sinh ôn tồn lễ độ, không nhìn thấy tu vi gì.
"Đương nhiên, đây là vinh hạnh của chúng ta." Giang Hạo do dự một chút rồi nói: "Chỉ là điều kiện của chúng ta tương đối đơn sơ."
"Không ngại." Kiếm Đạo Tiên nhảy lên trên xe ngựa, không thèm để ý tới phương tiện đi lại phàm tục này.
Giang Hạo cũng không nói gì thêm, mà là bảo đám người tiếp tục lên đường. Lần này, Giang Hạo không còn dám giải quyết người xung quanh nữa.
Nhưng mà lần này vẫn không gặp phải vấn đề gì. Kiếm Đạo Tiên đã xuất thủ giải quyết. Hắn dường như cũng không muốn bị quấy rầy.
Trên đường đi, Kiếm Đạo Tiên tìm Giang Hạo trò chuyện.
"Tông môn các ngươi gần đây có gặp phải chuyện gì kỳ quái không?"
"Chuyện kỳ quái?" Giang Hạo suy tư hồi lâu, chỉ có thể lắc đầu.
Ngoại trừ quặng mỏ có bảo vật xuất hiện, những chuyện kỳ quái khác gần như là không có.
"Tại sao tiền bối lại đến Thiên m Tông?" Sau đó, Giang Hạo hỏi.
Nghe vậy, Kiếm Đạo Tiên hình như có thâm ý cười nói:
"Tìm người, đưa một món đồ."
Giang Hạo nghe vậy thì như nghĩ tới điều gì.
Chỉ là, hắn đúng là có chút người ý muốn, người tặng đồ lại là Kiếm Đạo Tiên.
"Tiền bối muốn tìm ai? "Giang Hạo thuận miệng hỏi.
"Chờ đến Thiên m Tông ngươi tự nhiên sẽ hiểu, ngươi bây giờ tu vi gì rồi?" Kiếm Đạo Tiên hỏi.
"Nguyên Thần hậu kỳ." Giang Hạo đáp.
"Nguyên Thần hậu kỳ?" Kiếm Đạo Tiên cảm thấy ngoài ý muốn: "Tốc độ tấn thăng của ngươi đúng là rất nhanh."
"May mắn mà thôi, không ra gì cả." Giang Hạo khiêm tốn nói.
"Đáng tiếc ngươi không học kiếm, nếu không thì ta có thể dạy ngươi." Kiếm Đạo Tiên cười nói: "Nếu như tương lai có một ngày ngươi danh chấn một phương thì cũng có một phần công lao của ta."
Danh chấn một phương cũng kém xa ngài, Giang Hạo suy nghĩ trong lòng. Người như nào mới có thể so sánh được với Kiếm Đạo Tiên?
Nhưng mà đối phương không muốn cơ duyên sao?
Kiếm Đạo Tiên nhìn không giống như là người rất cổ lão, tương lai nhất định có khả năng vô hạn. Cứ từ bỏ cơ duyên như vậy, có đáng giá không?
Đối phương ra ngoài cũng không phải là lần một lần hai, cơ duyên nhất định không nhiều. Nhưng mà, mình hình như còn thiếu Sơn Hải Kiếm Tông một thù lao lớn.
Chỉ là bên phía Bắc Bộ lại chưa từng nhắc tới, chắc là muốn đợi đến sau đại thế.
Thù lao này không dễ trả, nhưng mà cuối cũng vẫn phải trả.
Trước khi trả lại thì cần phải tăng cao tu vi, nếu không sẽ trả không nổi.
Mấy ngày sau đó, Kiếm Đạo Tiên thỉnh thoảng sẽ nói chuyện phiếm với mấy người, thỉnh thoảng sẽ chỉ đạo một chút phương pháp tu luyện. Được người như vậy chỉ đạo đương nhiên có thể xem như là một loại cơ duyên.
Nhưng mà mọi thứ đều có cái giá của nó. Đó chính là cần hỗ trợ bắt dã thú, sau đó nướng chín cho đối phương ăn.
Cùng nhau đi tới, Kiếm Đạo Tiên cảm thấy vô cùng hài lòng, có ăn có uống. Dù sao cũng tốt hơn là tự mình tới thành trì xa xôi để mua rượu.
Cuối tháng mười hai.
Bọn hắn cuối cùng cũng đi vào Thiên m Tông.
Sau khi giao đồ cho tông môn, Giang Hạo xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ tông môn, nhiệm vụ hộ tống đều đã hoàn thành.
Đáng tiếc là, linh thạch kiếm được đều cho Nhiệm Vụ Đường. Lần này ra ngoài quá thời gian.
Kiếm lời duy nhất chính là Đoạn Tình Nhai nhiều thêm một đệ tử và một ngàn linh thạch từ thương đội kia. Còn lại chính là tài nguyên không bình thường, không tiện tính ra.
Trường Sinh Quả, lĩnh ngộ đạo ý, bí tịch mà Hồng Vũ Diệp cho đều là vô giá. Trong nhiệm vụ lần này, người vui vẻ nhất có lẽ chính là sư tỷ nhiệm vụ.
Mới có mấy ngàn linh thạch mà đã cao hứng đến dạng này. Cũng may mình còn có hơn ba trăm vạn, không đau lòng.
Trở lại Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo đi gặp sư phụ, thông báo kết quả của nhiệm vụ tông môn.
Sư phụ chỉ là gật đầu, chưa từng nói thêm cái gì.
Còn về đệ tử của Lạc Nguyệt Cung thì đã sắp xếp xong xuôi.
Sau khi rời khỏi chỗ ở của sự phụ, Giang Hạo đi vào Linh Dược viên.
Trình Sầu tới, có chút nghĩ mà sợ.
Thấy Giang Hạo nghi hoặc, hắn liền nói đoạn thời gian trước người của Lạc Nguyệt Cung đánh tới.
"Các nàng nói sư huynh lạm sát đệ tử tông môn các nàng, muốn tới đòi một cái công đạo, khí tức cực lớn, còn nói giết mấy người thì phải bồi thường mấy người. Nếu không thì sẽ không chết không thôi."
Giang Hạo có chút kinh ngạc.
Cho nên, Lạc Nguyệt Cung đã đặc biệt chọn ra những người kia? Chính là vì để chọc giận và khiến cho bọn hắn động thủ?
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Sư phụ xuất thủ, Lạc Nguyệt Cung không còn động tĩnh gì nữa. Trong tông môn truyền đến tiếng hét đầy tức giận của Phong chủ Chấp Pháp Phong, nói Huyền Thiên Tông vô sỉ, thế mà lại mượn đao giết người, hại tiên tử của Lạc Nguyệt Cung."
Nghe Trình Sầu nói, Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Lúc trước mình chỉ là đệ tử nội môn, có thể bị ném bỏ. Nhưng thân phận hôm nay đã khác biệt, tông môn tất nhiên sẽ giữ gìn.
Đương nhiên, mục đích của Lạc Nguyệt Cung cũng không phải là hắn, mà là đệ tử khác. Còn chuyện Huyền Thiên Tông mượn đao giết người, đã là trạng thái bình thường.
Huyền Thiên Tông, Thiên Môn Tông, Đại Thiên Thần Tông, Thiên Thánh Giáo đều sẽ giết người ở trong Thiên m Tông, không nhìn đại trận hộ tông của Thiên m Tông.
Là Thiên m Tông bất lực.
Không cảm thấy kinh ngạc.
Vừa mới hiểu rõ đại khái, Kiếm Đạo Tiên đã tìm đến đây.
"Ngươi chắc là phải biết tại sao ta tới tìm người đúng không?" Hai người vừa mới ngồi xuống dưới nhà gỗ không người, Kiếm Đạo Tiên đã cười nói.
Giang Hạo gật đầu, cũng không mở miệng.
Kiếm Đạo Tiên cũng chưa từng nhiều lời, mà là đưa một cái hộp nhỏ cho Giang Hạo: "Ta gần đây sẽ bắt đầu giảng đạo thuyết pháp trong tông môn các ngươi, ngươi có muốn nghe không? Hay là vẫn như lần trước, nghe một chút đã đột phá? À đúng rồi, người ngủ gật kia cũng là người của ngươi đúng không?” Kiếm Đạo Tiên nói xong liền thấy Tiểu Li bên trong Linh Dược Viên.
Giang Hạo rũ mắt, thì ra là nhớ kỹ mình do lần giảng đạo thuyết pháp trước đó, nhưng mà đối phương chắc là nhớ kỹ Tiểu Li hơn.
"Tiền bối nói đùa, có thể nghe tiền bối giảng đạo thuyết pháp là cơ duyên của vãn bối." Giang Hạo cúi đầu cung kính nói.
Kiếm Đạo Tiên cười ha ha.
Không nói thêm gì.
Mình hành tẩu ở bên ngoài, yên phận tại Thiên m Tông.
Địa phương khác lúc nào như thế?
Giang Hạo cũng không ở lại, mà là trở lại trong sân.
Hắn cầm hộp lên xem xét tường tận một lát, là một cái hộp gõ nhỏ, lớn chừng bàn tay. Hơi mở ra, liền có thể cảm nhận được một cỗ khí tức.
Nếu là lĩnh hội thì sẽ có không ít chỗ tốt đối với hắn.
Kiếm Đạo Tiên nói là có thể mở ra, nếu không thì hắn sẽ không mở ra một góc. Đáng tiếc, đây không phải là của hắn, không thích hợp để tiêu hao khí tức bên trong.
Thu dọn một chút, Giang Hạo biến mất tại nguyên chỗ.
Đi gặp hiền đệ.
Thiên Thanh Sơn.
"Ngươi không cảm thấy ngươi tới quá thường xuyên hay sao?" Lý Khải nhìn Tiếu Tam Sinh phía dưới, lạnh lùng nói.
"Hiền đệ chắc là phải biết, ta gần đây bị vây quét, bị thương thật nặng." Giang Hạo mở quạt xếp ra, vẻ mặt buồn thiu.
Lý Khải: "…”
Ngươi bị thương nặng thì có liên quan gì tới ta?
Ngươi sắp chết tới tìm ta, không được cũng tới tìm ta, hiện tại bản thân bị trọng thương cũng tìm ta? Ta nhìn dễ bắt nạt như vậy sao?
Lý Khải giận từ trong lòng.
"Ngươi giết ta đi, sau đó luyện hóa thi thể thành khôi lỗi, bán đi."
"Hiền đệ quá kích động rồi, huynh đệ như tay chân, vi huynh sao có thể chặt tay của mình được?"
"Ngươi không chặt tay chân, vậy ngươi tới làm cái gì?"
"Còn nhớ rõ vi huynh từng nói tới đại thế và kiếm không?"
"Không cần."
"Vi huynh bị trọng thương."
"…"
Lý Khải nhìn xem Giang Hạo, nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiếu Tam Sinh đã chế, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Lấy ra."
Tốt xấu gì lần này cũng không cần nỗ lực cái gì.
Giang Hạo mỉm cười, đưa hộp tới.
Lý Khải tiếp nhận hộp, chậm rãi mở ra, trong nháy mắt Sơn Hải Đại Thế bị dẫn dắt mà ra, dung hợp cùng đạo.
Ba!
Hộp lập tức bị khép lại, ánh mắt Lý Khải bỗng trở nên ngưng trọng.
Giang Hạo thấy thế liền biết, Thánh Chủ động tâm.
"Làm sao để liên hệ bọn hắn?" Lý Khải mở miệng hỏi.
"Vi huynh bị trọng thương." Giang Hạo phiền muộn nói.
Lý Khải cắn răng một cái, ném ra một phần thần hồn.
Thấy Giang Hạo không hé miệng, lại ném ra một trăm vạn linh thạch.
"Không còn, hết thật rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận