Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1256: Đại La Thiên 2

Chương 1256: Đại La Thiên 2
Tuyết càng lúc càng nhiều.
Tiểu Li đứng ở trong tuyết, cảm giác tuyết này không đơn giản, bân đầu nó sẽ chìm vào đại địa, nhưng hiện tại thì không.
Đám người Trình Sầu có chút kích động, đang cảm nhận biến hóa trong thân thể.
Diệu Thính Liên lập tức trở về,, khoanh chân ngồi trong sân, tuyết lớn rơi vào trên người đang giúp nàng thôi diễn Thiên Diễn Chi Thuật. Nàng cái gì đều không lĩnh, chỉ lĩnh ngộ Thiên Diễn Chi Thuật. Nàng cũng không tin, mình sẽ không tìm được nữ tử thiên mệnh cho sư đệ.

Một bên khác, Giang Hạo ngồi trong sân.
m Dương Tử Hoàn bị hắn mở ra, có vào không ra.
Đại trận long huyết cũng đã được kích hoạt.
Chuyện thứ nhất cần giải quyết chính là trấn áp hạt châu. Chuyện còn lại chính là quan sát phản ứng của các bảo vật khác.
Hiện nay, Thiên Hương Đạo Hoa, Trường Sinh Quả, Thái Sơ Thiên Đao, Càn Khôn Cửu Hoàn, Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn, m Dương Tử Hoàn, Hoang Hải Châu đều bị hắn đem ra.
Xem xem có thể mang đến trợ lực cho sự lĩnh ngộ của hắn hay không.
Mặt khác, Mật Ngữ Thạch Bản bị hắn thực hiện Chưởng Trung Càn Khôn, còn có rất nhiều Sơn Hải Ấn Ký.
Đại thế đến, vật này có khả năng có nguy hiểm nhất định, cần tăng cường phong ấn.
Xúc xắc sáu mặt cũng bị hắn bắt đầu phong ấn.
Những món đồ có chút nguy hiểm đều cần như thế.
Cổ Kim Chiến Kích cũng giống như thế, Cổ Kim Thiên quá mạnh, nhất định phải phong ấn những pháp bảo có liên quan tới hắn.
Cùng ngày đại thế đến, bất kỳ tình huống gì đều có thể xảy ra, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Cửu U bị hắn đặt ở bên cạnh ba hạt châu, chắc là nó có thể hiểu rõ tình cảnh của mình.
Sau khi xác định mọi thứ không có vấn đề gì, một phần tâm thần của Giang Hạo liền đặt ở trên những vật này, phần còn lại thì bắt đầu lĩnh hội Thiên Đao.
Đại thế đến, hắn muốn lĩnh ngộ thức thứ bảy.
Những thứ khác về sau có thể chậm rãi lĩnh hội, nhưng mà lúc trước hắn đã thử qua thức thứ bảy Thiên Đao. Dưới tình huống bình thường căn bản là không có cách nào lĩnh hội. Có lẽ có thể mượn nhờ cơ duyên phổ thông của đại thế để lĩnh hội.
Nếu như thành công, như vậy cũng coi như là nhiều thêm một phần bảo hộ sau khi đại thế đến.
Uy thế của thức thứ sáu Tinh Hà khiến lòng hắn hiện nay vẫn còn sợ hãi.
Thức thứ bảy chắc là sẽ càng lợi hại hơn.
Không cầu có thể thi triển toàn bộ, chỉ cần da lông thôi cũng được.
Hắn lấy thư tịch ra, dưới tuyết lớn, Giang Hạo mượn loại cảm giác rõ ràng kia bắt đầu mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm.
Lúc này, trạng thái của hắn tốt trước nay chưa từng có, sau đó hắn bắt đầu quan sát thư tịch.
Trước đó bất kể xem như thế nào thì đều không thể nhìn ra bất kỳ vật gì. Hiện nay cũng không nhìn ra được gì, nhưng lại có thể bắt được cái bóng. Chỉ cần tiếp tục, có lẽ có thể nhìn thấy thức thứ bảy hoàn chỉnh.
Đây là thức cuối cùng của Thiên Đao, hắn vốn cho rằng độ khó gia tăng sẽ không là bao. Thật không nghĩ đến, bây giờ mình Chân Tiên hậu kỳ thế mà lại không cách nào quan sát chút nào.
Dưới tình huống không có đại thế gia trì, thật không biết lúc nào mới có thể thử lĩnh hội.
Lúc này hắn yên tĩnh lĩnh hội.
Mặc dù không biết trận tuyết này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng chắc chắn sẽ không ngắn.
Sau đó, Giang Hạo không còn tỉnh lại. Hắn lâm vào bên trong thức thứ bảy Thiên Đao.
Chỉ nhìn thấy một màu đen vô tận.
Bởi vì chậm chạp không thấy tiến triển, Giang Hạo bắt đầu luyện tập sáu thứ trước đó ở trong tâm thần.
Cùng lúc đó.
Trong sân, tuyết càng lúc càng nhiều, lúc con thỏ trở về, phát hiện tuyết đã che mất cái ghế trong sân, mà phía ngoài tuyết chỉ có dấu bàn chân của người bình thường.
Mà phía dưới tuyết lớn, Thiên Hương Đạo Hoa bắt đầu phát ra thanh hương, bên trong mùi thơm bên mang theo đạo khí.
Sau khi con thỏ ngửi thấy liền té xỉu tại chỗ.
Mà mùi thơm xuất hiện liền xua tan tuyết bên người Giang Hạo, khí tức đại đạo quấn quanh lấy hắn.
Tuyết không có dừng lại, tiếp tục rơi xuống.
Mặt trời mọc mặt trời lặn, Giang Hạo chưa từng tỉnh lại.
Tuyết lại chồng chất lần nữa.
Thái Sơ Thiên Đao lúc này cũng xuất hiện cộng hưởng, đạo khí nhập đao bắt đầu phát ra.
Tuyết lại tan rã.
Nhật nguyệt giao thế, tuyết càng ngày càng nhiều, các loại bảo vật như Trường Sinh Quả, Càn Khôn Cửu Hoàn, m Dương Tử Hoàn, Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn, Hoang Hải Châu đều bắt đầu xuất hiện đạo khí.
Tất cả những đạo khí này đều hướng về phía Giang Hạo, dường như cũng đang trợ giúp hắn một tay.
Nhưng mà thư tịch Thiên Đao vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.
Sao vẫn không thấy phát sáng.
Có một ngày, trên mặt con thỏ đang ngủ say xuất hiện dấu vết sưng phù, một sợi dây thừng xuất hiện ở trên cổ nó, sau đó treo nó lên trên Bàn Đào Thụ.
Cùng lúc đó, một thân ảnh màu đỏ rơi xuống trên mặt tuyết, cảm giác mát rượi phảng phất như có thể dập tắt tất cả hỏa diễm.
Nàng đến chưa từng bị người nào phát hiện, chỉ là an tĩnh ngồi dưới gốc Bàn Đào Thụ, bắt đầu pha trà.
Chỉ là, lúc ngẩng đầu nhìn thấy con thỏ, nàng trầm mặc một lúc, sau đó vung tay lên, treo nó ở trước cửa.
Sau đó, nàng đưa mắt nhìn về phía Giang Hạo, nhất là quyển sách trên tay hắn.
"Muốn mượn cơ hội này lĩnh ngộ thức thứ bảy Thiên Đao sao?" Hồng Vũ Diệp nỉ non tự nói.
Chỉ là trong mắt có chút phức tạp.
Suy nghĩ ngàn vạn, chỉ là tiếng ho khan đột nhiên khiến cho nàng hoàn hồn.
"Khụ khụ ~ "
Mu bàn tay chặn ở trước môi, chặn lại tiếng ho này.
Lúc tuyết rơi xuống, cũng đang dung nhập thân thể nàng, đang không ngừng chữa trị cái gì đó. Nhưng mà, nàng cũng không để ý, mà là quan sát Giang Hạo, dường như đang chờ đợi đối phương tỉnh lại.
Lại có lẽ nàng rất tò mò không biết đối phương có thành công hay không.
Lúc này, Giang Hạo không biết đã luyện tập bao lâu ở trong tâm thần, nhưng vẫn không lĩnh ngộ được cái gì. Cuối cùng hắn buông đao xuống, trở nên yên lặng.
"Là ta quá gấp."
Mình đã tiến vào bên trong thức thứ bảy, không nhìn thấy có lẽ chỉ là bỏ qua.
Sau đó, hắn không còn luyện đao, không nghĩ nhiều nữa, chỉ là an tĩnh quan sát.
Quả nhiên, một chút hư ảnh dần dần xuất hiện.
Chỉ là muốn dùng mắt để quan sát thì lại không thấy có cái gì.
Suy tư hồi lâu, hắn cười khẽ một tiếng, ngồi xếp bằng.
Lòng rối loạn, cho nên không nhìn thấy, không bắt được.
Trong bóng tối, Giang Hạo trong lúc nhất thời cảm thấy ầm ĩ, là âm thanh của đại đạo. Mình lĩnh ngộ nhiều lần, tuy có rất nhiều cảm khái, nhưng lại không cách nào yên tĩnh bên trong đạo.
Lúc này, hắn ngồi xếp bằng. Thân ở tĩnh tọa ở bên trong đạo, tâm như trăng sáng giữa trời.
Giờ khắc này, Giang Hạo cảm giác tất cả xung quanh đều trở nên yên lặng.
Hô!
Chợt có đao thanh xuất hiện.
Một vầng minh nguyệt xuất hiện rõ ràng, một thanh đao chém qua trăng sáng.
Sau đó thập vạn đại sơn giữa trời, trấn áp xuống.
Một ngôi sao băng xẹt qua chân trời, chiếu rọi đại địa.
Một cái bóng mờ đứng thẳng, không quay đầu giữa thiên địa.
Một tia đạo ý hiện ra, giao phó sinh cơ.
Sau đó sao trời hiển hiện trong bóng tối, chiếu sáng tất cả.
Cảm nhận được tất cả, Giang Hạo cảm giác dưới thân xuất hiện một con đường. Con đường này đang lui lại với một tốc độ không thể nào hiểu được.
Thân ảnh Giang Hạo vượt qua con đường này, cuối cùng đi đến cuối đường.
Ngồi ở chỗ này, Giang Hạo nhìn về phía mảnh đen nhánh phía trước.
Chợt có đao quang bàng bạc mênh mông đâm rách hắc ám, như là một vật lớn phá vỡ bức tường đen tối.
Răng rắc!
Oanh!
Ánh sáng chói mắt chiếu xuống.
Giang Hạo vô thức đưa tay ngăn ở trước đôi mắt.
Từ bên trong khe hở, Giang Hạo nhìn thấy ba chữ to hướng hắn mà tới.
Oanh!
Lúc chữ thứ nhất đụng vào đôi mắt, Giang Hạo lập tức cảm thấy đau đớn kịch liệt, máu tươi chảy xuống từ trong mắt.
Oanh!!
Chữ thứ hai va chạm ở trên người Giang Hạo.
Khí huyết trên thân quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi.
Oanh!!!
Một chữ cuối cùng đụng vào phía trên tâm thần, tinh thần như là ngọn lửa bị dội tắt.
Trong sân.
Giang Hạo vốn đang ngồi ở trên đất bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Phốc!
Máu tươi chiếu xuống nền tuyết, nhuộm đỏ xung quanh.
Ầm!
Cả người Giang Hạo ngã về phía sau.
Hắn mở mắt ra, mà con mắt đã mù, bị máu tươi bao trùm.
Nhưng mà khóe miệng của hắn lại lộ ra ý cười.
Lúc này, cả người hắn ngã vào bên trên tuyết, giọng nói có chút xúc động: "Thấy được rồi."
Thức thứ bảy Thiên Đao, Đại La Thiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận