Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1229: Nhìn Thấy Một Góc Đại Đạo 1

Chương 1229: Nhìn Thấy Một Góc Đại Đạo 1
"Dãy núi Băng Lâm có cái gì?"
Gió nhẹ lay động lọn tóc của Nhan Nguyệt Chi, nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế, lạnh nhạt nhu hòa. Lúc này trong đầu nàng truyền ra giọng nói của Lâu Mãn Thiên:
"Nơi đó đã từng trấn áp đồ vật nào đó cực kỳ ghê gớm. Nếu ta có thể lấy vật kia đi thì có thể khiến cho ta khôi phục trong khoảng thời gian ngắn. Ta sẽ không lấy những món đồ còn lại, cũng không có cần thiết. Mà đối ngươi mà nói thì chính là tạo hóa lớn lao. Nhưng mà ngươi cũng cần phải cẩn thận hai thứ ở bên trong. Một là rất nhiều khí tức khô bại, trong đó có rất nhiều cái xác không hồn, đều là tà tu không lộ ra. Bọn hắn có một chút lý trí, nhưng không có bản tính. Đối với người bên ngoài tiến vào, bọn hắn đều sẽ căm thù công kích."
"Tiền bối cũng muốn tránh né sao?" Nhan Nguyệt Chi hỏi.
Giọng nói bình thản của Lâu Mãn Thiên truyền đến: "Ta đương nhiên là không cần, nhưng không cần thiết phải đối đầu với bọn hắn. Bản thể của ta không thể tỉnh lại, không cần thiết phải hao tốn tinh lực đi đối phó với bọn hắn. Nhưng mà ngươi muốn đi vào thì sẽ phải tốn tinh lực đi quần nhau. Vận khí tốt thì sẽ không cần. Nhưng lấy tu vi của ngươi thì còn chưa đủ để đối kháng chính diện với bọn hắn, dùng tà thi ta đưa cho ngươi có thể bảo đảm ngươi bình yên vô sự."
Nhan Nguyệt Chi gật đầu, hỏi tới một chuyện khác: "Ngoại trừ những nguy hiểm này thì sao?"
"Đám đạo chích kia không tính là gì, chỉ là vật phẩm phụ thuộc mà thôi. Thứ nguy hiểm nhất bên trong thật ra là một thanh Phương Thiên Kích."
Lâu Mãn Thiên có chút cảm khái nói: "Nếu không phải Phương Thiên Kích sẽ tự động buông lỏng phong ấn, ta cũng không dám tùy tiện hướng vào trong. Mặt khác, những người khác không có cách nào đụng vào cũng như thu hoạch được Phương Thiên Kích này. Ngươi là người Thư Viện, nó có lẽ sẽ không chủ động công kích ngươi, nhưng mà cũng không thể tùy tiện tới gần. Đây cũng là nguyên nhân ta để ngươi đi. Người của những nơi khác muốn đi vào còn lâu mới được đơn giản như người của Thiên Văn Thư Viện."
Nhan Nguyệt Chi rất là tò mò: "Đây là vị tiền bối nào? Mà lại có thể khiến cho Thi Tổ Lâu Mãn Thiên kiêng kị, có thể thấy được là không tầm thường."
“Ngươi chắc là đã nghe nói qua hắn."
Lâu Mãn Thiên thở dài một tiếng, nói: "Cái Phương Thiên Kích này còn có một cái tên, tên là Cổ Kim."
Cổ Kim? Nhan Nguyệt Chi sửng sốt một chút, như đoán được cái gì đó. Trên người nàng còn có một quyển sách tên là Cổ Kim. Cho nên, Phương Thiên Kích cũng là của vị kia sao?
Nàng biết vị kia cao minh, nhưng mà chưa bao giờ có cảm giác cụ thể. Hơn nữa, đối phương dường như có có mối liên quan không nhỏ với Tiếu Tam Sinh. Nhưng chuyện cụ thể trong đó thì vẫn không cách nào xác định được.
Giọng nói của Lâu Mãn Thiên tiếp tục truyền đến: "Ngươi không thể tới gần Phương Thiên Kích này, càng không nên cảm thấy mình có lẽ chính là thiên mệnh chi tử, có thể nhận được sự tán thành của Phương Thiên Kích. Đây là chuyện không thể nào. Chỉ có đám người tà tu ngu xuẩn kia mới có loại ý nghĩ này. Bọn hắn cho rằng chỉ cần đạt được Phương Thiên Kích thì sẽ có thể đạt được khí vận Tây Bộ, thậm chí là đạt được truyền thừa vô thượng. Đúng là ngu xuẩn."
Nhan Nguyệt Chi gật đầu, đứng dậy trực tiếp tiến về dãy núi Băng Lâm. Nếu như đã muốn đi thì liền mau chóng đi một chuyến. Thuận tiện nhìn xem thanh Phương Thiên Kích kia một chút, kiến thức pháp bảo cao minh của người ở thời đại kia một chút.
Năm ngày sau.
Dưới sự giúp đỡ của Lâu Mãn Thiên, Nhan Nguyệt Chi thuận lợi đến dãy núi Băng Lâm. Nơi này núi non trùng điệp, mây xanh cao vút, giống như là bị mảng tuyết trắng lớn bao trùm. Hẻm núi tĩnh mịch, thần bí khó lường, linh khí như có như không, một hít một thở tựa như hung thú ngủ say. Chỉ là nhìn một chút thôi đã có thể cảm nhận được bên trong vùng băng thiên tuyết địa này có vô số hung hiểm và tai họa ngầm.
Sau khi xác định vị trí đại khái, Nhan Nguyệt Chi ẩn nấp thân hình, chuẩn bị kỹ phòng ngự, bắt đầu chui vào trong đó. Chỗ sâu trong hẻm núi có thứ mà nàng muốn.
Chỉ là vừa mới tiến vào, lúc gió thổi tới liền có một cỗ khí tức mục nát cuốn theo. Ngay sau đó có lực lượng quái dị chớp mắt mà tới.
Bị phát hiện, Nhan Nguyệt Chi có chút kinh hãi. Nàng thậm chí còn không có phát hiện ra kẻ địch ở nơi này đã gặp phải công kích.
Oanh!
Nhan Nguyệt Chi vươn tay nhẹ nhàng đụng vào lực lượng. Tiếng nổ ầm vang lên. Nàng bị đánh lùi về sau một chút.
Sau đó, đất tuyết xung quanh bắt đầu trồi lên từng cỗ thi thể mục nát, vô cùng bắt mắt ở trong đống tuyết. Bọn hắn chưa từng chần chờ, lập tức phát động công kích.
Quanh người Nhan Nguyệt Chi có văn tự xuất hiện, những văn tự này mang theo khí tức nặng nề đụng vào phía trên rất nhiều xác thối, đánh lui bọn chúng trong nháy mắt.
Nhan Nguyệt Chi thấy thế liền hướng sang bên cạnh.
Dưới sự dao động lực lượng vừa rồi, có một cánh cửa hiển lộ rõ ràng ra, rất phổ thông. Nhưng mà phía sau cánh cửa này có không ít đồ vật, Lâu Mãn Thiên đã nói cho nàng.
Hô một tiếng.
Nhan Nguyệt Chi xông vào.
Lúc bước vào cổng nàng thả một bộ tà thi ở trước cửa ra vào, dùng nó để ngăn cản công kích đến từ bên ngoài. Quả nhiên,sau khi thả tà thi ra, khí tức mục nát không còn truyền vào nữa.
"Chuột ở đâu ra?" Giọng nói trầm thấp vang lên ở bên ngoài.
Phía sau cánh cửa, Nhan Nguyệt Chi nhíu mày. Nàng cảm thấy có chút khí tức cường đại. Khí tức này đang va chạm với tài thi, muốn ngăn cản bước tiến của nàng. Sau khi do dự một chút, nàng lấy một tờ giấy ra. Nếu như bên ngoài chỉ có một tà tu thì có thể nghĩ biện pháp lợi dụng tà thi để đánh giết nó.
Theo tình huống trước mắt thì tu vi của tà tu bên ngoài không bằng tà thi của người trước mặt. Chỉ là đột nhiên có chấn động truyền đến từ chỗ sâu trong dãy núi.
"Đáng chết, những người này thế mà muốn đi cướp đoạt thần vật, coi như vận khí của con chuột hôm nay tốt."
Giọng nói rơi xuống, khí tức của đối phương liền biến mất.
Nhan Nguyệt Chi ở sau cánh cửa trông một hồi, xác định đối phương đã rời đi mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng bố trí một chút trận pháp rồi đi vào bên trong.
Cửa hang nhỏ, nhưng mà sau khi đi vào thì không gian càng thêm lớn, cho đến khi một đạo trường trống trải xuất hiện. Bên trong có khí tức liên quan tới đạo, cũng có tiên khí nồng đậm.
"Là một nơi tốt."
Nhan Nguyệt Chi cảm nhận một chút liền biết tu luyện ở chỗ này sẽ vô cùng kiếm lời, cho dù là Thư Viện cũng đều rất khó so sánh được với nơi này.
Nàng nhìn thấy một số giá sách ở biên giới, phía trên trưng bày thư tịch và pháp bảo, còn có không ít chai lọ.
Mà ở trên cùng thì có hai bình đan dược, một cuốn sách. Còn phía dưới thì có có rất nhiều đồ vật, các loại pháp bảo, đan dược, thư tịch. Thậm chí còn có một số món đồ phát ra ánh sáng lại không cách nào do thám.
"Hoàn chỉnh như thế?" Nhan Nguyệt Chi có chút ngoài ý muốn.
Nơi này đã qua nhiều năm như vậy rồi, tại sao lại không bị xác thối chiếm cứ? Lúc tới gần giá sách, nàng nhìn thấy một cái bàn đọc sách, phía trên có một trúc giản. Lau một lát, văn tự phía trên lập tức xuất hiện:
"Có thể đi vào chỗ này của ta nói rõ ngươi là học sinh Thư Viện, hơn nữa trên người còn có khí vận phi phàm Đương nhiên, đây chỉ là ngươi có tư cách thấy được những văn tự này.
Mặc dù những món đều phía sau giá sách đều bình thường, thế nhưng sẽ không để cho ngươi tùy tiện mang đi. Thông qua khảo nghiệm sẽ có thể lấy đi món đồ tương ứng.
Có lẽ ngươi không biết về sự tồn tại của những thứ này. Vậy thì ta sẽ nói lại đơn giản cho ngươi. Đồ trên giá sách chia làm ba phần. Phần thứ nhất đến từ Thi Tổ Lâu Mãn Thiên, phần thứ hai đến từ Trường Sinh Đạo Tổ Cố Trường Sinh, phần thứ ba đến từ rất nhiều thánh hiền của Thư Viện.
Sau khi ngươi bắt đầu tham gia thí luyện sẽ không cách nào rời khỏi nơi này trong vòng mười năm. Trong mười năm này ngươi có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.
Sau mười năm mà vẫn không thể lấy được thì sẽ chờ đợi một người hữu duyên khác - Tái bút: Cổ Kim Thiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận