Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1235: Bản Thân Ta Bị Thương, Tẩu Tử Dù Thế Nào Cũng Phải Có Chút Ý Tứ 1

Chương 1235: Bản Thân Ta Bị Thương, Tẩu Tử Dù Thế Nào Cũng Phải Có Chút Ý Tứ 1
Thiên Hạ Lâu, trong viện của Đào tiên sinh.
Xích Long tiện tay ném ra một thùng máu rồng nói: "Đã được chưa?"
"Tiền bối, ngài sẽ không bởi vậy mà suy yếu sao?" Đường Nhã thu máu rồng tò mò hỏi."Rồng khác sẽ, nhưng mà ta sẽ không." Xích Long ngạo nghễ nói:
"Năm đó khi ta xuất hiện trên đời, thiên hạ ai có thể tranh phong cùng? Đừng nói là người, dù có là rồng cao minh cũng không được. Lúc ấy ta âm thầm cảm nhận được có con rồng khác tồn tại, bọn hắn muốn ra, nhưng mà bị long khí của ta trấn áp. Hiện tại cũng không biết đã đi đâu rồi."
"Tiền bối lợi hại như vậy, năm đó vô địch khắp thiên hạ sao?" Đường Nhã hỏi.
"Vốn là như vậy." Xích Long thở dài một tiếng nói:
"Cho đến ngày kia ta xông lầm vào Hi Du Lâu, gặp một nữ tử cả đời này đều không thể quên."
"Là nữ tử như nào?" Đường Nhã hỏi.
"Ôn nhu, thanh tao, lịch sự, nhu hòa như nước, nơi nào có nàng nơi đó liền không còn sợ hãi, đều sẽ thông thuận như du long nghịch nước." Xích Long có chút cảm khái nói.
"Cuối cùng nàng như thế nào?" Đường Nhã rất là tò mò mà hỏi.
Xích Thiên thở dài một tiếng: "Lập gia đình, ta thương tâm gần chết, từ đây ngao du thiên hạ, ra vào các chốn, chỉ vì tìm kiếm bóng dáng của nàng. Bởi vậy tu vi của ta dừng bước không tiến, bị huynh trưởng ta vượt qua."
Lông mày Đường Nhã cau lại: "Đây chính là nguyên nhân tiền bối đi Bích Vân Các?"
"Ngươi cho rằng ta đang đi tìm hoan mua vui sao?"
"Không phải vậy sao?"
Xích Thiên nhìn Đường Nhã, có chút bất đắc dĩ, nói với Chu Thâm ở bên cạnh: "Ngươi có thể hiểu được ta đúng không?"
Chu Thâm rũ mắt, mỉm cười nói: "Tiền bối nói đùa, vãn bối trải qua tầm thường, chênh lệch rất xa so với tiền bối."
"Được rồi, vẫn là Đào tiên sinh hiểu ta nhất, đáng tiếc hắn đã thành tiên, không thể thường xuyên ra ngoài." Xích Thiên lắc đầu, sau
"Bên phía Ngũ Ma ra sao rồi?"
"Tạm thời không có động tĩnh gì rõ ràng." Chu Thâm đáp.
"Đó là do các ngươi không phát hiện được." Xích Thiên cười ha hả nói: "Không có thời gian nữa, đại thế sẽ đánh đến nơi trong khoảng hai năm này. Các ngươi cũng nên chuẩn bị một chút. Nhất là Chu Thâm, cũng sắp đến Đăng Tiên Đài rồi, ta sẽ giúp ngươi tiến vào Đăng Tiên Đài trong một hai năm này, sau đó mượn nhờ đại thế, mau chóng thành tiên. Nếu như bỏ qua cơ hội thành tiên hoặc là quá muộn thì sẽ yếu hơn người khác một bậc. Còn về Đường Nhã, vò đã mẻ không sợ rơi, có thể được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, dù sao chắc chắn là sẽ không thành tiên nhờ đại thế được. Cứ chuẩn bị thật tốt, sau đó mau chóng thành tiên là được, sau khi đại thế mọi chuyện đều sẽ dễ dàng hơn."
Chu Thâm và Đường Nhã liếc nhau một cái, có chút kinh ngạc. Sau đó, hai người cúi đầu cảm kích nói: "Đa tạ tiền bối."
"Không cần cám ơn ta, chủ yếu là Đào tiên sinh đã giúp ta rất nhiều, bây giờ hắn phải đi tiếp nhận đại cơ duyên, không có nhiều thời gian giúp ta trò chuyện với Bích Vân Các. Có chút đáng tiếc." Xích Thiên lắc đầu thở dài.
Sau đó hắn đứng dậy, quyết định đi về phía Ngũ Ma một chuyến.
Đường Nhã nhắc nhở hắn. Bây giờ hắn rút nhiều máu như vậy, dáng vẻ có chút suy yếu, sau đó còn giúp huynh trưởng xử lý nguy hiểm, bản thân bị trọng thương.
Huynh trưởng có ý chí sắt đá thì tẩu tử cũng nên có chút ý tứ đi chứ?
Xích Thiên cảm thấy muốn lấy được linh thạch từ chỗ huynh trưởng đúng là quá cực khổ.

Đầu tháng một.
Linh Dược Viên.
Những ngày qua Giang Hạo đều đang bận rộn chuyện của mình, lĩnh hội thương pháp và quyền pháp. Ngoài những chuyện này ra còn cần thu hoạch truyền thừa từ trong quyển trực của Long tộc. Còn có hai cái truyền thừa có thể thu hoạch. Những năm này hắn đã suýt chút nữa là quên mất.
Quả trứng thứ ba là màu vàng.
Giang Hạo bỏ vỏ trứng vào trước, đáng tiếc những ngày này đều không cho ra ghi chép và truyền thừa sau cùng. Chỉ có thể chờ một chút.
Phía sau màu vàng chính là màu lam. Hắn cũng có những thứ này.
Cho đến trước mắt thì chỉ thiếu một vỏ trứng cuối cùng. Đó chính là trứng rồng ở phía dưới tại Uyên Hải.
Năm quả trứng rồng, đã phát hiện bốn quả, hơn nữa bốn quả đều đã nở.
Xích Long là rồng của thời đại Cổ Kim Thiên.
Lục Long mới xuất hiện trong những năm gần đây, Kim Long và Lam Long trước mắt không thể xác định được thời gian xuất hiện. Nhưng Tu Chân Giới không có tin tức liên quan tới bọn họ.
"Sư huynh muốn đi ngoại môn gặp đệ tử chiêu mộ?" Trình Sầu đi tới hỏi.
Giang Hạo gật đầu. Ánh mắt của hắn đặt ở bên trong Linh Dược Viên.
Những năm này không có để ý, Linh Dược Viên đã nhiều thêm mấy nội ứng, có Trúc Cơ, cũng có Kim Đan.
Cho đến trước mắt thì người bình thường kia là nguy hiểm nhất, hắn là phân thân từ Đại Thiên Thần Tông. Một khi muốn làm gì thì Trình Sầu có lẽ không phải là đối thủ. Nhưng mà, hắn đều không có ý định ra tay xử lý những người này. Trước cứ để cho Trình Sầu quan sát, nhìn xem liệu có phát hiện gì hay không.
Đương nhiên, những người này đều không phải là nội ứng vô cùng nguy hiểm, bọn hắn cũng cần che giấu chính mình, sẽ không tùy tiện làm cái gì. Nếu không thì Giang Hạo đã động thủ rồi.
"Nghe nói trong lần chiêu mộ đệ tử lần này có không ít người lợi hại, bối cảnh cũng không bình thường." Trình Sầu nhắc nhở.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Là đệ tử có bối cảnh như nào?
"Nghe nói có một số đệ tử đến từ gia tộc cường đại, cũng có một số tán tu cao minh." Trình Sầu giải thích.
Giang Hạo gật đầu, như vậy ngược lại còn tốt.
Dù sao đây là Nam Bộ, gia tộc dù có cao minh thì cũng rất không có khả năng hơn được Thiên m Tông. Nói thế nào thì Thiên m Tông cũng là tông môn nhất lưu. Dù nó có xếp ở hàng cuối thì cũng không phải là thứ có thể so sánh được.
Thiên m Tông có tiên nhân, có rất nhiều cường giả Đăng Tiên Đài, còn có Chưởng giáo quét ngang xung quanh. Gia tộc tu chân nào có thể so sánh được?
"Những mạch khác có tin tức gì không?" Giang Hạo hỏi.
"Tạm thời không có, nhưng mà biết là sư huynh đi giảng đạo thuyết pháp thì người ít lại càng thêm ít, hiện tại yên ổn không có nghĩa là phía sau cũng vậy." Trình Sầu nói.
Hắn biết, một khi Giang sư huynh đi qua sẽ có bao nhiêu chất vấn.
Không ít người trào phúng khinh thường trong bóng tối, nói cái gì mà thủ tịch đoản mệnh rồi là thủ tịch Nguyện Huyết. Tóm lại là không có bao nhiêu người xem trọng Giang sư huynh cả. Không chỉ như thế, bọn hắn từ đầu đến cuối đều cảm thấy Giang sư huynh đức không xứng vị. Nhưng mà hắn không thể giải thích quá nhiều.
Giang Hạo gật đầu, có thể hiểu rõ.
Chờ các đệ tử khác của tông môn biết được ý nghĩa của giảng đạo thuyết pháp thì sẽ lên tiếng bênh vực cho sư huynh sư tỷ mà mình coi trọng. Mà hắn sẽ phải gánh vác sự chất vấn và bị bêu danh.
Cũng tốt.
Có những lời đàm tiếu này ở bên tai, kẻ địch bên ngoài sẽ dễ dàng xem nhẹ hắn. Đến lúc đó động thủ cũng có thể giết cho đối phương trở tay không kịp.
Giang Hạo rời khỏi Linh Dược Viên, ngự kiếm đến ngoại môn. Người nghênh đón là một chấp sự ngoại môn.
Nam Cung đạo nhân, Phản Hư sơ kỳ, dáng vẻ trung niên. Trước đó Hải Minh chấp sự đột nhiên bỏ mình, hắn liền đến đây thay thế.
Giang Hạo nhìn đối phương khẽ gật đầu.
Hải Minh đạo nhân chết rồi sao, hắn hiện tại mới nhớ tới. Hải Minh đạo nhân cũng là một trong những phân thân của Phong Hoa đạo nhân. Từ sau khi Phong Hoa đạo nhân chết liền ít đi nhiều người để chào hỏi, đúng là có chút hoài niệm.
Năm đó hắn và Hải Minh đạo nhân cũng coi như là không ngừng đọ sức. Đáng tiếc tất cả đều đã kết thúc.
"Xin ra mắt tiền bối." Giang Hạo thi lễ gặp mặt.
Đối phương chính là Trưởng lão chấp sự, tu vi cũng mạnh. Dù mình là thủ tịch dự tuyển thì cũng phải kính sợ ba phần. Nếu như là thủ tịch, địa vị thật ra là cao hơn đối phương, đáng tiếc dự tuyển thì vẫn chỉ là dự tuyển.
Đối phương cũng không dám tùy ý tiếp nhận lễ của thủ tịch dự tuyển, những người này tương lai nhất định sẽ vượt qua hắn: "Không cần như thế, chúng ta xưng hô cùng thế hệ là được, đều là đệ tử tông môn, nào có tiền bối."
Giang Hạo chỉ là gật đầu, cũng không định đổi xưng hô. Mình trước mắt chỉ là Nguyên Thần hậu kỳ, đối mặt với Phản Hư nào có khả năng sĩ diện. Đối phương nói thì nói như vậy, mình không thể cho rằng như vậy được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận