Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1231: Linh Thạch Vụn Vặt Nhiều Lắm Là Ba, Năm Vạn Mà Thôi 1

Chương 1231: Linh Thạch Vụn Vặt Nhiều Lắm Là Ba, Năm Vạn Mà Thôi 1
Đất tuyết mênh mông, phong bạo cuộn lên từng bông tuyết tạo thành tuyết bay đầy trời.
Lúc này, lượng lớn xác thối phía trên núi tuyết bị dừng lại trên không trung. Trong thân thể của bọn hắn đều có một đạo phù văn, trong đó có khí tức huyền hoàng vờn quanh. Bọn chúng đang ma diệt đạo khí, tiên lực, linh khí, thậm chí là cả sinh mệnh.
Đám tà tu cảm nhận được tử vong sắp tới đều liếc mắt nhìn vào bên trong núi tuyết.
Nơi đó có một nam tử dáng vẻ thư sinh đang tới gần Phương Thiên Kích mang theo khí tức phi phàm. Đó là thần vật vô thượng, căn bản là không có cách nào đụng vào, hơi không cẩn thận thì sẽ hồn phi phách tán.
Cho nên bọn hắn đều đang chờ mong đối phương nắm chặt Phương Thiên Kích, cùng bọn hắn xuống Hoàng Tuyền.
Giang Hạo đương nhiên là sẽ thỏa mãn kỳ vọng của đám người này. Hắn vươn tay muốn nắm chặt Phương Thiên Kích.
Nhan Nguyệt Chi bí mật quan sát có chút để ý, người này mạnh mẽ phi phàm, nhìn thấy hắn tới gần Phương Thiên Kích nhưng lại không bị ánh sáng lu mờ.
Nếu như đưa tay thì sẽ là đại họa lâm đầu. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được lực lượng đáng sợ bên trong Phương Thiên Kích. Nhưng mà nàng không cách nào nhắc nhở, đành trơ mắt nhìn người này đưa tay cầm Phương Thiên Kích.
Giờ khắc này, nàng cảm nhận được lực lượng lao nhanh trước nay chưa từng có, đầu nguồn đến từ Phương Thiên Kích Cổ Kim. Lực lượng mênh mông đang dần dần thức tỉnh, ngay sau đó muốn bao trùm thiên địa. Lúc này lực lượng đang bắt đầu bao phủ người kia.
Người này thật sự tự phụ như thế sao? Nhan Nguyệt Chi có chút không tin tưởng cho lắm.
Mấy tà thi kia thì cười ha hả: "Chết đi, cùng chúng ta chết đi. Trên đường hoàng tuyền, chúng ta cũng coi như có người bầu bạn."
Phương Thiên Kích bắn ra ánh sáng mãnh liệt, lực lượng tuôn về phía Giang Hạo.
Vào lúc đám tà tu cho rằng người này chắc chắn sẽ phải chết thì lực lượng khổng lồ kia chợt mất đi sự cuồng bạo, dịu dàng ngoan ngoãn vờn quanh bên người Giang Hạo.
Keng!
Giang Hạo hơi dùng sức, Phương Thiên Kích ứng thanh mà ra.
Lực lượng lao nhanh hóa thành niềm vui sướng vui tận, dường như đã chờ đợi ngày này vô số năm. Yên lặng nhiều năm như vậy, lực lượng của nó cuối cùng cũng được khuếch tán ra ngoài, xông thẳng cửu thiên. Muốn để cho toàn bộ Tây Bộ biết, Cổ Kim nó đã trở về.
Giang Hạo có thể cảm nhận được niềm vui sướng của Phương Thiên Kích. Cổ Kim Thiên nói rất đúng, có được tên của đối phương thì có thể hoàn toàn khống chế thanh Phương Thiên Kích này.
Lúc hắn nắm chặt kích, đám tà tu kia lập tức sững sờ tại chỗ, có chút không dám tin.
Đáng tiếc Giang Hạo cũng không có dự định giữ bọn hắn lại. Hắn vung Phương Thiên Kích, dẫn động Huyền Hoàng Chú.
Thiên địa trong mắt mọi người bắt đầu mất đi màu sắc, một phân thành hai, một là huyền, hai là hoàng. Sau đó cả hai xen lẫn dung hợp, ma diệt vạn vật thiên địa.
Hô!
Gió nhẹ thổi qua núi tuyết, toàn bộ tà tu và xác thối đều hóa thành hư không, chỉ còn Giang Hạo đứng thẳng ở trên núi tuyết. Lúc này hắn mới thu hồi Phương Thiên Kích.
Nhật Nguyệt Hồ Thiên, m Dương Thủ Hoàn cũng được thu hồi.
Sau đó, hắn nhìn về phía dưới núi tuyết, cũng không để ý đến sự nhìn trộm của bên kia.
Nơi đó có lực lượng của Cổ Kim Thiên, chắc là cơ duyên mà hắn để lại. Nếu như đã có người đạt được thì hắn sẽ không nhúng chàm.
Việc cấp bách vẫn là tìm được số linh thạch vụn vặt kia.
Vị trí của Phương Thiên Kích ở trong một tế đàn, xung quanh có vô số phù văn, phía trước nhất là tế đàn. Nhìn thoáng qua, xác thực phát hiện một cái trữ vật pháp bảo.
"Chính là cái này sao?"
Giang Hạo đi đến phía trước tế đàn, có thể cảm giác được lực lượng của Cổ Kim Thiên. Xem ra là đúng rồi.
Những lực lượng này không bài xích Giang Hạo chút nào, trữ vật pháp bảo cũng thuận lợi cầm được tới tay. Ấn ký bên trong cũng không có bất cứ vấn đề gì, có thể tùy ý xem xét.
"Linh thạch vụn vặt…không biết là có bao nhiêu. Chắc là cũng phải có khoảng ba, năm vạn, nếu không thì đúng là quá keo kiệt."
Dù sao Xích Long cũng không phải là tên ăn mày, không được ba, năm vạn thì đối phương sẽ chỉ cảm thấy chướng mắt.
Nghĩ như vậy, Giang Hạo liền bắt đầu xem xét trữ vật pháp bảo.
Chỉ trong mấy hơi thở, Giang Hạo đã dò xét xong trữ vật pháp bảo. Chỉ là chẳng biết tại sao lại ngây người tại chỗ.
Cho đến khi tuyết lớn rơi đầy vai, hắn mới sờ lên trữ vật pháp bảo, nhìn quanh hai bên, xác định không có người nào thì mới thận trọng thu hồi nó. Lúc này, trong con ngươi của hắn nhìn như bình thản, nhưng mà hai tay run run đã nói rõ nội tâm còn lâu mới được bình tĩnh như vậy.
Một ngàn sáu trăm vạn linh thạch.
Giang Hạo hít một hơi thật sâu, để cho mình tỉnh táo lại.
Một ngàn sáu trăm vạn.
Đời này hắn chưa từng thấy qua nhiều linh thạch như vậy.
Đây gọi là vụn vặt linh thạch?
Giang Hạo không biết mình đã rời khỏi núi tuyết kia như thế nào nữa.
Lúc đi ra ngoài tinh thần của hắn đều đang hoảng hốt.
Một ngàn sáu trăm vạn là vụn vặt linh thạch, người có tu vi gì mới có thể nói ra lời như vậy đây?
Đi ở trên đường lớn, Giang Hạo đang tự hỏi một chuyện.
Cổ Kim Thiên đã không ra ngoài được, mà bây giờ hiện chỉ có một người biết chuyện linh thạch.
Một ngàn sáu trăm vạn biến thành một ngàn năm trăm vạn, chắc cũng là chuyện bình thường nhỉ?
Ai lại cho người ta một ngàn sáu trăm vạn linh thạch?
Phần lớn là năm trăm vạn, một ngàn vạn, một ngàn năm trăm vạn, hai ngàn vạn… như này mới bình thường.
Giang Hạo suy tư hồi lâu, cuối cùng không khỏi thở dài. Nhân sinh đúng là tràn đầy dụ hoặc.
Dù là thành tiên cũng không thể tránh né.
Vốn cho rằng chỉ là mang đến mấy vạn linh thạch cho Xích Long, nhiều nhất cũng là mấy chục vạn thôi. Nào nghĩ đến lại là một ngàn sáu trăm vạn.
Một ngàn sáu trăm vạn đó.
Linh thạch đời này hắn kiếm được cộng lại cũng không có nhiều như vậy, nhưng lại cứ như vậy bị Cổ Kim Thiên đưa ra ngoài.
"Cũng tốt, như này thì muốn chút máu cũng không phải là chuyện gì lớn."
Nếu như đã cần máu rồng vậy thì hoàn toàn trông cậy vào Xích Long.
Hi vọng hắn đang còn nhiều máu.
Chờ thực lực chênh lệch không nhiều lắm, có thể đi hải ngoại thử một chút.
Đương nhiên, chỉ có một cơ hội mà thôi.
Đại thế sắp đến, thất bại thì sẽ không còn khả năng, Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn sẽ vĩnh viễn mất đi.
Có lẽ có một ngày, thực lực mình đủ mạnh để có thể lấy về. Thế nhưng mà ai mà biết được sẽ phải chờ bao lâu chứ?
Cho nên vẫn là phải nhanh mạnh lên một chút, đi hải ngoại một chuyến trước khi đại thế đến.

Trong bóng tối, Nhan Nguyệt Chi nhìn Giang Hạo rời đi, hồi lâu sau mới khôi phục lại. Chuyện mới vừa xảy ra đã lật đổ dự đoán của nàng.
Do dự hồi lâu, nàng chủ động liên hệ với Lâu Mãn Thiên.
Có thể liên hệ.
Nói cách khác nơi này không phải là phong bế tuyệt đối.
"Bên phía ngươi xảy ra biến cố rồi?" Giọng nói của Lâu Mãn Thiên truyền đến.
Nhan Nguyệt Chi lắc đầu, sau đó nói: "Nhờ phúc của tiền bối, vãn bối hết thảy đều thuận lợi, đồng thời đạt được cơ hội thí luyện."
"Nếu đã thuận lợi thì vì sao còn tìm ta?" Lâu Mãn Thiên nghi hoặc.
"Có một chút vấn đề, muốn thỉnh giáo tiền bối."
Nhan Nguyệt Chi tìm từ chốc lát rồi nói: "Tiền bối trước đó có nói tuyệt đối không có người nào có thể mang Phương Thiên Kích đi đúng không?"
"Đúng vậy, Phương Thiên Kích là pháp bảo của vị kia, chúng ta đã tính qua thực lực của hắn, từ sau thời đại Nhân Hoàng khả năng không người nào có thể địch nổi. Mặc dù hắn đã biến mất vô số năm, nhưng mà pháp bảo của hắn vẫn là của hắn. Không người nào có thể rung chuyển." Lâu Mãn Thiên nghiêm túc nói.
"Vậy nếu như, nếu như có người cầm Phương Thiên Kích còn rút Phương Thiên Kích ra, thuận thế mang Phương Thiên Kích đi thì sao?" Nhan Nguyệt Chi hỏi.
Lâu Mãn Thiên: "???"

Bảy ngày sau.
Giang Hạo đi tới trước một tòa thành lớn, hắn muốn hỏi thăm một chút về Sơ Dương Lộ.
Nếu như tất cả thuận lợi thì có thể mua một chút trở về, đến lúc đó pha cho Hồng Vũ Diệp một chút, để đối phương không có lý do để động thủ.
Chỉ là hỏi thăm mấy nơi, phát hiện những người kia thế mà đều chưa nghe nói qua. Cho dù là cửa hàng linh dược cao minh nhất thì cũng không có tin tức về Sơ Dương Lộ. Điều này khiến cho Giang Hạo có cảm giác không tốt lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận