Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1249: Cấm Kỵ Chi Long 1

Chương 1249: Cấm Kỵ Chi Long 1
Cô độc không?
Lúc Giang Hạo hỏi ra câu này, trong lòng cực kì bình tĩnh. Hắn chỉ là muốn hỏi. Bởi vì hắn chưa từng đi qua con đường kia, tất cả đều là dự đoán của mình. Con đường này không dễ đi, dù là nhân sinh cô độc là trạng thái bình thường, nhưng mà hắn chưa từng liên quan đến con đường này. Không cách nào có trải nghiệm chân thực được.
Cho nên lúc Hồng Vũ Diệp hỏi hắn, hắn không cách nào trả lời chính xác.
Khát vọng trong lòng là hỏi thăm một người có kinh nghiệm. Mà người trước mắt đúng là đã từng trải qua.
Về việc đối phương có trả lời hay không, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý. Thậm chí đã chuẩn bị tốt cho khả năng bị khí thế mênh mông bao trùm.
Chỉ là đối phương hồi lâu mà không thấy lên tiếng, cũng không có động tác gì, làm hắn hơi nghi hoặc một chút.
Đối phương trầm mặc là có ý gì?
"Cô độc sao?" Một lúc sau, Hồng Vũ Diệp mới chậm rãi mở miệng, vẻ mặt bình thản, giọng nói tùy ý vang lên:
"Ta chỉ là thích thanh tịnh, cũng không hưởng thụ cô độc."
Giọng nói rơi xuống, Hồng Vũ Diệp liền bước về phía trước.
Giang Hạo rũ mắt, đi theo. Hắn đã đạt được đáp án.
Cô độc.
Cho dù là cường giả, chỉ cần đi đủ xa, bình thường đều là cô độc.
Nhưng bên trong cô độc, mỗi một người chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác nhau. Có lẽ cường giả sẽ làm rất nhiều chuyện để cọ rửa cảm giác cô độc, có thể đi qua nhân sinh một lần, ai lại muốn đi thêm lần nữa.
Lần thứ nhất kết giao, chân tâm thật ý. Nhưng khi bọn hắn biến mất trên đường, sẽ rất khó lại kết giao thêm một lần. Bởi vì biết rõ đối phương sẽ biến mất, căn bản không cần như thế.
Cũng giống như chính hắn, lúc nhỏ rất để ý tới lời nói của một số người, nhưng mà sau khi trưởng thành lại dần dần không thèm để ý nữa, bởi vì biết rõ bọn hắn sẽ biến mất ở phía trên đường xá. Không có ý nghĩa gì.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm thấy mình vẫn luôn là cô độc.
Từ lúc tiến vào Thiên m Tông, cô độc vẫn tồn tại. Hắn chưa từng chủ động kết giao, chưa từng có quá nhiều gút mắc với người khác. Hắn vẫn luôn không có cảm giác thâm trầm cô độc, có lẽ là bởi vì năm mười chín tuổi kia, vận mệnh xuất hiện sự chuyển hướng. Bình thản hoàn hoàn bị đánh vỡ, không cách nào trở về.
Cũng bởi vậy nên mới cảm thấy có chút cô độc.
Hắn vốn dĩ tưởng rằng mình có đủ năng lực chống cự sự cô độc, bởi vì tâm cảnh đủ cao minh. Nhưng quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là cô độc đã sớm bị những vật khác bỏ thêm vào phần lớn.
Giang Hạo không lên tiếng nữa, Hồng Vũ Diệp cũng giữ vững sự trầm mặc. Hai người sóng vai mà đi, một đường hướng về phía Bích Vân Các. Bọn hắn cũng không gấp.
Đối Giang Hạo mà nói, đoạn đường này không cần quá lo lắng. An tĩnh quan sát cảnh vật xung quanh, từng bước một đi đến mục đích là đủ.
Sau trận chiến với Ngũ Ma dù sao cũng cần khoảng thời gian giảm xóc.
Để cho mình bình tĩnh trở lại, mặt khác chính là khôi phục khí tức.
"Mặt biển có thể thấy cái gì?" Hồng Vũ Diệp chợt mở miệng.
"Nước biển." Giang Hạo đáp.
Soạt!
Đột nhiên có một con cá lớn xông ra khỏi mặt nước, sau đó lại rơi xuống trở về.
Thấy thế, Giang Hạo sửa lời nói: "Còn có cá."
Vận khí kém một chút, có thể gặp phải hải quái đả thương người.
Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói:
"Xem ra mặt mũi của đệ nhất cổ kim cũng không lớn, tùy tiện một con cá đều có thể cản đường ở phía trước."
"Tiền bối nói đùa, vãn bối có bao nhiêu phân lượng người khác không biết, tiền bối chắc là hiểu rõ bạch." Giang Hạo đáp.
"Xem ra ngươi sẽ không nói dối ở trước mặt ta?" Hồng Vũ Diệp quay đầu hỏi.
Giang Hạo gật đầu: "Đương nhiên là thế."
“Ha ha.” Hồng Vũ Diệp cười ha ha, không khí đều lạnh đi mấy phần.
"Ngươi đã từng so lá gan với con thỏ của ngươi chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Hồng Vũ Diệp cũng không lên tiếng nữa.
Hai người đi ba ngày mới tới Bích Vân Các, không tính là chậm, trên đường đi còn có dừng lại.
Lúc tới đây, Giang Hạo nghe được một chút nghe đồn liên quan tới hắn.
"Tốc độ tin đồn dường như còn nhanh hơn cả tốc độ của ngươi.” Hồng Vũ Diệp nói.
"Tiếu Tam Sinh xác thực có chút danh tiếng tại hải ngoại." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp đi ở trên đường phố, người xung quanh theo bản năng nhường ra một con đường, không người nào có thể tới gần nàng, ngoại trừ Giang Hạo.
Hắn lúc này mặc một bộ quần áo màu xanh thẳm, dáng vẻ không phải là Tiếu Tam Sinh.
"Có cảm giác gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo suy tư một lát:
"Vạn người chú ý, cũng không phải là chuyện vãn bối thích, truyền kỳ cần phải gặp quá nhiều thứ. Chí của vãn bối không ở chỗ này, có lẽ cuộc sống yên tĩnh mới thích hợp với vãn bối nhất."
Bây giờ một trận chiến tại hải ngoại của Tiếu Tam Sinh gần như đã củng cố địa vị đệ nhất cổ kim, thanh danh sớm đã vang dội. Tùy ý đi lại cũng dễ dàng bị nhận ra.
Lúc trước chỉ là một số người nhận biết, bây giờ ai dám gây sự với Tiếu Tam Sinh?
Dưới tình huống đại thế chưa mở ra, Chân Tiên viên mãn đều bị chém giết. Gây Tiếu Tam Sinh căn bản là muốn chết.
"Nếu như ngươi không cẩn thận như thế thì cuộc sống sẽ như thế nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo không chút nghĩ ngợi liền nói: "Bôn ba mệt nhọc."
Trắng trợn là địch với mọi người, bị người ngấp nghé, phải áp chế hết thảy, lại phải phòng bị người xung quanh. Bởi vì không cách nào biết được nội tâm của bọn hắn, người người đều có thể là kẻ địch. Phòng bị vô cùng cực khổ. Cuộc sống không cách nào được an tĩnh. Chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ gặp phải nguy cơ không cách nào ứng đối. Như là Tiếu Tam Sinh bị Ngũ Ma vây công vậy.
Tại Thiên m Tông, hắn vẫn sẽ gây thù hằn, vẫn tồn tại nguy hiểm nhất định. Nhưng mà những nguy hiểm này bình thường đều đến từ cường giả Nguyên Thần và cường giả Luyện Thần, ít nhiều còn có thể ứng đối một hai.
Cuộc sống của hai người chắc chắn sẽ không có khả năng giống nhau. Ai tốt ai kém, tùy từng người mà khác nhau. Ít nhất thì hắn thích đối mặt với cường giả Nguyên Thần và Luyện Thần hơn.
"Dự định cả một đời ở trong Thiên m Tông?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo khẽ gật đầu:
"Trồng hoa vì tiền bối cũng không có gì là không tốt cả."
"Nếu như Thiên Hương Đạo Hoa trưởng thành rồi thì sao?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Còn có Bàn Đào Thụ." Giang Hạo mở miệng lần nữa.
Như thế, Hồng Vũ Diệp không tiếp tục mở miệng nữa.
Bởi vì Bàn Đào Thụ và Thiên Hương Đạo Hoa khác biệt. Thiên Hương đạo hoa chỉ nở một lần. Bàn Đào Thụ xuân tới thu đi, mỗi năm đều kết quả, vĩnh viễn không có phần cuối.
---
Phí trước Bích Vân Các có một chiếc thuyền nhỏ. Phía trên có một nam tử ngồi ở trước bàn, hài lòng uống trà.
Hắn đang chờ người, hơn nữa còn vô cùng có lòng tin.
Chu Thâm và Đường Nhã trở về, hắn chuẩn bị cũng dặn dò hai người sẽ không ra ngoài trong thời gian ngắn. Nhưng mà thỉnh thoảng có thể đi Thiên Hạ Lâu tìm Đào tiên sinh, cũng không tính là tứ cố vô thân.
Còn nữa, huynh trưởng đây không phải đã tới rồi sao.
Lúc Giang Hạo tiến vào toà đảo này, hắn đã lập tức nhận ra, hiện tại chỉ chờ huynh trưởng tới.
Tóm lại, phải tỏ ra suy yếu và ủ rũ trước, khiến cho huynh trưởng động lòng.
Sau khi uống trà xong, khí tức trên người Xích Long bắt đầu lộn xộn, sắc mặt dần dần tái nhợt, bờ môi không chút màu máu.
Một lúc sau, hai thân ảnh tới gần bên bờ.
"Nhà đò, kéo đi." Xích Long truyền âm đối với lão giả lái thuyền phía sau.
Lúc này, lão giả ngồi xuống, lấy đàn nhị ra, bắt đầu đàn tấu. Khúc nhạc thê lương khẽ dập dờn như là sóng biển.
Giang Hạo đạp không mà đến, lúc rơi xuống trên boong tàu thì không khỏi nhăn mày.
Tiếng đàn nhị thê lương, Xích Long ủ rũ cúi đầu, khí tức hỗn loạn, sắc mặt tái nhợt, dường như gặp phải đả kích gì lớn. Hơn nữa, lực lượng còn kém xa trước đó. Khí huyết cũng còn bàng bạc to lớn như trước.
Đây là thế nào?
Hắn đi vào bên cạnh rồi ngồi xuống, tò mò mở miệng: "Tiền bối…"
"Đừng gọi ta là tiền bối." Xích Long bưng ly trà trên bàn lên uống một hơi cạn sạch, có chút uể oải nói: "Gọi ta là hiền đệ."
Lông mày Giang Hạo cau lại.
Lấy thực lực của đối phương thật sự sẽ bị thương? Sẽ bị đả kích sao?
Do dự một chút, Giang Hạo hỏi: "Hiền đệ bị thương rồi?"
Xích Long quay đầu, trầm giọng nói: "Không nhắc tới cũng được."
Hồng Vũ Diệp cũng chầm chậm ngồi xuống, cầm lấy ấm trà nhìn thoáng qua, lại buông xuống, sau đó bảo Giang Hạo đổi trà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận