Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1251: Trưởng Tẩu Như Mẹ

Chương 1251: Trưởng Tẩu Như Mẹ
Cấm Kỵ Chi Long.
Nghe được câu này, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Hắn đương nhiên biết lai lịch của Tiểu Li không đơn giản. Nhìn từ các phương diện, nàng đều là một con rồng có bối cảnh cực kỳ ghê gớm.
Về việc tại sao lại trọng thương mất trí nhớ, thậm chí là mất hết tu vi thì là không thể nào biết được. Có lẽ là xuất hiện biến cố, lại có lẽ là rơi vào chỗ nào đó.
Theo lý thuyết thì dù là rồng cao quý không tới mức trở thành cấm kỵ như trong miệng Xích Long như vậy. Xem ra sau này phải cẩn thận ứng đối.
Nhưng mà, có thể biết được rõ ràng trước cũng coi như là chuyện tốt. Trên người Tiểu Li có quá nhiều điểm kỳ quái.
Lúc ấy khi sử dụng thần thông đối với Tiểu Li, hắn vốn cho rằng sẽ thất bại. Dù sao bản thân Tiểu Li đã không đơn giản, thần thông tách rời không thể coi thường. Nhưng lúc hắn vận dụng thần thông thì lại phát hiện vô cùng thuận lợi. Cho nên lúc này mới có thể mang tới đây một phần khí tức.
Cấm Kỵ Chi Long không nên thuận lợi như vậy mới đúng. Các loại suy nghĩ hiện lên, Giang Hạo chậm rãi mở miệng: "Hiền đệ có nhận lầm hay không?"
Xích Long chắc chắn nói: "Tuyệt đối sẽ không sai, ta dùng 'Đan dược" trong tay huynh trưởng thề.”
Giang Hạo nghe vậy liền tin.
Mặc dù cảm thấy Xích Long không giống cường giả, nhưng niềm si mê đối với "Đan dược" của hắn đã đạt đến mức độ không thể tưởng tượng.
Giang Hạo nhìn qua bóng lưng Tiểu Li, chuẩn bị tốt tâm lý: "Nói một chút xem cái gì là Cấm Kỵ Chi Long đi."
Hắn nhìn Hồng Vũ Diệp một chút, chưa từng nhìn thấy đối phương có chút biểu cảm nào, không biết là có biết gì về Cấm Kỵ Chi Long này hay không.
Xích Long chưa từng giấu diếm: "Cấm Kỵ Chi Long còn gọi là đại đạo chi long, vạn đạo chi long, trời ban chi long, thiên quyến chi long, là tồn tại truyền thuyết trong Long tộc, từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện một Cấm Kỵ Chi Long hoàn chỉnh nào. Rồng như này đều là tiên linh trời sinh, sinh ra sẽ kèm theo dị tượng đại đạo, có tiên khí xoay quanh, chỗ nó sinh ra sẽ biến thành cơ duyên vạn cổ khó tìm. Đây chính là chỗ cho Cấm Kỵ Chi Long tu luyện Mà sự khác nhau giữa rồng này và rồng bình thường chính là huyết mạch."
"Huyết mạch?" Giang Hạo rất là tò mò.
Nhưng mà, hắn cảm thấy có chút khó có thể tin nổi khi nghe về lai lịch của Tiểu Li. Không nghĩ tới tùy tiện nhặt một con rồng lại có lai lịch như vậy.
"Đúng vậy, là sự khác biệt về huyết mạch, không phải là cao quý hay không, cũng không phải là thuần khiết hay không. Là sự khác biệt về đạo." Xích Long có chút cảm khái, nói: "Cấm Kỵ Chi Long sở dĩ được gọi là đại đạo chi long, là bởi vì trong huyết mạch ẩn chứa một đại đạo hoàn chỉnh, chỉ cần trưởng thành bình thường thì đã được định sẵn là sẽ leo lên tuyệt đỉnh. Đó là cảnh giới mà vô số vô số thiên kiêu tha thiết ước mơ. Ta vốn cho rằng Cấm Kỵ Chi Long không nên tồn tại, hiện tại xem ra truyền thuyết là có thật. Đúng thật là có rồng như vậy tồn tại."
"Tuyệt đỉnh là vị trí nào?" Giang Hạo hỏi.
"Tuyệt đỉnh?" Xích Long suy tư, sau đó sờ lên đầu, giơ lên hạ xuống một hồi, sau khi ngẫm nghĩ lại nâng lên một chút:
"Vị trí này?"
Đây là vị trí nào? Mặt Giang Hạo không biểu tình.
Nhưng mà có thể xác định được, chỉ cần để Tiểu Li trưởng thành hoàn chỉnh sẽ tuyệt đối là tồn tại khó lường. Chỉ là…
Giang Hạo nhìn về phía Xích Long: "Ngươi làm thế nào để xác định đây là Cấm Kỵ Chi Long?"
Huyết mạch đại đạo dễ phát hiện như vậy sao?
Nếu như Xích Long có thể, như vậy vì sao Hồng Vũ Diệp lại không được?
Vấn đề này khiến cho Xích Long nhếch miệng lên, dường như là rất thích vấn đề này: "Người khác sẽ không xác định được, thậm chí trong Long tộc cũng không có mấy người có thể xác định. Nhưng mà ta lại khác, ta sở dĩ có thể phân biệt ra, không phải là bởi vì ta kiến thức cao minh cỡ nào, cũng không phải là bởi vì thực lực của ta cường hãn cỡ nào. Nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là ta là nửa con Cấm Kỵ Chi Long. Ta cũng đã được định sẵn là sẽ trở thành cường giả một phương làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật." Lúc Xích Long nói lời này thì khẽ ngẩng đầu.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Hắn biết là Xích Long cao minh, nhưng thật sự không nghĩ đến lại cao minh như vậy.
"Cho nên huynh trưởng tốt nhất là cẩn thận một chút." Sắc mặt Xích Long thay đổi, thấp giọng nói: "Cấm Kỵ Chi Long hoàn chỉnh là tồn tại trong truyền thuyết, càng là tồn tại khiến rồng ghen tỵ. Nàng không trưởng thành trong Long tộc , như vậy có phải là không được Long tộc che chở hay không. Không chỉ như thế, sẽ còn bị Long tộc thăm dò. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, Cấm Kỵ Chi Long hoàn chỉnh có thể đền bù nửa Cấm Kỵ Chi Long. Biện pháp bù đắp cũng rất đơn giản, ăn là được."
Nghe vậy, biểu cảm gương mặt Giang Hạo chưa từng biến hóa, nhưng trong lòng lại nghĩ sâu xa. Ăn…
"Đương nhiên, bù đắp cũng có xác suất, không dễ dàng thành công như vậy, nhưng mà có thể ăn khẳng định có chỗ tốt, trong Long tộc không có tình thân gì, nuốt một con rồng ngoại lại không có bất kỳ áp lực tâm lý gì." Xích Long bổ sung một câu.
Giang Hạo rũ mắt, ngũ vị tạp trần.
Một là để Xích Long biết được sự tồn tại của Tiểu Li, hai là Xích Long cũng có liên quan tới Cấm Kỵ Chi Long. Người trước mắt trở thành tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Mỗi một lựa chọn của mình quả nhiên đều sẽ mang đến biến hóa cực lớn. Nhất là khi có liên quan tới cường giả.
May mà, đối phương không cách nào biết được vị trí Tiểu Li, cũng không cách nào biết được mình chân chính là ai. Mang gương mặt thật sự đi gặp người đúng là mang tới nguy hiểm quá lớn.
"Nhưng mà có chút kỳ quái." Xích Long đột nhiên mở miệng: "Theo lý thuyết thì khí tức của Cấm Kỵ Chi Long không nên rõ ràng như vậy, tại sao ta lại có thể cảm giác rõ ràng như vậy? Dưới tình huống bình thường, dù cho đối phương đứng trước mặt ta thì cũng sẽ không rõ ràng như vậy." Suy tư một lúc, Xích Long đột nhiên mang theo thân ảnh Tiểu Li lui lại, thoát khỏi cái thuyền.
Giang Hạo kinh ngạc, nhưng vẫn ổn định tâm thần, chỉ là nhìn xem, chưa từng có bất kỳ động tác gì. Sau đó liền nhìn thấy Xích Long rơi vào trên mặt nước khá xa, sau một lát lại trở về. Thân ảnh Tiểu Li lại rơi xuống bên trên thuyền, cũng không có bất kỳ biến hóa gì.
"Như thế nào?" Giang Hạo mở miệng hỏi.
Nếu như Xích Long có ý nghĩ thì cũng sẽ không động thủ vào hiện tại, cũng không cần thiết phải nhắc nhở Cấm Kỵ Chi Long, hoàn toàn có thể nói là gặp được bản thể rồi lại xác định.
Ánh mắt Xích Long nhìn qua nhìn lại giữa thân ảnh Tiểu Li và Giang Hạo, sau đó một mặt kinh ngạc: "Huynh trưởng, ngươi và con rồng này có quan hệ như thế nào?"
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Giang Hạo hỏi.
Tại sao đột nhiên lại muốn hỏi về quan hệ?
Hắn và rồng thấy thế nào cũng không nên có quan hệ rõ ràng mới đúng. Nhưng trước mắt người đã hỏi rồi, nhất định có nguyên nhân gì đó. Xích Long chưa từng giấu diếm, nghiêm túc mở miệng:
“Huyết mạch đại đạo trên thân rồng này sẽ tự động che giấu, nhưng mà ở bên cạnh ngươi thì sự che giấu kia sẽ biến mất. Nói cách khác nàng cực kì tín nhiệm huynh trưởng, bất kỳ che giấu gì đều sẽ vô ý thức tán đi. Cho nên ta mới có thể phát hiện rõ ràng như vậy. Mặt khác loại che giấu này chỉ cần rời đi một khoảng nhất định sẽ biến mất, vừa rồi chính là như thế."
Nghe vậy, Giang Hạo khó có thể tin nổi.
Thế mà lại bởi vì chính mình mà thay đổi trạng thái.
Hơn nữa, tới gần mình sẽ bị phát hiện, rời đi thì sẽ không.
Nhất định phải phóng sinh.
Phải đẩy nhanh tiến trình mới được.
Đại thế sắp đến, cũng nên để bọn hắn ra ngoài rồi.
Lúc này Xích Long xích lại gần Giang Hạo nhìn xung quanh một chút, nói: "Huynh trưởng, ngươi sẽ không phải cũng là một con rồng đó chứ?"
Giang Hạo nói khẽ: "Ngươi nhìn có giống hay không?"
"Không giống." Xích Long lắc đầu, sau đó hắn không nghĩ nhiều nữa, mà là ho khan hai tiếng, nói: "Huynh trưởng, ngươi xem đan dược này… có phải nên cho ta rồi hay không?"
Giang Hạo nhìn người trước mắt, mặc dù còn có một số nghi vấn, nhưng không tiếp tục mở miệng nữa. Thật ra mọi chuyện chính là đơn giản như vậy, hỏi nhiều nữa cũng là dạng này.
Chưa từng do dự, hắn đưa trữ vật pháp bảo tới. Một ngàn sáu trăm vạn linh thạch. Hắn không có lấy một chút nào.
Tiếp nhận linh thạch, Xích Long mặt mày hớn hở, dáng vẻ hưng phấn, muốn nhanh chóng rời đi.
Sau đó, hắn quay đầu nhìn về phía Hồng Vũ Diệp: "Tẩu tử, huynh trưởng như cha, trưởng tẩu như mẹ, sau này ta sẽ nhìn chằm chằm huynh trưởng, chỉ cần có chút động tĩnh thì ta đều sẽ thông báo cho tẩu tử. Nếu có thể cho đệ đệ một chút trợ giúp thì không thể tốt hơn.
Thỉnh thoảng ta và huynh trưởng có mâu thuẫn, cũng phải dựa vào tẩu tử điều tiết, nếu không mà đánh nhau huynh trưởng sẽ ăn thiệt thòi."
Hồng Vũ Diệp nhìn qua đối phương, ném ra một cái trữ vật pháp bảo.
Xích Long tiếp nhận đồ, sau đó bay về phía Bích Vân Các mà không thèm quay đầu lại, không có nửa phần lưu luyến.
"Năm trăm vạn, cộng lại ngươi thiếu ta một ngàn vạn." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp chậm rãi truyền ra.
Giang Hạo: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận