Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1209: Nuôi Nấng Trường Sinh Quả 1

Chương 1209: Nuôi Nấng Trường Sinh Quả 1
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Bảy mươi mốt 】
【 Tu vi: Chân Tiên sơ kỳ 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại, Sâm La Vạn Tượng 】
【 Khí huyết: 35/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 36/100(có thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 2/3(không thể thu hoạch được) 】
Đầu tháng một.
Giang Hạo nhìn Thạch Bản, có chút bất đắc dĩ, khoảng cách tấn thăng còn có không ít thời gian.
Hiện nay Thiên Hương Đạo Hoa cần mười bảy ngày mới có thể thu hoạch bọt khí, sau khi Chân Tiên nhiều hơn hai ngày. Dó đó một tháng Thiên Hương Đạo Hoa chỉ có thể cung cấp hai đến bốn bọt khí màu lam, một năm chính là khoảng chừng bốn mươi.
Muốn đạt được hai trăm bọt khí cần năm năm.
Bình thường ở lại trong tông môn, khoảng tám năm sẽ có thể tấn thăng Chân Tiên hậu kỳ. Điều kiện tiên quyết là mình có thể lĩnh ngộ được càng nhiều đạo. Nếu như không cách nào lĩnh ngộ, dù là tu vi đủ cũng không được. Mà lĩnh ngộ càng nhiều thì tu vi cũng sẽ tinh tiến.
Nếu như dự đoán chính xác, tấn thăng một lần có thể còn lại hai ba mươi điểm tu vi, vậy thì chỉ cần khoảng sáu, bảy năm là có thể tiếp tục tấn thăng.
Điều kiện tiên quyết là mình lĩnh ngộ đủ, mấy chuyện như ngộ đạo này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Vẫn không thể ôm hi vọng quá lớn.
Hiện tại, bản thân đã có thể phóng thích sơ bộ thức thứ sáu Thiên Đao, cố gắng luyện thêm Huyền Hoàng Chú.
Huyền Hoàng Chú, chính là thuật pháp công phạt. Uy thế chắc là cực kỳ ghê gớm.
Chưởng Trung Càn Khôn là thuật pháp phong ấn, Sơn Hải Ấn xem như thuật pháp trấn áp. Mà Huyền Hoàng Chú lại thuộc công phạt. Chỉ là không xác định được là công phạt như thế nào.
Không biết có tương tự với Thiên Đao hay không, nếu như là cùng loại thì có chút đáng tiếc.
Nhưng mà, hắn cũng không có gấp, trước hết cần duy trì trạng thái của bản thân đủ tốt.
Mặt khác, cũng phải đặt Trường Sinh Quả ở trong sân, nên chọn cho nó một cái vị trí.
Nếu như Trường Sinh Quả cũng có thể xuất hiện bọt khí thì đúng là không thể tốt hơn.
Nhưng mà, Thiên Hương Đạo Hoa cần tưới nước, Trường Sinh Quả lại không cần.
Do dự hồi lâu, Giang Hạo đặt Trường Sinh Quả vào một góc hẻo lánh, tương tự như với Bàn Đào Thuk.
Phạm vi của Trường Sinh Quả khoảng chừng bảy thước.
May mà sân không tính là quá nhỏ, có thể đặt. Xung quanh còn có các linh dược cao cấp, không đến mức quá bắt mắt.
Lúc này, Trường Sinh Quả vẫn là tổ kiến. Nhưng mà đã không còn con kiến nào ra ngoài, xung quanh cũng không có hòn đá màu tím nữa.
Giang Hạo cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chậm rãi quan sát.
Làm xong những chuyện này, hắn cắm Bán Nguyệt ở nơi hẻo lánh. Thanh Bán Nguyệt này đã theo hắn mấy chục năm, cuối cùng đã không thể
Còn về Bán Nguyệt tiếp theo thì lại đi mua một thanh cấp Luyện Thần vậy. Không cần quá tốt, chỉ cần chất liệu ổn là đủ.
Hiện nay hắn đã Nguyên Thần, có rất ít người chú ý tới hắn.
Hao phí linh thạch tích góp mua một thanh pháp bảo Luyện Thần bình thường cũng không phải là chuyện gì cả. Một vạn linh thạch, mua một thanh đao đen tuyền. Đây chính là Bán Nguyệt mới. Nếu là loại tốt hơn thì cần hai, ba vạn.
Quả thực không nỡ, cũng chỉ có thể mua loại rẻ nhất.
Một tháng sau.
Trình Sầu mang theo Tiểu Li ra ngoài.
Đại thế sắp đến, rất nhiều người sẽ không ra ngoài, dù là chưa thành tiên thì cũng đều đang chuẩn bị. Chuẩn bị tấn thăng hoặc là chuẩn bị thành tiên.
Bọn hắn không xác định được lúc nào đại thế sẽ đến. Nếu như không thể chuẩn bị kỹ càng trước ngày đó thì chưa chắc đã có thể tấn thăng.
Trình Sầu rời đi, mỗi ngày Giang Hạo đều phải đến Linh Dược Viên.
Hiện nay Linh Dược Viên phần lớn đều cho ra bọt khí màu trắng hoặc là bọt khí màu lục. Bọt khí màu lam thì một hai tháng mới xuất hiện một cái.
Trong khoảng thời gian này, hắn thỉnh thoảng có nhìn Mật Ngữ Thạch Bản.
Tinh và Quỷ đều đang đi đường, phần lớn chỉ có thể nhìn thấy Liễu và Trương tại nói chuyện phiếm.
Trương nói một số tiền bối âm thầm ra ngoài của Thiên Văn Thư Viện đã trở về. Nhưng mà Tây Bộ còn đang loạn, một số đệ tử đang chạy bốn phía. Mặt khác, Thiên Đạo Trúc Cơ lần nữa bắt đầu ngưng tụ đóa hoa khí vận.
Liễu bày tỏ nghi hoặc, tò mò Trương làm sao mà biết được.
Trương trả lời là, người có khí vận Tây Bộ đã nhận ra.
Giang Hạo nhìn đến đây, liền biết là Lâu Mãn Thiên.
Xem ra, Lâu Mãn Thiên cũng không có ý định ngăn cản. Đương nhiên, hắn chưa chắc đã tìm được.
Có đôi khi Giang Hạo rất tò mò, không biết mấy người như Lâu Mãn Thiên, Cố Trường Sinh, Cổ Kim Thiên có thể đạt được cơ duyên đại thế hay không. Bọn hắn nhiều năm như vậy hầu như đều ở một chỗ, có được tính là thế lực một phương hay không?
Không ai có thể nói cho hắn đáp án.
Có lẽ có thể hỏi Xích Long một chút, những năm này hắn đều ở Bích Vân Các, liệu có được tính là một phần tử của thế lực Bích Vân hay không.
Tụ hội vẫn không mở ra, Giang Hạo cũng không vội.
Chuyện về Tiếu Tam Sinh chắc là đã hoàn toàn truyền ra, có lẽ bên trong tụ hội có không ít người đang hỏi thăm về mình.
Hắn cũng phải hiểu rõ chuyện liên quan tới Ngũ Ma một chút.
Thời gian không nhiều lắm.
Bên trong Linh Dược Viên.
Giang Hạo hiếm khi lại gặp được Mính Y tiên tử.
Đã rất lâu rồi không có gặp, bất tri bất giác Mính Y sư tỷ cũng đã Nguyên Thần.
"Sư đệ, đã nhiều năm rồi không gặp." Mính Y tiên tử mặc một bộ váy màu vàng, mang theo ý cười.
Giang Hạo gật đầu: “Đúng là rất lâu rồi không gặp sư tỷ."
"Nguyên Thần hậu kỳ? Tu vi cao hơn ta nhiều như vậy." Mính Y tiên tử có chút cảm khái.
Năm đó, người trước mắt chỉ là một quân cờ ở trong mắt nàng. Nhưng hiện tại mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi, đối phương đã trở thành người mà mình phải ngước nhìn.
Bảy mươi tuổi, Nguyên Thần hậu kỳ, đệ tử chân truyền, thủ tịch dự tuyển. Tương lai còn có khả năng tranh đoạt thủ tịch.
Đúng là khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Thời gian sẽ sàng chọn ra kẻ yếu và cường giả, có người sẽ trổ hết tài năng, có người sẽ bị thời gian bao phủ hoàn toàn.
"Năm đó sư đệ Trúc Cơ sơ kỳ, ta còn từng đến chỗ của sư đệ lấy linh dược." Mính Y tiên tử ngồi xuống bên cạnh, cười nói:
"Bây giờ nhớ lại đã là chuyện của năm mươi năm trước."
"Đúng vậy, gốc linh dược kia còn tốt chứ?" Giang Hạo nhớ tới chuyện lúc trước.
"Đã héo rồi." Mính Y tiên tử có chút bất đắc dĩ nói:
"Không thể nuôi tốt."
"Đúng là đáng tiếc." Giang Hạo nói.
Linh dược đều là linh thạch, không còn nữa đúng là đáng tiếc.
"Đúng rồi, nghe nói Diệu sư tỷ học tập phương pháp diễn hóa gì đó, muốn tìm đạo lữ cho ngươi, đã đi xem xét không ít sư tỷ sư muội." Mính Y tiên tử mở to mắt, tò mò hỏi: "Sư đệ thích kiểu người như nào?"
"Ta đã nói với Diệu sư tỷ rồi, không có ý định tìm đạo lữ." Giang Hạo đáp.
Trên người hắn không có sự dao động của tâm tình.
Nếu như không có Diệu sư tỷ, hắn cũng không cảm thấy bất đắc dĩ như này, dường như tất cả đều không phải là chuyện đáng để ý.
"Nếu như muốn tìm thì sao?" Mính Y tiên tử hỏi.
"Nếu như muốn tìm?" Giang Hạo lặp lại một lần.
Mính Y gật đầu: "Đúng vậy, nếu như muốn tìm, sư đệ sẽ tìm người như nào?"
Giang Hạo ngồi dưới phòng ốc đơn sơ, nhìn lên bầu trời sáng sủa tươi đẹp, chăm chú suy tư. Mặc dù hắn chưa từng nghĩ tới chuyện tìm đạo lữ, nhưng có đôi lúc cũng có kỳ vọng.
Khi còn bé chắc chỉ là muốn tìm một người bình thường, sau đó thì là muốn tìm một người chung chí hướng? Hoặc có thể nói dù muốn tìm thì cũng phải tìm người có chí hướng giống mình?
Sau đó nữa… Mười chín tuổi gặp phải một số tình huống, thay đổi cả đời. Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, ra ngoài hồi lâu, thậm chí đi qua con đường dài dằng dặc.
Cuối cùng Giang Hạo lắc đầu.
"Không biết." Hắn đưa ra đáp án.
Mính Y tiên tử nhìn qua Giang Hạo, chân thành nói: "Sư đệ, ngươi vừa rồi đã do dự."
Giang Hạo im lặng hồi lâu.
Do dự hay không cũng không quan trọng. Hắn xác thực không thể đưa ra đáp án cụ thể.
Hiện nay hắn vẫn muốn mạnh lên, sống sót, tìm ra đạo thuộc về mình. Những chuyện khác thì không muốn nghĩ nhiều.
Sau khi thành tiên vốn nên là rất mạnh, nhưng mà mình ngay cả Ngũ Ma cũng không phải là đối thủ. Nói rõ con đường này mình đi không đủ xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận