Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1236: Bản Thân Ta Bị Thương, Tẩu Tử Dù Thế Nào Cũng Phải Có Chút Ý Tứ 2

Chương 1236: Bản Thân Ta Bị Thương, Tẩu Tử Dù Thế Nào Cũng Phải Có Chút Ý Tứ 2
"Vãn bối cần làm những gì?" Giang Hạo hỏi.
"Không cần làm cái gì cả, chỉ cần tới chỗ giảng đạo thuyết pháp, giảng giải tu luyện cho đệ tử mới chiêu mộ là đủ. Hôm nay là lần đầu tiên tới nghe giảng đạo thuyết pháp." Nam Cung đạo nhân giải thích:
"Tuần thứ nhất đều là những người mới nhất, sau đó chính là người cũ."
Giang Hạo gật đầu. VIPtruyenfull.com - ebook truyện giá rẻ
Lần này tới cũng không phải là vì lựa chọn đệ tử cho Đoạn Tình Nhai, mà là lựa chọn đệ tử cho các mạch.
"Không biết ở nơi nào?" Giang Hạo hỏi.
"Đi theo ta." Nam Cung đạo nhân làm tư thế mời.
Giang Hạo gật đầu, cất bước đuổi theo.
Hắn không cảm thấy lạ lẫm đối với chuyện chiêu mộ đệ tử mới, cũng hiểu rõ một ít về chuyện giảng đạo thuyết pháp cho đệ tử mới.
Hắn cảm thấy có chút tò mò đối với đệ tử hiện tại, trước đêm đại thế xác suất lớn sẽ xuất hiện không ít thiên tài.
Quảng trường ngoại môn.
Giang Hạo nhìn thấy không ít người bình thường ngồi xếp bằng. Một phần ba bọn họ đều tụ tập thành đàn, châu đầu ghé tai. Trên mặt đều mang theo một chút kích động. Còn có một số người kiến thức bất phàm, dường như có chút lơ đễnh với loại tràng diện này.. Bọn hắn khoanh chân ở trong sân rộng, chờ đợi người đến.
"Giang sư đệ có thể ra trận, người tới đã khá đầy đủ rồi." Nam Cung đạo nhân nói.
Giang Hạo gật đầu, sau đó nhảy lên phía trên cùng của quảng trường. Vì để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, hắn đã dùng thuật pháp dẫn động một trận gió, khiến người ta không tự chủ được mà nhìn về vị trí trên cùng.
Nơi đó có một vị nam tử mặc áo khoác màu xanh đậm đứng thẳng, sau đó ngồi xếp bằng. Khí chất phi phàm, tuy không thể nhìn thấy bất kỳ lực lượng thuật pháp nào, thế nhưng lại có thể ngưng tụ ánh mắt xung quanh, khiến cho không người nào có thể dời mắt.
Nam Cung đạo nhân cảm nhận được tất cả không khỏi giật mình trong lòng. Thủ đoạn thật là lợi hại. Hắn thậm chí còn không nhìn thấy chút lực lượng dao động nào. Bởi vậy có thể thấy sự khống chế của đối phương đối với linh khí cực kỳ lợi hại.
"Những người này đều là quái vật sao?" Trong lòng Nam Cung sợ hãi thán phục.
Sau khi Diệp Nhã Tình đi tới, hắn cũng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm. Thủ tịch hoặc là thủ tịch dự tuyển đều tuyệt đối không thể trêu vào. Dạng người này quá mạnh.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn qua, giọng nói ôn hòa của Giang Hạo truyền khắp tứ phương:
"Ta là sư huynh giải đáp nghi hoặc lần này cho các ngươi, các ngươi có thể gọi ta là Giang sư huynh. Hôm nay chúng ta sẽ giảng giải các vấn đề trước tu tiên. Mặt khác, người nào có vấn đề gì thì hãy nhớ kỹ, sau đó có thể đặt câu hỏi trong khoảng thời gian nghỉ ngơi."
Giang Hạo nhìn xuống bên dưới, sau đó kiểm tra ngọc giản, bên trong là thiên phú của những người này.
Chỉ có một người có thiên tư tốt nhất.
Năm người thượng đẳng, mười hai người trung thượng mười, những người còn lại đều là dưới trung bình. Chất lượng cũng không cao như hắn nghĩ.
Giang Hạo nhìn xuống thiếu nữ ở chính giữa, nàng chính là đệ tử có thiên tư tốt nhất ở đây. Người mặc tơ lụa, vẻ mặt mang theo một chút ngạo nghễ, chắc là sinh ra trong gia đình giàu có. Trên thân còn có một số dấu vết tu luyện, Luyện Khí tầng ba. Nhưng mà công pháp tu luyện lại vô cùng đơn sơ. Bởi vậy có thể thấy được, mặc dù đối phương đã tiếp xúc tu tiên, nhưng chỉ là da lông bên trong da lông mà thôi. Nhưng đã tốt hơn những người khác rất nhiều rồi.
Trong đám người còn có không ít thiếu niên làn da ngăm đen, gầy như que củi. Bọn hắn đừng nói là tu luyện, ngay cả chữ cũng chưa chắc đã biết.
Tu luyện thật ra không cần người có năng lực phân tích mạnh như học chữ. Hầu hết chính là dựa vào thiên phú của bản thân để tu luyện.
Giang Hạo nhìn xuống mọi người ở phía dưới, có chút cảm khái, sau đó hỏi một câu: "Các ngươi tại sao lại muốn tu luyện?"
"Vì thành tiên." Lập tức có người đáp lại.
Giang Hạo nhìn sang, là một người mập mạp: "Ngoại trừ thành tiên thì sao?"
"Ăn, ăn no mới thôi." Thanh niên mập mạp chân thành nói.
Giang Hạo cẩn thận quan sát, phát hiện thanh niên mập mạp này có sự cộng hưởng không mấy quan trọng cùng linh khí, phía dưới Tỏa Thiên cũng chỉ có thể nhìn thấy chút ánh sáng sáng tỏ. Quan sát một lát, Giang Hạo phát hiện huyết nhục xương cốt của đối phương không phù hợp với linh khí cho lắm.
"Sau khi tới đây, ngươi dự định đến mạch nào?" Giang Hạo hỏi.
"Chúc Hỏa Đan Đình." Thanh niên mập mạp lập tức nói: "Kiếm linh thạch mua đồ ăn."
"Được." Giang Hạo gật đầu, vào lúc đối phương mừng rỡ thì lại tiếp tục mở miệng:
"Đi Hoành Lưu Bộc đi, thích hợp khổ luyện."
Thanh niên mập mạp: "???"
Vậy ngài được cái gì?
Phía dưới có một số người nhịn không được mà bật cười.
Nam Cung đạo nhân chưa từng nói chuyện, mà là ghi chép lại. Sau này nhất định phải đưa nhóc mập mạp này đến Hoành Lưu Bộc. Đương nhiên, hắn cũng có thể tiếp tục nghe đối phương giảng giải, chỉ là phải điều chỉnh vị trí.
"Những người khác tại sao lại tu luyện?" Giang Hạo nhìn về phía những người khác.
"Vì phi thiên." Một thiếu niên thật thà mở miệng.
"Vì để cho cha mẹ em trai em gái được cơm." Một thiếu niên gầy gò lớn tiếng nói, giọng nói còn mang theo chút kích động.
Giang Hạo nhìn đối phương một chút, cũng không mở miệng.
"Vì có chỗ để ngủ." Một tiểu nữ hài khiếp đảm nói.
"Vì có thể mua được quần áo đẹp."
"Cha mẹ yêu cầu, ta không có cách nào."
"Cha mẹ vì muốn có thể sống mùa đông nên đã bán ta cho tông môn, ta cũng không biết tu luyện vì cái gì."
Các loại nguyên nhân tầng tầng lớp lớp.
Giang Hạo ngồi ở trên cùng, an tĩnh lắng nghe.
Giờ khắc này, hắn cũng không phải chỉ là đang đối mặt với các đồng môn mà chính là nhân sinh muôn màu. Hắn ngồi ở trên đại đạo, mà những người này đều đang hướng về phía đại đạo. Mình có thể nhìn thấy bọn hắn từ rất xa, cũng có thể đưa tay chỉ dẫn.
Trên đường đại đạo, một khi bọn hắn đến liền có khả năng vượt qua chính mình. Nếu như phong tỏa, như vậy những người này có lẽ vĩnh viễn sẽ không có cách nào tới gần hắn.
Cảm nhận được hết thảy, khóe miệng Giang Hạo lộ ra nụ cười.
Đại đạo ba ngàn, mỗi một người đều có cơ duyên của mình.
Mình cũng được, những người khác cũng được. Chỉ cần dung nhập được cơ duyên mà mình thu hoạch được là được. Mà bài xích thu hoạch của những người khác cũng không phải là điều hắn muốn.
Thiên địa có rất nhiều cơ duyên, hắn đã có đủ chỗ tốt rồi. Hắn không cần tranh đoạt, không cần ghen ghét với cơ duyên của những người khác.
Vì bọn họ mà nhấc tay thì có cái gì mà không được?
Phía trên đại đạo này, mình chứa được bọn họ, không sợ bọn họ đến.
Đạo cần chiều dài, cũng cần có chiều sâu. Càng dài càng sâu, đạo cũng sẽ càng rộng lớn hơn.
Lúc này trong lòng Giang Hạo như có ánh sáng chiếu và. Con đường đi tới càng chạy càng rộng, mà không phải là càng chạy càng hẹp cho đến khi trì trệ không tiến. Đó cũng không phải là con đường đại đạo.
Vừa xem xét, lòng Giang Hạo liền xuất hiện biến hóa, có vẻ như còn bình tĩnh rộng lớn hơn trước đây nhiều.
Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, yên tĩnh tựa như mặt nước gợn sóng khuếch tán.
Cảm giác yên tĩnh không hiểu này khiến cho những người khác kinh ngạc không thôi. Một số người có kiến thức lập tức nhắm đôi mắt lại, người hậu tri hậu giác phát hiện cũng học theo người khác nhắm đôi mắt lại.
Chỉ qua mấy hơi thở, tất cả mọi người đều lâm vào trong nhập tĩnh kỳ quái. Cho dù là Nam Cung đạo nhân đều là như thế.
Đạo trường trầm mặc mà yên tĩnh khiến cho một số người đi ngang qua kinh ngạc, thế nhưng không dám đi qua quấy rầy.
Thời gian một ngày trôi qua.
Khi Giang Hạo tỉnh lại, đã là chạng vạng tối.
Nhìn tất cả mọi người đang nhập tĩnh, hắn cũng không quấy rầy. Hắn quay người rời đi, chưa từng kinh động tới bất luận kẻ nào. Nhưng mà hắn phát hiện mình bị nhìn chằm chằm.
Là người của Thiên m Tông.

Trong bóng tối.
Một vị nam tử không khỏi nhăn mày: "Người tu Nguyện Huyết Đạo này đã cao thâm như vậy rồi sao?"
Một nữ tử khác lắc đầu: "Khó mà nói được, có thể là dùng thủ đoạn khác, nhưng mà Nguyện Huyết Đạo đã được định sẵn là không thể trở thành thủ tịch, hao tổn quá mạnh, không cách nào ngăn cản được một kích của thủ tịch."
Bạn cần đăng nhập để bình luận