Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 122: Quay Về "Nhà"

Chương 122: Quay Về "Nhà"
"Ở đây à?"
Trong lúc Giang Hạo còn đang xúc động, giọng nói Hồng Vũ Diệp đột nhiên kéo hắn lại.
Lúc này, bọn họ đứng ở trước một khách sạn có phần khí thế.
Trên đó viết bốn chữ lớn... Nhà trọ Vân Thượng.
"Ừ." Giang Hạo khẽ gật đầu.
Hắn có ấn tượng, trước đây từng nghĩ có tiền sẽ tới đây ăn ở, chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Chỉ là không ngờ được, bây giờ quả thật có tiền nhưng lại không còn suy nghĩ ban đầu.
Sau khi đi vào, Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp đứng ở trước quầy.
"Hai vị ở trọ sao?" Chưởng quỹ với dáng vẻ trung niên hỏi.
Hai vị? Giang Hạo hơi bất ngờ, hắn rất tò mò, Hồng Vũ Diệp trong mắt đối phương là thế nào.
Dọc đường đi, không có ai nhìn qua, hắn vốn tưởng bọn họ không nhìn thấy được Hồng Vũ Diệp.
"Ừ, ở trọ." Giang Hạo gật đầu.
"Vậy hai vị thuê một gian?" Chưởng quỹ hỏi dò.
Giang Hạo theo bản năng liếc nhìn Hồng Vũ Diệp, phát hiện vẻ mặt nàng bình tĩnh, không muốn mở miệng.
Cảm nhận được ánh mắt hắn, Hồng Vũ Diệp quay đầu liếc nhìn hắn.
Hình như có vẻ trêu ghẹo.
Sau đó, Giang Hạo thuê hai gian phòng.
Hắn đương nhiên muốn thuê hai gian phòng, nhưng lo lắng sẽ phá hỏng mục đích chuyến đi này của Hồng Vũ Diệp, cho nên mới cần phải nhìn sắc mặt đối phương.
Nhà trọ Vân Thượng có sáu tầng.
Đại sảnh ở tầng một, là chỗ ăn cơm.
Tầng hai, tầng ba là gian phòng bình thường, được gọi là Vân Hạ. Tầng bốn, tầng năm được gọi là Vân Trung, tầng sáu chính là Vân Thượng.
Giang Hạo thuê chính là tầng thứ sáu.
Nếu chỉ có mình hắn thì không sao.
Nhưng đi theo bên cạnh Hồng Vũ Diệp lại khác, hơi lơ là thì người bị thua thiệt chính là hắn.
Kẽo kẹt!
Cửa phòng mở ra.
Một mùi thơm ngát truyền đến.
Đập vào mắt là gian phòng tinh xảo, giường, bàn, bàn trang điểm, nói chung cần gì cũng có.
Bên cạnh có bức bình phong, phía trên là một bức tranh sơn thủy.
Sau bình phong là thùng gỗ dùng để tắm rửa.
Phía trước còn có một cánh cửa sổ, bên cạnh cửa sổ bày một cái bàn, có thể dùng tới ngắm nhìn phong cảnh trong thành phía xa.
Giang Hạo đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, là đường lớn.
Hồng Vũ Diệp đi tới ngồi xuống, sau đó chỉ vào ấm trà.
Giang Hạo hiểu rõ, lấy ra Tuyết Hậu Xuân pha một bình trà, sau đó rót một chén.
Hồng Vũ Diệp nhìn chén trà rất lâu nhưng không động vào.
Nàng liếc mắt nhìn Giang Hạo, im lặng không nói.
Là không hài lòng về loại trà này sao? Giang Hạo hơi kinh hãi, bất chợt nói sang chuyện khác:
"Tiền bối ở lại Lạc Thành để làm gì?"
"Vì cái này." Hồng Vũ Diệp đặt một phiến đá lên bàn:
"Đây là một phiến đá có thể truyền đạt mật ngữ, phiến đá cho tin tức là gặp mặt ở tòa thành trong ba ngày này."
"Người bên kia là ai?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Không biết! Cho nên chuyện ngươi phải làm chính là tìm được nguồn gốc của phiến đá, hoặc phiến đá khác." Hồng Vũ Diệp đẩy phiến đá qua nói:
"Bây giờ ngươi cầm lấy phiến đá, sau này ta sẽ dạy ngươi phá giải thế nào."
Giang Hạo nghe vậy, chỉ có thể nhận lấy phiến đá.
Hắn không rõ về nguồn gốc của phiến đá. Rốt cuộc là ai đáng để Hồng Vũ Diệp để ý như vậy.
Lúc này, bên ngoài mặt trời từ trên cao chiếu xuống, rất nóng lại chói mắt.
"Đi mua giúp ta một cái ô." Hồng Vũ Diệp đột nhiên nói.
Sau khi gật đầu đáp ứng, Giang Hạo đi ra ngoài.
Hắn đứng ở cửa nhà trọ, hơi xúc động.
Vốn muốn ra ngoài một chuyến, bây giờ vừa vặn.
Nếu hắn nhớ không nhầm, nhà của hắn trước đây cách nơi này cũng không xa.
Mười bảy năm.
Không biết bọn họ bây giờ thế nào.
Lúc này, hắn cũng không biết suy nghĩ của mình là gì? Chỉ là muốn trở về thăm.
Là hy vọng bọn họ sống tốt hay không tốt, hắn nhất thời cũng không có đáp án.
Có lẽ nhìn thấy sẽ biết rõ.
"Bọn họ có nhận ra ta không? Nhìn thấy ta, sẽ hoang mang sao?"
Hắn muốn biết rất nhiều vấn đề, nhưng lại không muốn biết lắm.
Xúc động một lát, hắn theo ký ức bắt đầu đi về phía "nhà".
Trên đường đi qua một chỗ bán ô giấy, hắn chọn một cái ô phía trên có hoa văn màu đỏ.
Hắn nhiều lần nhìn thấy Hồng Vũ Diệp, nàng đều mặc màu đỏ, đại khái là thích màu đỏ.
Sau khi nhận lấy cái ô, hắn đi tiếp về phía trước.
Trong chốc lát.
Hắn rời khỏi con đường lớn, đi vào khu dân cư.
Ở đây không phồn hoa náo nhiệt giống như bên ngoài, ngược lại có vẻ yên tĩnh.
Lại rẽ vài lần, hắn dừng lại ở bên một ngõ nhỏ.
Phía trước cách hắn không xa có một căn nhà.
Nếu hắn nhớ không nhầm, chắc hẳn là nơi hắn sống khi còn bé.
Giang Hạo do dự một lát, lại đứng lặng lẽ đầu lối rẽ, nhìn sang bên kia.
Hắn muốn nhìn từ phía xa, xem cuộc sống của bọn họ bây giờ thế nào.
Chỉ là hắn đợi rất lâu vẫn không có người nào ra mở cánh cửa kia.
"Năm tuổi bị bán, bây giờ ta hai mươi hai tuổi.
Bọn họ cũng không nhận ra được ta."
Hắn xác định điểm ấy mới đi tới cửa, giơ tay ra muốn gõ cửa.
Chỉ là hắn vừa định gõ cửa, lại đột nhiên đứng đờ ra.
Tim hắn đột nhiên không còn bình tĩnh nữa, hình như không biết đối phó với cả gia đình phía sau cánh cửa thế nào.
Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng gõ lên cánh cửa có phần cổ xưa kia.
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Giang Hạo đứng tại chỗ chờ đợi.
Sau một lát, bên trong truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là giọng nói già nua:
"Là ai vậy?"
Lúc này, cánh cửa mới chậm rãi mở ra, một bà lão mở cửa ra và nhìn Giang Hạo.
"Ngài là ai?" Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Ở trong trí nhớ của hắn, tuyệt đối không có hình ảnh của người này.
"Thằng nhóc ngươi cũng thật buồn cười, ngươi gõ cửa nhà ta lại hỏi ta là ai." Bà lão nhìn Giang Hạo, buồn cười nói.
Trong sự nghi ngờ, Giang Hạo hỏi tiếp:
"Nơi này là nhà họ Giang sao?"
"Họ Giang?" Bà lão suy nghĩ rồi nói:
"Hình như đã từng là vậy."
"Đã từng?" Giang Hạo hơi bất ngờ.
"Ngươi vào đi, lão già nhà ta biết tương đối nhiều hơn." Bà lão tránh đường.
"Cảm ơn." Giang Hạo cúi đầu cảm kích nói.
Hắn bước vào trong cửa lớn, nhìn thấy cái sân quen thuộc gần như không thay đổi.
Chỉ là cũ hơn rất nhiều.
"Hắn ở hậu viện." Bà lão đóng cửa, dẫn theo Giang Hạo đi tới sân sau.
Giang Hạo thong thả đi qua sân, nhìn xung quanh một lượt.
Khi đi ngang qua một tảng đá, hắn nhớ bản thân mình lúc trước từng ngồi ở chỗ này ăn vụng gì đó, ước mơ về tương lai.
Đi tới chỗ nhà ở, bên tai hắn mơ hồ vang lên tiếng mẹ kế trách mắng: "Ăn, ăn, chỉ có biết ăn thôi, nhanh đi làm việc đi."
Đi tới sân sau, Giang Hạo nhìn thấy chỗ chất củi. Ở đây là chỗ hắn quen thuộc.
Mình đã ngủ ở nơi này, bốn năm tuổi thì bắt đầu chẻ củi nấu cơm.
Nhìn những chỗ này, trong lòng hắn có cảm giác mừng rỡ không hiểu nổi.
Lần này trở về, hắn muốn thăm nơi cùng và những người này.
Đáng tiếc, cảnh còn người mất.
"Lão già, người này hình như tới tìm Giang gia, ngươi nói với hắn đi." Bà lão dẫn người tới liền đi ra ngoài.
Lúc này, Giang Hạo nhìn thấy phía trước có một ông lão vẫn tính là có tinh thần đang chậm rãi chẻ củi.
Nghe được thê tử nhà mình nói vậy, hắn thoáng kinh ngạc nhìn Giang Hạo:
"Tới tìm người thân à?"
"Vâng." Giang Hạo gật đầu, khách sáo nói:
"Hy vọng lão gia tử có thể báo cho biết một chút."
"Rất nhiều năm rồi." Lão gia tử mỉm cười nói:
"Để ta nhớ lại chuyện năm đó."
Giang Hạo không giục mà nhận lấy con dao chẻ củi của đối phương nói:
"Ngài cứ chậm rãi suy nghĩ, ta bổ củi giúp ngài."
"Con người ngươi đúng là lễ phép, nhìn cách ăn mặc của ngươi cũng không giống người nhà bình thường.
Đã từng chẻ củi bao giờ chưa?" Lão gia tử có phần kinh ngạc nói.
Cho dù Giang Hạo khiêm tốn mấy đi nữa, bản thân hắn là người tu chân cũng không đến mức ăn mặc bình thường.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận