Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1254: Đại Thế Giáng Lâm 2

Chương 1254: Đại Thế Giáng Lâm 2
"Huynh trưởng, ngươi còn ở nơi này?" Xích Long hăng hái rơi xuống.
Thấy thế, Giang Hạo nhếch miệng lên.
"Hiền đệ, có chuyện quên nói với ngươi."
"Huynh trưởng cứ việc nói, núi đao biển lửa…"
Ban đêm, trên thuyền chỉ còn lại một mình Xích Long sắc mặt trắng bệch. Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp sớm đã rời khỏi nơi này.
"Vẫn là huynh trưởng hiểu ta."
Xích Long cầm trữ vật pháp bảo trong tay, có chút vui mừng.

Thiên m Tông.
Giang Hạo trở lại trong sân, trong lòng phiền muộn.
Mặc dù đạt được đủ nhiều long huyết, nhưng mà mình lại thua lỗ một trăm vạn.
Hơn bốn trăm vạn giờ chỉ còn lại hơn ba trăm vạn.
Dạng hiền đệ như Xích Long đúng là không gặp thì hơn, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp nhau.
Không lâu sau đó, Hồng Vũ Diệp liền rời đi.
Nàng chỉ nhắc Giang Hạo trồng hoa cho tốt, đại thế sắp đến, biến hóa mới sẽ dần dần xuất hiện. Mặt khác, nàng còn cảnh cáo một câu, nói không dưỡng tốt hoa thì phải thừa nhận nguy hiểm.
Đối phương đã lâu rồi không nói về chuyện này.
Nhưng mà bất kể đối phương có cảnh cáo hắn hay không thì Giang Hạo đều sẽ dốc hết toàn lực dưỡng tốt Thiên Hương Đạo Hoa.
Đại thế sắp đến, những vật này đều có chỗ tốt đối với hắn, chỉ cần khí tức không bị lộ là được.
Chuyện này cũng không khó.
Có m Dương Tử Hoàn, không có khí tức rời đi.
Bây giờ Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn đã thu hồi, ân oán Ngũ Ma cũng đã giải quyết.
Xác thực không có chuyện đặc biệt cần để ý.
Chuyện còn lại chính là chờ đợi đại thế.
Tiểu Li cũng nên để ý nhiều hơn một chút.
Cần chờ đợi thời gian đến.
Lúc này, Giang Hạo không khỏi thở phào một cái.
Hắn ngồi dưới Bào Đào Thụ, bắt đầu pha trà.
Hắn hiện nay cần ổn định tâm thần, căn cơ đủ ổn định thì mới có thể làm được càng nhiều chuyện hơn.
Cũng có thể dành thời gian đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, gặp Mộc Long Ngọc một chút.
Thuận tiện đến nhờ Mịch Linh Nguyệt hỗ trợ chữa trị Cửu Thiên Chiến Giáp.
Bạch Trưởng lão không tiếp tục đưa đến những phần khác của Cửu Thiên Chiến Giáp, dẫn đến tác dụng của chiến giáp lúc đối mặt với cường giả như Ngũ Ma không phải là rất lớn.
Nhưng mà sau khi có sáu phần của chiến giáp, có thể giao phó ý mình, có lẽ có thể thử giao phó đạo ý. Có lẽ có thể tạo được tác dụng mấu chốt.
Về phần tăng cường, cần chờ món kế tiếp.
Thời gian tiếp sau vẫn cần giảng đạo thuyết pháp cho đệ tử mới chiêu mộ.
Theo thời gian dần trôi, đệ tử mới càng ngày càng nhiều. Tùy theo mà đến chính là thực lực nội ứng cũng càng ngày càng lợi hại.
Giang Hạo yên lặng nhớ kỹ, không có ý định kinh động bọn hắn ở thời điểm hiện tại.
Đám nội ứng ở Linh Dược Viên tạm thời cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Người của Đại Thiên Thần Tông còn chưa có hành động.
Chuyện Băng Tinh cũng đang lên men.
Mà trừ đó ra, Giang Hạo càng thêm chú ý tới tình huống xung quanh.
Sau ba tháng, linh khí trở nên nồng đậm, đệ tử không biết rõ tình hình mừng rỡ vạn phần, một số đệ tử thiếu linh khí tấn thăng đều lần lượt tấn thăng ở thời điểm này.
Giá cả phù lục thẳng tắp hạ xuống, nghề này đã không dễ kiếm linh thạch.
Sáu tháng sau, tiên khí bắt đầu xuất hiện ở trong tông môn, mặc dù phía dưới tiên không cách nào cảm giác được, nhưng mà mỗi người đều có thể cảm nhận được một hai. Khí tức xung quanh trở nên càng thêm ôn hòa, thương thế cũng khôi phục nhanh hơn. Một số thương thế lâu năm cũng bắt đầu buông lỏng.
Từng đệ tử đều đang nhanh chóng tăng lên.
Tất cả mọi chuyện đều đang cho thấy, đại thế sắp đến.
Giang Hạo cũng đang chờ đợi một ngày này, đồng thời chuẩn bị đầy đủ vì một ngày này.
Hạt châu trên người, linh dược trong sân, còn có tình huống tông môn.
Trong tông môn, hắn chú ý nhất chính là nội ứng.
Thời gian một năm đi qua rất nhanh.
Năm sau, giữa tháng giêng.
Giang Hạo đi ra từ trong sân, dự định tiến về ngoại môn giảng đạo thuyết pháp.
Hắn chợt cảm thấy linh khí xuất hiện chấn động, di chuyển cuồn cuộn. Tiên khí như là biển mây quét sạch bát phương. Trên bầu trời bởi vì tiên khí cuốn lên mà xuất hiện hào quang nhiều màu.
Rất nhiều biến hóa khiến cho Giang Hạo cảm giác được thiên địa đang chấn động.
Cảm nhận được hết thảy, hắn dừng bước chân lại, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.
Đập vào mắt là hào quang nơi chân trời, sau đó có sao băng xẹt qua, mang theo khí tức đại đạo.
Sau đó oanh một tiếng, sao băng ầm vang nổ tung, hóa thành ngàn vạn sao trời hướng về đại địa.
Giang Hạo tại chỗ, khi nhìn thấy những thứ này, nghi vấn đối với thức thứ sáu Thiên Đao trong lòng như được giải khai trong nháy mắt, thậm chí còn bắt đầu lĩnh ngộ thức thứ bảy.
Nếu như tu luyện vào lúc này thì sẽ có không ít chỗ tốt đối với mình.
Cảm thụ được hết thảy, trong lòng Giang Hạo có chút cảm khái:
"Đại thế tới."

Bách Hoa Trì.
Sao trời ban ngày hướng về phía đại địa. Bầu trời phảng phất như đổ tuyết lớn.
Bạch Chỉ cảm nhận được hết thảy, trong lòng rung động tột đỉnh. Nàng có thể phát hiện được, Tiên thể của bản thân đang nhanh chóng được rèn luyện, thậm chí ẩn ẩn có dấu vết đại đạo.
Đây là cơ sở để đánh vào Chân Tiên. Rèn luyện Tiên thể bình thường không thể được như vậy.
An tâm tiếp nhận cơ duyên như vậy, có lẽ có cơ hội nhìn thấy một góc đại đạo.
Mặc dù nàng không rõ về cảnh giới phía trên, nhưng mà tuyệt đối là cơ duyên mà người tu chân tha thiết ước mơ.
"Chưởng giáo…" Nàng thấp giọng cung kính hành lễ.
"Chuẩn bị xong chưa?" Hồng Vũ Diệp đứng ở trong đình, mở miệng hỏi.
"Các đại mạch chủ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, dù là còn chưa tiến vào Đăng Tiên Đài thì cũng đã cưỡng ép tiến vào." Bạch Chỉ mở miệng nói.
Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu: "Vậy là được, ta sẽ ngưng tụ càng nhiều cơ duyên đại thế hơn cho các ngươi, dùng hết toàn lực đi tấn thăng đi, có thể nhanh hơn người ta một bước hay không thì phải nhìn chính các ngươi."
Vừa dứt lời, nàng cất bước đi vào trong bụi hoa, rút ra một thanh đao có vết rỉ loang lổ, phía trên hiện đầy vết rách.
Là Bán Nguyệt.
"Trở về chuẩn bị đi." Hồng Vũ Diệp mở miệng nói.
Bạch Chỉ cúi đầu rời đi.
Cùng ngày, Thiên m Tông phong tỏa tông môn, tất cả mọi người bắt đầu tu luyện.
Giang Hạo đứng tại chỗ, cảm giác trong lúc vô hình có một đạo lực lượng phóng tới chân trời.
Ngay sau đó, sao trời vô tận cực kì chói sáng, sau đó bắt đầu rơi xuống, là tuyết trắng, rơi xuống đất lập tức biến mất.
Là cơ duyên đại đạo.

Hoàng thành Nam Bộ.
Bích Trúc đứng bên trong sân của mình, nhìn về phía sao trời nơi chân trời, nở nụ cười: "Liệt tổ liệt tông phù hộ, rốt cuộc đã đến, Xảo Di nhanh đi vào nơi mà ta đã chuẩn bị."

Sa mạc nào đó tại Nam Bộ.
Một nam tử mặc áo bào đen đi trên đường.
Vào lúc cảm nhận được tinh quang, hắn mới cởi áo bào đen ra, nhìn về phía chân trời.
Gương mặt vô cùng xấu xí khiến cho người nhìn mà sợ hãi.
"Đại thế tới rồi, có lẽ ta có thể nhờ vào đó để tìm ra vị trí của Tiểu Mị."
Thượng An đạo nhân nỉ non tự nói, sau đó mang áo bào đen lên, tiếp tục tiến lên.
Lần này, bước chân hắn bắt đầu xuất hiện sinh cơ, cơ duyên đại đạo đã hiển lộ rõ ràng ở trên người hắn. Tiên thể cũng đang được rèn luyện với tốc độ cực nhanh.

Bắc Bộ.
Ba người Cảnh Đại Giang còn đang đi đường. Bọn hắn đang lấy tốc độ cực nhanh để trở về Thiên Văn Thư Viện.
"Không nghĩ tới tại hải ngoại lại gặp phải Long tộc cổ lão như thế, làm trễ nải lâu như vậy." Cảnh Đại Giang có chút không cam lòng:
"Không tại Thư Viện, không có biện pháp ngưng tụ nhiều cơ duyên hơn cho bọn họ. Mấy lão gia hỏa chúng ta vốn là không có cơ hội, không nghĩ tới còn tổn thất tới bọn hắn."
“Ít nhất là đã tận mắt thấy Đại tiền bối không có việc gì, đó chính là truyền kỳ." Lão giả râu dài nói.
"Không được, bên phía đại tiền bối cần chiếu cố, Thư Viện cũng phải chiếu khán, phải bắt cả hai tay."
Cảnh Đại Giang nghiêm túc nói, sau đó lực lượng trên người hắn bộc phát, chiếu rọi chân trời: "Ta dùng bí pháp đưa các ngươi trở về, chuyện còn lại giao cho các ngươi."
"Ngươi thì sao?" Lão giả không có râu hỏi.
"Đại thế đến, Thiên Đạo Trúc Cơ nhất định sẽ hiển lộ rõ ràng. Nàng ở các địa phương khác thì còn tốt, nếu đã tại Bắc Bộ, ta đương nhiên phải bảo đảm nàng bình an vô sự. Người Minh Nguyệt Tông không nhất định có thể tìm tới nàng." Cảnh Đại Giang nói nghiêm túc.
"Vậy thì nhanh một chút.” Lão giả râu dài lập tức nói.
Sau đó, lực lượng chiếu sáng bốn phương tám hướng.
Qua một lúc sau, tại chỗ chỉ còn lại một mình Cảnh Đại Giang thở hồng hộc.
Hồi lâu sau, hắn lấy ra cái ghế rồi ngồi xuống, bắt đầu uống trà.
Lần này thân thể không được, không có biện pháp nào, chỉ có thể an tâm nghỉ ngơi, biết nơi nào có vấn đề cũng vô ích. Trời sập thì để cho người cao minh tới chống đỡ, mình đã sức cùng lực tận.
Hiện tại nếu như có người đưa tin tức tới, hắn chắc chắn sẽ không nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận