Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1248: Hỏi Nữ Ma Đầu Có Cô Độc Hay Không

Chương 1248: Hỏi Nữ Ma Đầu Có Cô Độc Hay Không
Trên mặt biển vốn đang trống trải bỗng nhiên nhiều thêm ba thân ảnh. Bên trong đó có hai nam tử, bọn hắn sóng vai mà đi. Mà bên cạnh một nam tử trong đó có một nữ tử mặc váy đỏ đi theo. Nàng dạo bước đi tới, cũng không quấy rầy tới hai người.
"Tiền bối tới tìm ta?" Giang Hạo chủ động mở miệng.
Bản thể của Vạn Vật Chung đang ở Cổ Lão Chi Địa.
Nếu như là chuyện không cần thiết, phân thân của hắn sẽ không tùy tiện ra ngoài.
"Đúng vậy." Vạn Vật Chung thừa nhận:
"Đương nhiên, cũng muốn xem xem liệu ngươi có đến hay không."
"Xem ra đã không khiến cho tiền bối thất vọng." Giang Hạo cười nói.
Vạn Vật Chung cũng nở nụ cười, nhìn về bọt nước phía trước, nói:
"Ngươi cảm thấy ngươi có thể đi bao xa?"
"Bao xa?" Giang Hạo đột nhiên dừng lại, nhìn về phía bọt nước vô tận phía trước, nói: "Ta vốn cũng không biết phía trước có bao xa, làm thế nào mới có thể xác định là có thể đi bao xa?"
"Cũng đúng, ta cũng không biết con đường này rốt cuộc có bao xa, nhưng mà con đường này không dễ đi, ngươi có nghĩ tới không?" Vạn Vật Chung nhìn qua Giang Hạo.
Nghe vậy, Giang Hạo khẽ lắc đầu: "Vãn bối chỉ biết là đi về phía trước, mặc kệ con đường phía trước là gì, chỉ cần vượt qua là đủ."
Vạn Vật Chung cười, không có xoắn xuýt vấn đề này quá nhiều. Sau đó, hắn lấy một khối ngọc bội ra: "Nơi này có thù lao mà ta đã đồng ý với ngươi, hi vọng có thể tranh thủ một chút thời gian cho ngươi."
Giang Hạo tiếp nhận ngọc bội, biết đây là thuật pháp mà Vạn Vật Chung cam kết, có thể ẩn nấp thiên cơ tốt hơn. Trước khi học tập cần giám định một chút. Với tầm mắt hiện tại của hắn thì không thể nhìn ra cạm bẫy mà đối phương lưu lại. Đây là chuyện không thể làm gì khác, chỉ có thể dựa vào thần thông để xem xét một hai.
Vì lý do an toàn, có thể hỏi thăm Hồng Vũ Diệp một chút, chỉ là hắn còn chưa làm được chuyện kia.
Nói chuyện với rồng trong Cổ Lão Chi Địa, thông báo chuyện liên quan tới thiê thư Long tộc.
Nhưng mà, hắn chưa từng nhắc tới. Đối phương cũng chưa từng chú ý.
Như thế liền ngầm thừa nhận là nhận đồ trước, làm việc sau.
Dù sao, thời gian của một câu nói kia cũng cần có cơ duyên, nhớ kỹ là được.
"Con đường sau đại thế rất dài, ngươi muốn một đường đánh lên sao?" Vạn Vật Chung hỏi.
Giang Hạo cười khẽ, cũng không mở miệng.
Vạn Vật Chung đổi một đề tài: "Ngươi cảm thấy nếu như có một ngày vạn vật chung yên thì sẽ là vì nguyên nhân gì?"
"Không phải là vì tiền bối sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Ta?" Vạn Vật Chung nở nụ cười, lắc đầu nói:
"Có lẽ có một phần công lao của ta, nhưng tuyệt đối sẽ không là ta."
"Vì sao?" Giang Hạo tò mò.
"Không có vì sao cả." Vạn Vật Chung ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói:
"Thiên địa rộng lớn bao la, Vạn Vật Chung Yên vốn là mục tiêu xa không thể chạm. Thứ cần không chỉ là ta, cũng không phải chỉ đơn thuần là Vạn Vật Chung Yên, mà là cần tất cả mọi người giữa thiên địa. Có lẽ người giúp ta thực hiện vạn vật chung yên cũng không phải là người khác, mà là…" Vạn Vật Chung nhìn về phía Giang Hạo, nghiêm túc nói: "Ngươi."
Giang Hạo nhìn qua đối phương, nhếch miệng lên: "Vậy tiền bối nợ ta một món nợ ân tình."
Vạn Vật Chung nở nụ cười. Hai người tiếp tục cất bước tiến lên.
Bên trong sóng biển, Vạn Vật Chung mở miệng lần nữa: "Ngươi không phải hắn."
"Tiền bối nói không phải, vậy liền không phải." Giang Hạo cũng không giải thích, cũng không lo lắng. Phải hay không phải, thật ra cũng không có quan trọng như vậy.
Bọn hắn cảm thấy phải thì là phải, cảm thấy không phải thì là không phải. Không có gì khác nhau.
Sau khi vung ra một đao vừa rồi, lúc quan sát Ngũ Ma tan thành mây khói, Giang Hạo cảm thấy mình có đôi khi quá cố chấp về việc buông bỏ, buông xuống, buông lỏng. Có lẽ lòng sẽ khôi phục lại sự tinh khiết ban đầu, có thể nhìn rõ nhiều thứ hơn
"Ngươi có vấn đề muốn hỏi ta?" Vạn Vật Chung lại thay đổi chủ đề, dường như chỉ là tùy tiện tâm sự, trò chuyện cái gì đều không quan trọng.
"Tiền bối nghe nói về Mật Ngữ Thạch Bản chưa?" Giang Hạo do dự một chút rồi hỏi.
Vạn Vật Chung lắc đầu: "Chưa từng nghe nói."
Giang Hạo ngoài ý muốn.
"Không cần như thế." Vạn Vật Chung bình thản mở miệng: "Ta trước đó đã nói, mặc dù ta ra ngoài một chút, những mà phần lớn đều đang ở bên trong, không trả lời được ngươi quá nhiều vấn đề, nhất là một số vấn đề mấu chốt."
Giang Hạo gật đầu, cũng không biểu lộ ra bất kỳ tâm tình gì.
"Có lẽ ngươi có thể đợi bản thể của ta ra ngoài." Vạn Vật Chung nói.
Nghe vậy, Giang Hạo nhìn đối phương một chút, cũng không mở miệng.
Bản thể của Vạn Vật Chung?
Mặc dù đối phương từng bị Cổ Kim Thiên đánh chết, nhưng cũng không đại biểu là hắn yếu.
Phải biết Cổ Kim Thiên là một người đè áp tứ bộ, không người là đối thủ. Người như vậy lại cần đích thân giết người, đủ để chứng minh không phải hắn là không thể.
Sau đó, hai người lại nói chuyện một chút rồi tách ra.
Giang Hạo vốn muốn hỏi chuyện liên quan tới Long tộc. Dù sao đối phương nói thiên thư Long tộc đang ở trong tay mình. Nếu như là thật thì chắc là cũng hiểu rõ không ít về Long tộc. Ngoại trừ chuyện này, hắn cũng muốn hỏi một chút xem lôi đình Thiên Cương ở đâu. Chuyện này có liên quan tới Tiểu Li.
Đáng tiếc là hắn không thể hỏi thăm quá nhiều, sẽ dễ dàng bị đối phương biết được không ít chuyện.
Còn về Xích Long.
Xích Long chưa từng đi qua Cổ Lão Chi Địa, không biết sẽ biết được bao nhiêu.
Nhưng mà Vạn Vật Chung đã thấy qua, vậy liền có thể đi tìm Xích Long. Lúc trước đến hải ngoại cũng là vì tìm Xích Long, sau đó bị Ngũ Ma vây công. Năm năm sau, ân oán với Ngũ Ma đã kết thúc. Đúng là làm cho người ta thổn thức.
Năm năm này vì đối phó Ngũ Ma, hắn đã chuẩn bị rất nhiều. Cực ít có người cần hắn lao tâm như thế.
"Xem ra ngươi không thể hỏi ra cái gì." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền tới.
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía nữ tử bên người, cúi đầu cung kính nói:
"Nhưng mà đối phương có đưa cho vãn bối tín vật thân phận, sau này tiếp xúc với người của Vạn Vật Chung Yên cũng thuận tiện hơn rất nhiều."
Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, hỏi: "Ngươi rất kiêng kị hắn?"
"Cường giả, không thể không kiêng kị." Giang Hạo chân thành nói:
"Chỉ cần không cẩn thận vãn bối sẽ không cách nào làm việc vì tiền bối nữa."
"Lúc giao thủ với mấy người ở trên hòn đảo, ngươi cũng không phải như này." Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng mở miệng.
"Đó cũng là vì phối hợp với thân phận của Tiếu Tam Sinh." Giang Hạo cúi đầu chân thành nói.
Hồng Vũ Diệp cười ha ha: "Ngươi đúng là ngụy trang rất giống."
Giang Hạo nhẹ giọng mở miệng: "Đa tạ tiền bối khích lệ."
"Ngươi cảm thấy ta đang khích lệ ngươi?" Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm người trước mắt, hỏi.
Vẻ mặt Giang Hạo không thay đổi, gật đầu nói: "Đương nhiên."
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, không nói gì nữa.
Hai người rời khỏi mặt biển, ngự kiếm trên không trung.
Gió nhẹ lay động mái tóc Hồng Vũ Diệp, giọng nói của nàng lại vang lên:
"Ngươi muốn làm Tiếu Tam Sinh hay là đệ tử nội môn Đoạn Tình Nhai hơn?"
"Vãn bối đã là đệ tử chân truyền." Giang Hạo đáp.
"Vậy ngươi muốn làm cái gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi lần nữa.
Giang Hạo nhẹ giọng cười khổ, nói: "Vãn bối vẫn luôn là Giang Hạo, chưa từng thay đổi."
"Tiếu Tam Sinh không tốt sao?" Giọng nói Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng:
"Tuổi trẻ khinh cuồng, tùy ý làm bậy, không sợ hãi, bảy mươi lăm tuổi Chân Tiên hậu kỳ, một tay diệt Ngũ Ma, tiếu ngạo hải ngoại, cùng trời bất lão. Tương lai chỉ cần một đường hướng về phía trước, sẽ không thể tưởng tượng nổi. Danh dự, quyền lợi, tiền tài, chỉ cần gật đầu thì sẽ không có chuyện gì mà Tiếu Tam Sinh không làm được. Ngươi cũng không muốn làm một Tiếu Tam Sinh như vậy sao?"
Giang Hạo nhìn qua Hồng Vũ Diệp, nghiêm túc nói:
"Tiền bối cảm thấy ta muốn làm Tiếu Tam Sinh hya là Giang Hạo?"
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp híp mắt.
Giang Hạo cũng không đợi đối phương trả lời, mà là tiếp tục nói:
"Ý nghĩ của vãn bối chưa bao giờ thay đổi, chỉ là muốn giúp tiền bối trồng hoa, sống sót thật tốt. Thiên địa này rộng lớn như thế, Tiếu Tam Sinh chỉ là đệ nhất cổ kim hiện tại, tương lai sẽ có đệ nhất cổ kim mới. Dù là gì thì cũng chỉ là một phần trong dòng sông thời gian, cuối cùng bị dìm ngập, bị chồng chất, bị lãng quên, sau đó biến mất ở trong dòng sông thời gian. Quá khứ huy hoàng cũng sẽ biến mất theo thời gian, tựa như chưa từng tồn tại. Còn sống có lẽ mới là điều có ý nghĩa nhất."
"Muội muội của ngươi, sư đệ mà ngươi chỉ dạy, sư huynh sư tỷ mà ngươi tôn kính… cuối cùng đều sẽ chết, chỉ còn lại một mình ngươi, không cô độc sao?" Hồng Vũ Diệp mở miệng hỏi.
Giang Hạo trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng hỏi:
"Tiền bối thì sao? Tiền bối lợi hại như thế, trên con đường này có người đồng hành cùng tiền bối sao? Tiền bối có cô độc không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận