Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1255: Đại La Thiên 1

Chương 1255: Đại La Thiên 1
Cơ duyên đại thế đã tới.
Tu Chân Giới vốn ồn ào náo động bỗng trở nên yên tĩnh.
Phía trên Tiên thân thể sẽ có đại cơ duyên, người ở Đăng Tiên Đài thì đều đang chuẩn bị có thời khắc sau cùng nhất. Phía dưới Đăng Tiên Đài thì không ngừng bắt lấy cơ duyên, hi vọng có thể tận dụng hết khả năng để đuổi theo bước chân đại thế.
Cảnh Đại Giang nằm uống trà, chỉ qua mấy hơi thở đã nhìn thấy mấy đạo ánh sáng hướng về phía chân trời. Là tràng cảnh đột phá Đăng Tiên Đài. Không ít người thu hoạch được tiên duyên, đạp phá Đăng Tiên Đài.
Theo thời gian dần trôi, từng nơi đều xuất hiện dạng chùm sáng này.
Cảnh Đại Giang có chút cảm khái: "Đúng là hùng vĩ, loại tràng cảnh vô số người cùng đạp phá Đăng Tiên này đúng là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy."
Nhưng mà, hắn chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền nằm xuống. Không có việc gì cần hắn làm, Thiên Đạo Trúc Cơ cũng không có bất kỳ dấu vết rõ ràng nào, không biết là không ở chỗ này hay là do cố ý che giấu. Nhưng mà chỉ cần không nhìn thấy thì sẽ không có quan hệ gì với hắn.
Sau đó, hắn đưa trà lên miệng, an tâm uống trà.
Chỉ là, hắn đột nhiên cảm nhận được xung quanh xuất hiện một tia biến hóa, khiến hắn kém chút nữa là không thể phát hiện ra.
Quay đầu nhìn lại, một thiếu nữ chẳng biết đã đứng ở bên cạnh hắn từ lúc nào.
Người mặc phục sức của Thiên Văn Thư Viện, thanh tao lịch sự đoan trang, không kiêu ngạo không tự ti, mang theo vẻ kinh ngạc.
Trong nháy mắt nhìn thấy người này, Cảnh Đại Giang cau mày.
m hồn bất tán.
"Học sinh xin ra mắt tiền bối." Nhan Nguyệt Chi cung kính hành lễ.
Nàng không ngờ tới bên trong thí luyện lại gặp được vị tiền bối này.
Lúc này, nàng cũng không phải là bản thể tới, mà là một sợi Nguyên Thần. Xuyên qua khoảng cách vô tận, tìm kiếm đường trở về. Đây là cửa lịch luyện thứ ba. Bây giờ đã đi tới Tây Bộ, trở về cũng không khó.
Nào nghĩ đến, đi tới từng bước một lại gặp được tiền bối. Người sau càng là khó chịu giống như là ăn phải phân.
"Gặp qua? Vậy ngươi đi đi." Cảnh Đại Giang không muốn nghe đối phương tiếp tục nói chuyện.
Nhan Nguyệt Chi do dự một chút rồi nói:
"Tiền bối, trong lúc trở về học sinh thấy phía tây có đóa hoa khí vận xuất hiện rõ ràng, giống như là bị vây công."
Cảnh Đại Giang mở to hai mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, trong lúc nhất thời không uống nổi trà trong chén.
Đúng là nhìn lầm, vốn cho rằng đã hiểu chuyện, bây giờ xem ra hắn đã tính.

Phía cực tây của Tây Bộ.
Sở Tiệp ngẩng đầu nhìn về phía không trung, lúc này một đóa hoa khí vận ngưng tụ tại mi tâm. Xung quanh có rất nhiều cường giả tới gần.
Ban đầu là tương đương với nàng, chỉ là theo thời gian dần trôi, càng ngày càng có nhiều cường giả mạnh hơn nàng. Nếu như không phải vị trí khu vực của nàng có trận pháp đặc thù có thể ngăn cản rất nhiều công kích thì có lẽ đóa hoa khí vận đã tán loạn rồi.
"Đáng tiếc, không có đạt được hỏa chủng cuối cùng, nếu không thì đã có cơ hội thoát khỏi vòng vây rồi."
Sở Tiệp thầm thở dài trong lòng. Nàng chưa thành tiên, chung quy lại vẫn kém một chút.
Nhưng mà, trận pháp này có thể đảm bảo nàng không chết, có thể trở thành người có đại khí vận hay không thì phải xem vận khí.
"Người khác là cơ duyên đại thế giáng lâm, ngươi là lịch kiếp, hơn nữa lại là tử kiếp."
Trong lúc nhất thời, xung quanh có vô số cường giả nhào về phía trận pháp, muốn phá vỡ nó.
Phần lớn những người này là người của Vạn Vật Chung Yên, trong bóng tối còn có một ít người của Thánh Đạo.
Người có đại khí vận, ai mà không muốn?
Chỉ là, vào lúc trận pháp bị dìm ngập, có một giọng nói truyền đến từ xa:
"Thiên Đạo Trúc Cơ đang lịch kiếp, thật tình không biết các ngươi cũng đang lịch kiếp, đồng thời cũng là tử kiếp."
Giọng nói vừa rơi xuống, Cảnh Đại Giang đã rơi xuống trước mặt mọi người.
Ầm ầm!!!
Lực lượng mênh mông nghiền ép tất cả, căn bản không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội phản ứng.

Minh Nguyệt Tông.
Tự Bạch đứng ở phía trên ngọn núi, vị trí sơn phong của hắn là ngọn núi cao nhất gần đây, là một chỗ không kém trong toàn bộ Minh Nguyệt Tông.
Sao trời trên bầu trời Minh Nguyệt Tông phá lệ sáng tỏ, rơi xuống như tuyết.
Mà bên ngoài Minh Nguyệt Tông vẫn là dáng vẻ như bình thường.
Nguyên nhân của tất cả những chuyện này chủ yếu là, Minh Nguyệt Tông có cường giả đang ngưng tụ khí vận đại thế.
"Đại thế tới, sau này chắc là sẽ rất náo nhiệt, con đường tấn thăng cũng trở nên gian khổ." Tự Bạch tự giễu cười nói.
Hắn đứng chắp tay, cộng hưởng cùng sao trời.
Người đứng ở nơi đó tựa như đỉnh thiên lập địa, cảm giác nặng nề càng thêm rõ ràng. Sao trời quấn quanh hắn.

Đông Bộ.
Hạo Thiên Tông.
Một vị nữ tử đứng ở chỗ cao của Hạo Thiên Tông, dùng đại pháp lực phối hợp với những người khác ngưng tụ khí vận.
Lúc này ở trong mắt đệ tử Hạo Thiên Tông, sao trời sáng hơn rất nhiều.
Nữ tử quan sát mọi thứ, thở dài: "Tên nghịch đồ kia thật đúng là không trở lại, không biết đại thế đến tương lai có nguy hiểm gì không?"
Mặc dù nàng muốn ngăn cản, nhưng vì tốt cho đối phương lại không thể ngăn cản.
Cơ duyên bỏ qua cũng chỉ là bỏ qua, nhưng tâm bị nhốt lại thì chính là chuyện cả đời. Ảnh hưởng của chuyện kia rất lớn, khiến cho nàng nhất định phải đồng ý để cho đồ đệ ra ngoài, đi truy tìm đáp án của hắn.
Có lẽ tương lai có một ngày nào đó sẽ truyền ra tin đồn chấn thiên động địa về một người vô cùng xấu xí.
Nàng từ đầu đến cuối luôn tin chắc.

Bắc Bộ.
Sơn Hải Kiếm Tông.
Kiếm Đạo Tiên đứng sừng sững phía trên tông môn, cầm trong tay một thanh trường kiếm, nhìn ra trời cao phía xa.
Toàn bộ Sơn Hải Kiếm Tông giống như là hòa làm một với hắn, kiếm ý như mây xanh, phá trời cao.
Sao trời sáng tỏ lập tức chiếu rọi.
Tuyết lớn đầy trời.
"Đại thế tới, không biết người thành toàn cuối cùng sẽ là ai."
Khóe miệng Kiếm Đạo Tiên mang theo ý cười.
Hắn chờ đợi đại thế đã lâu.
Kiếm không ra khỏi vỏ đúng là không thú vị.
Từ nay về sau, kiếm sẽ thường xuyên ra khỏi vỏ.
Kiếm của hắn sẽ đi ở phía trước đại đạo.

Tại một đầm nước.
Tiếng cười to truyền đến.
"Ha ha ha, lão gia hỏa đại thế tới rồi, ngươi có thể ép chúng ta được bao lâu?"
"Không ép được bao lâu, nhưng mà dù chiếu cố của các ngươi đã quay về, nhưng phải cần bao lâu mới có thể hoàn toàn hấp thu đây? Ta vẫn có thể hoàn thành năm mươi năm của ta."
"Ngươi cứ chờ xem, tương lai chúng ta nhất định sẽ tìm ngươi rửa sạch nỗi nhục ngày hôm nay."
"Thật sự coi rằng mình vô địch thiên hạ rồi? Còn sủa loạn như vậy, có tin ta liều mạng trọng thương trảm ngươi dưới kiếm, để ngươi chết ngay đêm hôm trước hay không?"
"Ngươi…"
Bên trong không còn âm thanh nào truyền ra nữa.

Hải ngoại.
Đào tiên sinh ngồi ở bên cạnh Xích Long, nhìn về phía chân trời.
"Tiền bối nói muốn đưa cho ta một phần lễ vật, là cái gì?" Đào tiên sinh hỏi.
Hắn sở dĩ còn ra khỏi phòng khi đại thế đến, là vì Xích Long tìm hắn, nói muốn đưa hắn một phần lễ vật.
Chu Thâm và Đường Nhã cũng ở đây.
Xích Thiên cười nói: "Ta cũng không phải là người không hiểu nhân tình. Đào tiên sinh hiểu ta như thế, ta đương nhiên cũng không thể cô phụ sự thấu hiểu này được."
Sau đó, hắn duỗi ngón tay ra chỉ lên trời cao.
Giờ khắc này, ba người cảm giác vì sao trên trời sáng hơn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, cảm giác của bọn hắn đối với cơ duyên càng thêm rõ ràng.
Mặc dù Đào tiên sinh không rõ, nhưng cũng không dám chần chờ.
Khí huyết trên người hắn quay cuồng, hạo nhiên chi khí phun trào.
Hơi thở như thư sinh đang giao hòa với cơ bắp to lớn của hắn.

Phía dưới đại thế, tất cả mọi người đều đang tiếp thu cơ duyên. Hoặc nhiều hoặc ít.
Mười trong Thập Nhị Thiên Vương đều đang hấp thu.
Bên trong đó Hải La chẳng biết đã đi đâu.
Mộc Long Ngọc thì tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Hắn đi ra khỏi tháp nhìn lên bầu trời, sao trời sáng tỏ làm hắn chấn động.
Dường như cơ duyên nơi này khác biệt với bên ngoài.
Đáng tiếc là nơi này cũng không phải là hải vực của hắn, cho nên không chiếm được cơ duyên tốt như vậy. Nhưng có một chút cũng tốt. Lần này tới đây, hắn đã chuẩn bị xong tâm lý từ trước.
Mà bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, đám người Trang Vu Chân chỉ có thể nhìn cơ duyên đến, bọn hắn đã được định sẵn là không có duyên với cơ duyên rồi. Mịch Linh Nguyệt thì có thể ra ngoài, nhưng vì thoát khỏi khống chế, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn ở lại bên trong.
Nếu như ở lại hải ngoại như bình thường, nàng sẽ có thể thành tiên.
Bây giờ đại thế đến, vô số người đang thành tiên, nàng lại chỉ có thể dừng lại tại Nguyên Thần sơ kỳ. Cái giá này quá lớn, nhưng mà nàng đã chọn, cho nên cũng chỉ có thể bình yên tiếp nhận.
Thi Hải lão nhân cùng với những người khác đều chỉ có thể an tĩnh chờ đợi biến hóa kết thúc. Dù sao cũng không có hi vọng ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận