Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 121: Nữ Ma Đầu Dẫn Ta Về Nhà

Chương 121: Nữ Ma Đầu Dẫn Ta Về Nhà
Đoạn Tình nhai.
Linh Dược viên.
Diệu Thính Liên đứng ở cửa, nhìn vào bên trong tới tâm trạng vui vẻ.
"Giang sư đệ không ở đây, cuối cùng ở đây cũng thành địa bàn của ta. Mặc dù Giang sư đệ không tệ, nhưng hiểu biết quá ít về linh dược.
Ta muốn sửa sang lại Linh Dược viên."
"Ở đây có rất nhiều linh dược quý, rất nhiều thứ đều cần đất đai thích hợp. Nếu ngươi làm loạn để xảy ra vấn đề, rất có khả năng sẽ bị đuổi ra khỏi sư môn đấy.
Ngươi đừng gây sự cho ta."
Mục Khởi đứng ở bên cạnh nghiêm nghị nói.
"Ngươi lại mắng ta đi. Dù sao ta cũng không sợ, ta rất giỏi về phương diện linh dược, tuy rằng kém hơn người của Bách Cốt Lâm. Thật không ngờ còn có người đáng sợ như vậy." Tim Diệu Thính Liên đập nhanh nói.
"Thật sự có loại thuật này sao?" Lúc Mục Khởi nghe được Diệu Thính Liên giải thích cũng ngây người.
Ngay từ lúc đầu, hắn còn không nghĩ như vậy. Nhưng Giang Hạo đột nhiên xuống núi, có lẽ là vì nguyên nhân này.
Dùng khí tức của linh dược để phong bế tu vi của người khác.
Hắn mới nghe lần đầu.
"Ta cũng không xác định. Nhưng Giang sư đệ xuống núi, thật sự không có vấn đề gì chứ?" Diệu Thính Liên tò mò hỏi.
Mục Khởi lắc đầu:
"Đây là sự lựa chọn của hắn. Sư phụ còn không nói gì, người khác càng không có tư cách nói gì."
Diệu Thính Liên cũng không để ý. Bước vào tu chân giới, trở thành tu chân giả chẳng khác nào bước lên con đường không thể quay về.
Sống hay chết, người khác có thể chỉ điểm sơ qua, dẫn dắt một đoạn, nhưng không có cách nào lựa chọn giúp.
Cuối cùng thế nào, hoàn toàn dựa vào chính mình.
"Ngươi tạm thời làm ở đây, ta phải đi tới chỗ khu quặng mỏ một chuyến. Có lẽ tiếp qua mấy tháng nữa, bên kia sẽ hoạt động trở lại." Mục Khởi dặn dò.
Hắn vẫn luôn chú ý tới bên kia.
Lúc trước, hắn lấy cớ bị thương để tránh né, bây giờ không cần lo lắng nữa.
"Vì sao ngươi lại muốn đi tới khu quặng mỏ? Ngươi không thể xin ở lại Linh Dược viên sao?" Diệu Thính Liên hỏi.
"Trông giữ Linh Dược viên không phải là chuyện gì thiết yếu.
Không cần xin, chỉ cần ở đây có một đệ tử nội môn là được.
Tông môn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, không thể ai cũng ở trong này được.
Hơn nữa, cho dù ta có thể xin, Giang sư đệ cũng phải bằng lòng đi khu quặng mỏ mới được.
Đương nhiên, sư phụ sẽ không đồng ý cho ta ở lại Linh Dược viên.
Còn nữa, chúng ta cũng cần linh thạch." Mục Khởi giải thích.
Diệu Thính Liên gật đầu, biểu thị có thể hiểu được.
...
...
Trong rừng núi bên ngoài Thiên Âm tông.
Không gian xuất hiện hiện tượng bị vặn vẹo một lúc.
Sau đó một bóng người từ trong không gian vặn vẹo rơi ra ngoài.
Ầm một tiếng, ngã xuống đất.
Giang Hạo từ trên mặt đất ngồi dậy, che trán thử khôi phục.
"Sao có thể choáng váng như thế?"
Hắn tuyệt đối không ngờ khi sử dụng linh phù này có thể khiến cho hắn bị đầu váng mắt hoa.
Thậm chí không có cách nào đứng vững.
Mình là một Kim Đan viên mãn còn như vậy, quả thật có thể khiến cho tinh thần của người dưới Kim Đan bị tổn thương.
"Xem ra sử dụng linh phù này cũng có yêu cầu giới hạn."
Sau khi khôi phục, hắn chậm rãi đứng lên, bắt đầu xác định xem chỗ này là nơi nào.
"Không biết cách Thiên Âm tông bao nhiêu dặm."
"Năm trăm dặm."
Giọng nói đột nhiên truyền tới.
Trong lòng Giang Hạo chợt ớn lạnh, nhưng chẳng bao lâu đã thả lỏng.
Giọng nói này rất tinh tường.
Đến từ Hồng Vũ Diệp.
Hắn quay đầu lại nhìn lại, phát hiện một nữ tử mặc trang phục đỏ trắng đang ngồi ở trên nhánh cây.
Thấy Giang Hạo phát hiện ra nàng, Hồng Vũ Diệp mới nhảy từ trên cây xuống.
Nàng búi tóc đơn giản, thắt dây lưng, váy tiên dài đến gót chân, đơn giản không sặc sỡ.
Hình như thích hợp để đi đường.
"Tiền bối định đi tới chỗ nào vậy?" Giang Hạo khôi phục lại, dò hỏi.
Hắn chuẩn bị rất nhiều thứ, trong quá trình đó sẽ không đến mức chọc giận đối phương.
"U Vân phủ." Hồng Vũ Diệp nói.
U Vân phủ là châu phủ gần Thiên Âm tông.
Thiên Âm tông nằm ở vị trí phía nam của nam bộ. Nam bộ rộng lớn, có mười sáu châu, mỗi châu đều rất rộng.
Vị trí châu phủ lại có rất nhiều thành trấn, thôn xóm.
Thiên Âm tông muốn bắt người, sẽ đi tới U Vân phủ gần đây để bắt.
Kim Đan viên mãn ngự kiếm rời đi hơn một ngày là có thể nhìn thấy thành trấn.
"Tiền bối muốn ngự kiếm sao?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn Giang Hạo, sau đó một luồng ánh sáng màu đỏ hiện ra.
Bao phủ lấy hai người.
Giang Hạo hơi bất ngờ khi thấy vậy.
Nhưng chẳng qua trong nháy mắt, cảnh tượng xung quanh đã thay đổi.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã xuất hiện ở trên đường.
Phía trước không xa có thành trấn tồn tại.
Người vào thành nối liền không dứt.
Trên cửa thành không ngờ viết, Lạc Thành.
"Nơi này..."
Đây chính là một tòa thành giáo thiên của U Vân phủ, theo xung quanh, nó được xem là phồn vinh.
Với thực lực Kim Đan viên mãn của hắn phải đi hơn một ngày đường.
Nhưng ở dưới thần thông của Hồng Vũ Diệp, chớp mắt đã đến.
Hắn đột nhiên phát hiện ra một việc, cho dù mình có nhiều Thiên Lý Na Di Phù hơn nữa, cũng không có cách nào thoát khỏi ma chưởng của đối phương.
Tuy nhiên, hắn có chút ấn tượng về Lạc Thành.
Tuy rất mơ hồ nhưng không thể quên được.
"Đi thôi." Hồng Vũ Diệp dẫn đầu tiến về phía trước.
Giang Hạo không cân nhắc mà lập tức đuổi theo, có lòng tốt nhắc nhở:
"Tiền bối không ngụy trang một chút sao?"
"Ngụy trang? Ngươi thấy ta rất xấu à?" Hồng Vũ Diệp dừng chân, nhìn chằm chằm vào Giang Hạo.
Lúc này, trên người nàng có lực lượng mạnh mẽ như ẩn như hiện.
Hình như có thể lập tức ra tay.
"Tiền bối có gương mặt thịnh thế, phiên nhược kinh hồng (Trong ‘Lạc Thần Phú’ - Google). Đừng nói người tầm thường, cho dù tu sĩ tiên tử trong tiên môn thông thường cũng nhất định phải chú ý ba phần.
Sẽ mang đến rất nhiều phiền toái không cần thiết cho tiền bối." Giang Hạo mở miệng khuyên nhủ.
Hồng Vũ Diệp nghe vậy, nhìn chằm chằm vào Giang Hạo rất lâu.
Sau đó tiếp tục bước về phía trước:
"Ngươi lo lắng người khác gây sự với ta hay lo lắng người khác gây sự với ngươi?"
"Tất nhiên là lo lắng cho tiền bối rồi." Giang Hạo đi theo phía sau bất đắc dĩ nói
"Nói dối." Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nói.
Giang Hạo im lặng đi theo, không nói gì nữa.
Lúc này, hắn đang quan sát xung quanh, rất sợ những người này không có mắt chọc tới Hồng Vũ Diệp.
Người có tu vi càng cao, càng sẽ khinh thường người bình thường.
Ở trong mắt những người này, sinh mệnh của người khác giống như phù du trong hồ.
Ngắn ngủi tầm thường.
Hồng Vũ Diệp có thực lực mạnh mẽ, giết người cũng sẽ không nương tay.
Chỉ có điều khiến hắn bất ngờ là, bọn họ đã đi tới cửa thành, nhưng không có người nào nhìn về phía bọn họ.
Điều này làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.
Chắc là Hồng Vũ Diệp làm.
Cũng đúng, người như nàng sao có thể mặc cho người ta chỉ trỏ bàn tán sau lưng.
"Ta phải ở lại Lạc Thành ba ngày, ngươi tìm một chỗ dừng chân."
Sau khi vào thành, Hồng Vũ Diệp nói với Giang Hạo.
"Trước mặt chắc hẳn có một khách sạn không tệ." Giang Hạo chỉ vào con đường lớn phía trước nói.
Hồng Vũ Diệp vừa đi về phía trước vừa thuận miệng nói:
"Ngươi đã từng tới đây?"
"Đại khái vậy." Giang Hạo nhìn con đường phía trước, khẽ nói.
Hắn quả thật đã tới đây, nhưng có cảm giác quen thuộc lại xa lạ.
Con đường tương tự nhưng không lớn bằng con đường trong ấn tượng của hắn.
Chắc là do mấy chục năm thay đổi dẫn tới điều này.
Nơi này là… Quê hương của hắn khi còn bé.
Trước năm tuổi, hắn vẫn ở trong tòa thành này.
Ban đầu, hắn không nhớ, sau khi vào thành, hắn đã nghĩ ra.
Nơi này là quê cũ mà hắn muốn trở lại thăm.
Trước đây, hắn từng nghĩ bao giờ thoát khỏi nguy cơ sẽ trở về thăm, không vì gì khác, chỉ là liếc nhìn qua.
Nhưng tu vi của hắn không đủ, nguy cơ khó trừ.
Hắn vốn tưởng mình khó có thể trở về.
Nào ngờ, về nhanh vậy.
Có thể... Có thể về thăm nhà không?
Hắn không nhớ gia đình kia nhiều, chỉ nhớ rõ mình múc nước, chẻ củi, nấu cơm ở trong sân.
Thỉnh thoảng còn bị mẹ kế mắng.
Ngoại trừ những điều đó, cũng không có ký ức bị ngược đãi nào khác.
Hắn nhớ rõ ràng nhất chính là năm ấy gặp nạn đói, mẹ kế cho hắn hai ổ bánh ngô, đuổi hắn ra ngoài.
Sau đó, chính là mẹ kế bán hắn cho Thiên Âm tông.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Giang Hạo đủ cảm xúc đan xen.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận