Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 125: Có Phần Cẩn Thận Quá?

Chương 125: Có Phần Cẩn Thận Quá?
【 Phá Lang: Đệ tử của Đại Thiên Thần tông, một trong những người nắm giữ Mật Ngữ Thạch Bản, nhiệm vụ chủ yếu là thu thập tin tức tình báo, truyền lại tin tức. Sau khi phát hiện ngươi đến, đã biết phiến đá đổi chủ. Vì biết được chân tướng, hắn sử dụng pháp bảo cắt đứt khí tức của phiến đá, bày Thiên La Địa Võng ở đây chờ ngươi cắn câu. 】
Nhìn thần thông phản hồi lại, Giang Hạo đã hiểu ra
Bởi vì mình bỏ qua phiến đá khác.
Xem ra mình không đủ kinh nghiệm.
"Đạo hữu không ngồi xuống sao?" Phá Lang mở mắt nhìn về phía Giang Hạo hỏi.
"Không." Giang Hạo lấy ra Bán Nguyệt, chống đao đứng, nói:
"Ta chỉ đơn thuần tới làm việc, không cần ở lại đây nghỉ ngơi giống như tiền bối."
Phá Lang mỉm cười, nhìn Giang Hạo nói:
"Đêm dài đằng đẵng, sao không thể ngồi xuống nói chuyện phiếm chứ?"
Giang Hạo cũng không muốn lãng phí thời gian, bình thường hắn ngồi xuống hàn huyên một chút cũng không sao, nhưng Hồng Vũ Diệp ở bên cạnh.
Càng kéo dài lâu càng bất lợi cho hắn.
"Ta nói ngắn gọn thôi." Giang Hạo lạnh lùng nhìn Phá Lang nói:
"Có phải Mật Ngữ Thạch Bản đang ở trên người ngươi không? Ngươi biết phía sau phiến đá là ai không?"
Hắn vừa dứt lời, cả miếu sơn thần đều yên lặng.
Chỉ có tiếng tí tách từ trong đống lửa thỉnh thoảng truyền đến.
"Đạo hữu đang nói gì?" Phá Lang hỏi.
Giang Hạo bình thản nhìn, hình như đang xem đối phương biểu diễn.
Phá Lang chìm trong sự im lặng.
Sau một lúc, hắn nhìn Giang Hạo nói với vẻ không hiểu:
"Sao ngươi nhìn ra được?"
Giang Hạo đương nhiên sẽ không nói cho đối phương biết thần thông giám định ra, giọng hắn bình thản:
"Không giả vờ nữa, nói thẳng vào vấn đề chính đi."
"Mặc dù chúng ta đang dùng Mật Ngữ Thạch Bản, nhưng cái này không thuộc về người sử dụng.
Các ngươi còn thật sự không sợ đắc tội người khác à?" Phá Lang cười nhạo nói.
"Ngươi biết tung tích của phiến đá khác sao? Hoặc biết chúng ta sẽ đắc tội ai?" Giang Hạo lại hỏi.
Đắc tội với người không nằm trong phạm vi hắn cân nhắc.
Đối phương mạnh mẽ như Hồng Vũ Diệp lại nói sau.
"Ta biết một ít, nhưng tại sao ta phải nói cho ngươi biết?" Phá Lang chậm rãi đứng dậy, cười lạnh nói:
"Các ngươi, một người là Trúc Cơ trung kỳ, một người là Trúc Cơ hậu kỳ.
Có tư cách gì bắt ta nói cho các ngươi biết?"
Giang Hạo rũ mi, hiểu rõ ý của đối phương.
Keng!
Bán Nguyệt được rút ra khỏi vỏ.
Ma Âm Thiên Lý vận chuyển.
Ngay lập tức đi tới trước mặt Phá Lang và vung trường đao lên.
Biến hóa đột ngột xảy ra khiến Phá Lang rất ngạc nhiên. Điều làm hắn hoảng sợ là Giang Hạo chém xuống một đao, hắn lại có thể thấy rùng mình.
Hắn theo bản năng mở ra pháp bảo hộ thân.
Nhưng ở dưới một đao này, pháp bảo lập tức bị nghiền nát tan rã.
Ầm ầm!
Đao rơi xuống vị trí cổ của Phá Lang, bức tượng sơn thần bằng đá phía sau hắn bị một đao chém nát, thanh thế rất lớn.
Trong lúc đối phương khủng hoảng, Giang Hạo bình tĩnh nói:
"Bây giờ có thể nói được chưa?"
"Ngươi..." Phá Lang khó có thể tin nổi nói:
"Không phải là Trúc Cơ?"
Keng!
Ánh đao đảo qua, cổ của Phá Lang bị cắt một đường.
Máu còn không ngừng rơi xuống.
"Nói đi, phiến đá của ngươi cùng với các phiến đá khác ở đâu? Người sau lưng là ai?" Giang Hạo bình tĩnh lại lạnh lùng nói.
"Ta không biết nhiều về người phía sau." Phá Lang nói.
"Tiếp tục." Giang Hạo lạnh lùng nói.
"Phiến đá của ta bị ta giấu ở những nơi khác khác, bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên ngươi không phát hiện ra." Phá Lang khai.
Nói dối. Giang Hạo không chọc thủng lời nói dối của hắn, nói tiếp:
"Các phiến đá khác ở đâu?"
"Các phiến đá khác được phân bố ở các nơi trong U Vân phủ, ta chỉ biết tung tích của hai cái trong số đó.
Một chỗ là Tả Lam ngay bên cạnh Thiên Thổ Thành, còn có một chỗ là môn phái nhỏ..." Phá Lang nói đến đây, vẻ mặt bất chợt trở nên lạnh lùng.
Lúc này, hai Trúc Cơ đang sưởi ấm đột nhiên đứng dậy, đánh lén Giang Hạo.
"Cần gì chứ?" Giang Hạo thở dài một tiếng.
Một đao chém về phía Phá Lang.
Thức thứ nhất của Thiên Đao, Trảm Nguyệt.
Phụt!
Một đao qua, người và đầu tách ra.
Trong nháy mắt đã giết chết Phá Lang.
"Ngươi..."
Nhìn cảnh tượng xoay tròn trước mắt, Phá Lang có phần khó tin.
Mình còn chưa nói ra phiến đá ở đâu, tại sao đối phương lại muốn giết hắn luôn?
Theo bản thể chết, hai Trúc Cơ kia cũng lập tức ngã xuống.
Giang Hạo vô cùng kinh ngạc, phân thân tinh thần lại có thể có tính độc lập sao?
Cảm giác không giống.
Sau đó hắn giơ Bán Nguyệt lên, cho hai Trúc Cơ mỗi người một đao.
Khi giết người thứ hai, đối phương quả nhiên có tính tự chủ, muốn chạy đi.
Giang Hạo làm sao có thể để cho đối phương thực hiện được?
Trực tiếp dùng Trảm Nguyệt giết kẻ địch.
'Cẩn thận một chút là đúng rồi.'
Sau đó vì an toàn, hắn lại chém bản thể của Phá Lang thêm hai đao.
Suy nghĩ một lát, hắn lại cho hai Trúc Cơ thêm hai đao.
Hắn đứng tại chỗ chờ một lát, hắn muốn xem thử tinh thần của người ta có kéo dài không, lấy đó để bảo đảm không có phân thân mới.
Không bao lâu.
Giang Hạo mới thở phào nhẹ nhõm.
Phía sau, Hồng Vũ Diệp quan sát toàn bộ quá trình mà không nói một câu nào, giống như không tồn tại vậy.
Chờ Giang Hạo bắt đầu tìm kiếm pháp bảo trữ vật, nàng mới mở miệng nói:
"Có phải ngươi hơi quá cẩn thận không?"
"Tu chân giới rất nguy hiểm, không có cách nào xác định được thủ đoạn của kẻ địch.
Cũng nên cẩn thận một chút." Giang Hạo cầm lấy pháp bảo trữ vật của Phá Lang nói.
Hắn thử mở ra, phát hiện phía trên có ấn ký.
Sau khi tiện tay xóa đi, mới phát hiện đối phương hơi giàu.
Ba nghìn sáu trăm hai mươi ba viên linh thạch.
Phát tài rồi.
Cộng thêm năm trăm trên người, hắn lại có bốn nghìn một trăm viên.
Giang Hạo thấy vậy, không khỏi than thở, kiếm tiền nhất trong giới tu chân vẫn là cướp.
Hắn thu linh thạch, lại lật tìm của người khác.
Có ít đan dược nhưng đều không có tác dụng với Giang Hạo.
Linh dược dưới Kim Đan viên mãn, chỉ có thể cầm bán lấy tiền.
Giang Hạo nghĩ tới đây, đột nhiên phát hiện trên người mình có không ít đan dược, ngược lại có thể tìm một cơ hội bán ra.
Có lẽ chuyến này có thể gom đủ mười nghìn linh thạch, sau đó trở lại treo ngược con thỏ lên.
Sau đó, hắn tìm được một cái rương cộng thêm một thanh kiếm.
Hồng Vũ Diệp vẫy tay, pháp bảo trữ vật của hai Trúc Cơ đi tới trong tay nàng.
Sau khi tra xét, nàng lại tiện tay ném xuống.
Không có.
"Đã tìm được chưa?" Nàng hỏi Giang Hạo.
"Vâng." Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, hắn lấy linh kiếm và cái rương ra.
"Cái rương này có thể cắt đứt thăm dò của ta, có lẽ phiến đá ở bên trong." Giang Hạo nói.
Nói xong, hắn thuận tiện tra xét linh kiếm.
Keng!
Lúc linh kiếm rút ra khỏi vỏ, có sóng linh khí dao động khuếch tán.
Quan sát thân kiếm có chứa ánh sáng màu xanh lam, dao động như nước chảy, trong yên tĩnh kèm theo sự cuộn trào mãnh liệt.
Nhưng khi hắn lấy lại tinh thần, chỉ thấy một thanh linh kiếm màu lam nhạt.
Công nghệ kỹ càng, có chứa linh động.
Giang Hạo vận dụng linh khí, phát hiện có thể hoàn toàn chịu được lực lượng Kim Đan viên mãn của hắn.
Kiếm tốt.
Không biết còn tốt hơn Bán Nguyệt số 2 bao nhiêu lần.
Pháp bảo này đáng giá bao nhiêu linh thạch? Mười nghìn? Hay là hai mươi nghìn? Hoặc còn cao hơn?
Phát tài rồi.
Sau đó hắn lại hơi lo lắng.
Linh kiếm đắt thì đắt, nhưng không thể lấy ra.
Nghĩ như vậy, hắn thu thanh kiếm vào.
Mình sử dụng đao, nhưng đao không thông thường bằng kiếm.
Ầm!
Cái rương bị Hồng Vũ Diệp mở ra.
Bên trong quả nhiên có một phiến đá.
Lúc này không thấy Hồng Vũ Diệp có động tác gì, phiến đá tự động bay đến trên tay nàng và bất chợt biến mất.
Vào lúc đám người Giang Hạo muốn rời đi, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
"Đồ ăn cắp ra đây. Ngươi cướp linh kiếm của ta, hôm nay ngươi có lên trời xuống đất cũng đừng mong trốn thoát."
Từ bên ngoài truyền đến một giọng nói phẫn nộ.
Giang Hạo: "..."
Nói tới linh kiếm, hắn tự nhiên nhớ tới pháp bảo vừa thu hồi.
Chính chủ tìm tới cửa à?
Hai người Giang Hạo đi ra.
Thấy ba người tới cửa thần miếu.
Người tới gồm một nam hai nữ.
Nam mặc một bộ trang phục màu trắng với khí chất bất phàm, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị.
Một nữ tử mặc trang phục màu xanh lam, một nữ tử mặc trang phục màu trắng, cả hai đều tuyệt đẹp.
Điều làm cho Giang Hạo để ý là tu vi của bọn họ.
Nam là Kim Đan viên mãn, nữ tử áo trắng là Kim Đan hậu kỳ.
Chỉ có nữ tử áo lam yếu hơn một chút, Kim Đan sơ kỳ.
Cảnh giới của ba người này hơi cao.
Ở nơi xa xôi này, làm sao có thể có nhiều Kim Đan như vậy?
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận