Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1247: Tẩu Tử Không Đơn Giản Chút Nào

Chương 1247: Tẩu Tử Không Đơn Giản Chút Nào
Sự biến đổi đột nhiên trên bầu trời, dù là cách xa ngàn vạn dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng, thậm chí còn cảm nhận được uy thế trên đó.
Qua nhiều năm như vậy, lần thứ nhất cảm nhận được uy thế cường đại bực này tại hải ngoại, làm cho lòng người lo lắng e ngại.
Trước đêm đại thế cũng chính là trước đêm loạn thế.
Tồn tại cường đại đã dần dần hiện rõ uy thế, chờ đại thế triệt để giáng lâm, người mạnh như vậy sẽ hoàn toàn ra ngoài.
Thế lực hải ngoại sắp thay đổi, không biết phải mất bao lâu mới có thể ổn định lại. Không ít người đều có lo nghĩ này, nhất là nội tình không đủ.
Bọn hắn vốn là thế lực mới nổi, vốn cho rằng đã đứng vững bước chân. Nhưng mà đại thế đến, lần nữa đẩy bọn hắn vào trong phong bạo vô tận. Bọn hắn như là con thuyền cô độc trên mặt biển, lúc nào cũng có thể bị biển cả hoặc là phong bạo bao phủ. Vì thế nên mới phải bôn ba không ngớt.
Đào tiên sinh nhìn xem một màn này, có chút cảm khái.
Hắn đang nghĩ muốn chứng kiến một chút, nào nghĩ đến thật sự lại thấy được.
"Đây chính là đến từ đệ nhất cổ kim sao?"
Hắn có thể phát hiện rõ ràng, mình và một đao kia có bao nhiêu chênh lệch. May mà, con đường của mình cũng coi như bình ổn.
Khí huyết khổng lồ, hạo nhiên chính khí vờn quanh, có thể thôi động rèn luyện Tiên thể, cộng với cơ duyên đại thế. Có lẽ không cần quá nhiều năm sẽ có thể tiến vào Chân Tiên. Hi vọng cơ duyên đại thế có thể giúp hắn ngộ đạo một lần.
Đáng tiếc, thành tiên quá muộn, loại chuyện này có chút khó khăn. Thất thần một lát, vết tích trên bầu trời dần dần tán đi.
Đao đã rơi xuống.
Đào tiên sinh rất tò mò, bên kia rốt cuộc là dạng tình huống gì.
"Đáng tiếc, không cách nào đi qua."
Cơ duyên trước mặt, hắn không thể rời khỏi Thiên Hạ Lâu. Đây là tự hủy tương lai. Một khi chậm lại thì sẽ ảnh hưởng cực lớn.
Trước khi đại thế đến, nếu đám người bọn hắn không có cách nào thu hoạch được đại cơ duyên thành tiên, phía sau sẽ có xác suất lớn bị người lợi hại cùng thế hệ bỏ lại.
Cho nên, dù có hiếu kỳ, Đào tiên sinh cũng không có khả năng từ bỏ cơ duyên để đi xem được. Trương tiên tử có thể đi, đó là do ra ngoài phù hợp với tâm cảnh của nàng. Đây là chuẩn bị để tương lai ngộ đạo.
Con đường của mỗi người đều có sự khác biệt, cho nên lựa chọn cũng định sẵn là khác biệt.
---
Cùng lúc đó.
Dưới đảo Ngũ Phong.
Ba người nam tử đầu trọc hoảng sợ nhìn về phía trời cao, công kích đáng sợ như thế làm cho người hoảng sợ. Nhưng đối phương lại không có ý định nương tay, bọn hắn chỉ có thể liều mạng.
Sau đó, ba người gầm thét, cũng không có ý định thoát đi nữa, chỉ có chiến một trận mới có thể có một chút hi vọng sống.
Hòn đảo và bọn hắn cùng tồn vong, muốn chạy trốn thật ra cũng không có biện pháp nào.
Chỉ trong giây lát, trên người người đàn ông đầu trọc bắn ra sinh cơ kinh khủng, cự kiếm trong tay nghênh đón đao ở giữa không trung.
Giết!!!
Giết ra một đường máu.
Ba người phóng lên tận trời.
Oanh!
Đao rơi xuống, đụng vào cự kiếm.
Chỉ trong chớp mắt, tinh quang bao trùm toàn bộ hòn đảo.
Lực lượng dừng lại, thiên địa phảng phất như đã mất đi âm thanh. Sau đó…
Ầm ầm!!!
Người đàn ông đầu trọc đi ngược dòng nước, giận dữ hét lên: "Tiếu Tam Sinh, muốn giết ta không có dễ dàng như vậy."
Oanh!
Cự kiếm vỡ nát, thân thể đầu trọc tán loạn ở dưới ánh sao, sau đó xung kích to lớn quét sạch bốn phương tám hướng.
Sóng biển dâng lên, khiến cho người xung quanh không thể không lui lại.
Xích Long quan sát một đao đáng sợ này, có chút mờ mịt.
Huynh trưởng đây là thế nào?
Mạnh thành bộ dạng này rồi sao?
Vốn cho rằng trước đó thắng được Ngũ Ma đã đủ cao minh rồi, nhưng mà một đao kia càng làm cho người ta rung động hơn. Chân Tiên hậu kỳ có uy thế cỡ này sao?
Huynh trưởng đời thứ hai không hổ là người mà huynh trưởng đời thứ nhất coi trọng.
Thượng Quan Thanh Tố quan sát hết thảy, con mắt trợn to, không dám tin. Mặc dù không cách nào lý giải, nhưng theo như tình huống trước mắt thì Tiếu Tam Sinh dường như…mạnh hơn dự đoán nhiều.
Chốc lát sau, tinh quang hao hết.
Giang Hạo đứng sừng sững giữa không trung, rũ mắt nhìn xuống phía dưới. Nước biển nhanh chóng khôi phục như bình thường. Chỉ là…
Khu vực đảo Ngũ Phong trước đó đã không còn bất kỳ vật gì, chỉ có nước biển đổ vào.
Hòn đảo bị một đao trảm diệt, hóa thành tro bụi. Mấy người đầu trọc cũng hoàn toàn chết đi dưới một đao kia.
Giang Hạo quan sát mọi thứ, trong lòng thở dài. Nhân sinh như lữ quán, mình cũng chỉ là người đi đường. Nếu như không cẩn thận thì cũng sẽ như Ngũ Ma, tiêu tán trong con đường nhân sinh.
Lúc này xung quanh chỉ có tiếng sóng biển, không người mở miệng, cũng không người nào dám có động tác.
Cường giả đang chờ đợi kẻ yếu sợ có đao rơi xuống trên người mình.
Hồi lâu sau.
Soạt!
Nước biển hoàn toàn lấp đầy hết thảy, tất cả dấu vết hư hao trước đó đều bị bao trùm.
Lúc này Giang Hạo mới thu hồi ánh mắt, ngắm nhìn bốn phía.
Hắn có thể phát hiện ra một số cường giả rút lui. Cũng không phải là e ngại hắn, mà là do Ngũ Ma chết quá nhanh. Bọn hắn lại không thể tùy ý xuất thủ, không biết Tiếu Tam Sinh còn có át chủ bài như thế nào. Một khi xuất hiện ngoài ý muốn thì chính là Ngũ Ma kế tiếp. Tất cả mọi người đều không muốn mạo hiểm.
Tiếu Tam Sinh cũng sẽ không biến mất, sau này còn có cơ hội.
Lúc này, Giang Hạo nhìn về phía Vạn Vật Chung. Lại gặp mặt, cũng không phải là chuyện gì vui vẻ.
Vạn Vật Chung, cường giả đứng sau Vạn Vật Chung Yên.
Hắn và Vạn Vật Chung Yên nhìn như một thể, lại tựa như hoàn toàn không liên quan. Tầm mắt của đối phương hoàn toàn vượt xa Vạn Vật Chung Yên.
Vạn Vật Chung Yên mà hắn muốn cũng không phải là Vạn Vật Chung Yên như những người kia nghĩ. Hắn không cần ôm lấy ác ý đối với thế nhân, cũng sẽ không đi diệt sát ai. Hắn muốn để thời đại hướng tới Vạn Vật Chung Yên, nhìn như nhu hòa, trên thực tế lại nguy hiểm nhất.
Nhưng mà chuyện đối phương nhờ mình hoàn thành vẫn còn chưa hoàn thành, không biết đối phương đến để thanh toán thù lao, hay là thúc giục mình hoàn thành chuyện kia.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía Xích Long.
Do dự một chút, hắn đi về phía Vạn Vật Chung, lúc này rời đi hẳn là thích hợp nhất.
Chỉ khi nào rời đi, muốn lại tìm được Vạn Vật Chung sẽ khó khăn.
Đương nhiên, trước khi ra ngoài hắn đã đồng ý với Hồng Vũ Diệp sẽ hỏi thăm Vạn Vật Chung các vấn đề liên qua. Lần này nếu trực tiếp quay người rời đi thì ít nhiều cũng không thích hợp cho lắm.
Vạn Vật Chung nhìn về phía thân ảnh của Tiếu Tam Sinh, nở nụ cười: "Đã lâu không gặp."
Nghe vậy, Giang Hạo cảm giác có chút kỳ quái.
Hình như hai người cũng mới chỉ có mấy năm hoặc là mấy chục năm không gặp, hiện tại lời của đối phương như đã rất lâu rồi mới gặp.
Là Cổ Kim Thiên.
Đối phương chắc chắn mình là Cổ Kim Thiên?
"Đã lâu không gặp." Đôi mắt Giang Hạo nội liễm, không nhìn thấy bất kỳ tâm tình gì. Hắn chậm rãi rơi xuống trước mặt Vạn Vật Chung.
"Đi một chút?" Vạn Vật Chung mời.
Giang Hạo gật đầu: "Tiền bối, mời."
Vạn Vật Chung cất bước đi ra, hai người chân đạp nước biển, nhanh chóng biến mất trên mặt biển.
Xích Long quan sát, cũng không có dự định đi theo.
"Đáng tiếc." Xích Long thở dài.
Hôm nay không có ra tay, có chút tiếc nuối.
Nhưng mà, hắn cảm thấy huynh trưởng chắc chắn sẽ tìm tới. Ánh mắt nhìn qua vừa rồi đã đủ để nói rõ hết thảy, huynh trưởng có việc cầu mình. May quá, linh thạch vẫn còn ở đó.
"Đi, đi Bích Vân Các, các ngươi cũng phải trở về báo cáo." Xích Long nói.
"Tiền bối, Ngũ Ma chết rồi?" Đường Nhã hỏi.
Mặc dù nàng cảm thấy là như vậy, thế nhưng vừa rồi uy thế quá lớn, cũng không tận mắt nhìn thấy.
"Chết rồi." Xích Long hững hờ nói:
"Đệ nhất cổ kim quả thật có chút không tầm thường, ta chưa bao giờ thấy người như vậy. Trong Long tộc tất nhiên cũng không có loại tồn tại này. Chỉ là, không biết con đường tương lai của hắn liệu có rộng rãi, lại có thể đi đến phần cuối hay không."
Chu Thâm do dự một chút, nói: "Thành tựu như thế không đủ để nói rõ vấn đề sao? Tương lai còn có trở ngại?"
Mặc dù hắn còn không phải là tiên, thế nhưng mà mới thành tiên năm năm, nhảy qua Nhân Tiên, đánh giết Chân Tiên viên mãn, gần như là nhảy qua Nhân Tiên và Chân Tiên, đáng sợ không thể tưởng tượng nổi.
Không có bí mật là điều không thể.
Nghe vậy, Xích Long cười nói: "Rất rung động đúng không? Thế nhưng dù rung động thì cũng không cách nào xác định được tương lai hắn sẽ đi bao xa. Đại đạo chi đồ, nếu không thể lĩnh ngộ, sẽ nửa bước khó tiến, một ý nghĩ sai lầm sẽ ngã vào đáy cốc. Con đường này không dễ đi, thậm chí dù là người kinh diễm đến đâu thì đều có thể dừng bước trong nháy mắt. Đây mới là chân tướng đại đạo, cho dù có nội tình tốt thì đều có thể bị đại đạo vô tình đào thải, phía sau sẽ càng vây khốn người."
Chu Thâm và Đường Nhã có chút khó có thể tin nổi.
"Tương lai Tiếu Tam Sinh có khả năng biến mất trong tầm mắt mọi người, lưu lạc làm tiên nhân bình thường?" Đường Nhã hỏi.
Xích Long cười gật đầu: "Có khả năng, phía trên Chân Tiên còn có Thiên Tiên, nếu như không thể đi lên, lúc đại thế đến ắt sẽ có nhiều người đi lên. Tiếu Tam Sinh không thể đi lên thì tính là gì? Không cần phải gấp gáp, đại thế còn chưa bắt đầu, chờ lúc nó bắt đầu, chờ các ngươi đợi mấy ngàn năm, thậm chí là lâu hơn, các ngươi sẽ có thể cảm thấy được con đường này tàn khốc cỡ nào. Đương nhiên, có lẽ các ngươi chính là một góc của sự tàn khốc này."
Giọng nói rơi xuống, Xích Long không khỏi nhíu mày.
Vừa rồi tẩu tử ở chỗ nào vậy? Quả nhiên, tẩu tử không đơn giản chút nào.
Môn đăng hộ đối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận