Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1257: Nữ Ma Đầu: Lá Gan Của Ngươi Đúng Là Rất Lớn

Chương 1257: Nữ Ma Đầu: Lá Gan Của Ngươi Đúng Là Rất Lớn
Dưới tuyết lớn, Giang Hạo cảm nhận được sự băng lãnh, nhưng mà loại lạnh lẽo này có chút khác biệt với nhiệt độ. Đó là một loại băng lãnh đến từ sâu trong thân thể, đã bị thương.
Đôi mắt, thân thể, Nguyên Thần đều là như thế.
Giang Hạo vừa mới lấy lại tinh thần, cũng không rõ ràng mình rốt cuộc tổn thương nặng bao nhiêu.
Nhưng mà ba chữ kia đã mạnh mẽ đánh vào trên người hắn
Ánh mắt, thân thể, Nguyên Thần, tất cả đều tiếp nhận thống khổ to lớn. Năng lực tự lành của Tiên thể hoàn toàn không có hiệu quả, chỉ có thể dựa vào thần thông Khô Mộc Phùng Xuân phục hồi từ từ.
Thần thông Khô Mộc Phùng Xuân cũng không thể khôi phục vết thương một cách nhanh chóng được, nhưng mà nó có thể làm tan rã tất cả thương thế, chỉ là cần không ít thời gian.
May mà, Giang Hạo hiện tại cũng không thiếu chút thời gian ấy.
"Xem ra ngươi bị thương rất nặng."
Vào lúc Giang Hạo cảm thấy lạnh lẽo, bên người có giọng nói vang lên. Là Hồng Vũ Diệp.
"Để tiền bối chê cười rồi." Giang Hạo đè xuống rung động trong lòng, mở miệng nói.
Hắn nằm ở trong đống tuyết, thật sự không cảm nhận được tình huống xung quanh.
Đây là do Nguyên Thần đã bị tổn thương.
"Thấy được rồi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhưng mà hắn cảm nhận được tuyết xung quanh đang dần biến mất. Cảm giác lạnh như băng cũng tại tán đi, dường như còn có một đám lửa quấn quanh hắn, làm cho hắn dễ chịu hơn không ít.
"Đúng là đã thấy được." Giang Hạo gật đầu.
"Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ, lớn hơn con thỏ của ngươi nhiều." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp trở nên xa hơn một chút, dường như đã ngồi trở lại dưới gốc Bàn Đào Thụ: "Nguyên Thần hậu kỳ liền dám lĩnh hội thức thứ bảy Thiên Đao."
"Vãn bối cũng không biết thức thứ bảy thì ra lại khó như vậy." Giang Hạo có chút cảm khái.
Hắn xác thực không biết thức thứ bảy Thiên Đao sẽ cao minh như vậy. Chỉ mới nhìn thấy được cái tên mà toàn thân đã bị thương, không cách nào ngăn cản thì sẽ khó mà thoát đi.
Đại La Thiên.
Hắn không cách nào biết được ba chữ này đại biểu cho cái gì, chỉ khi nào học được, uy thế nhất định sẽ vượt xa thức thứ sáu Tinh Hà.
Hơn nữa, không biết có phải là do ảo giác hay không, mặc dù mình không thể nhìn thấy nội dung bên ngoài ba chữ Đại La Thiên, nhưng bên trong thân thể lại như có một cỗ đao ý xoay quanh, mỗi chiêu mỗi thức đều có thể được gia trì. Uy lực của các thức Thiên Đao trước đó chắc là đã mạnh hơn.
Bởi vì vừa mới trọng thương, hắn không xác định được có phải là ảo giác hay không.
"Nhìn thấy cái gì?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp vang lên lần nữa.
Lúc này, Giang Hạo cảm giác rét lạnh hoàn toàn biến mất, nhưng mà thương thế của thân thể vẫn chưa không phục được bao nhiêu, vẫn là cần Khô Mộc Phùng Xuân.
"Thấy được ba chữ." Giang Hạo nói rõ.
"Ba chữ gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao đối phương lại hỏi như vậy. Nhưng mà hắn vẫn lập tức đáp lời: "Đại La Thiên."
"Đại La Thiên." Hồng Vũ Diệp lặp lại một câu liền không lên tiếng nữa.
Tron lúc nhất thời Giang Hạo cũng không biết đối phương đang nghĩ gì, chỉ là an tĩnh nằm ở đó.
May mà những vật khác cũng không hề có biến hóa. Nhất là ba hạt châu. Mặc dù có chút dao động, nhưng không có biến hóa quá lớn.
Mặt khác, có Hồng Vũ Diệp ở đâyi, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn thì đối phương cũng sẽ không trơ mắt nhìn xem.
Không có bao nhiêu người hi vọng hung vật Thiên Cực xảy ra vấn đề, trừ phi là người Vạn Vật Chung Yên.
Nghĩ như vậy, Giang Hạo liền an tâm khôi phục thương thế.
Một lát sau.
Giọng nói của Hồng Vũ Diệp lên lần nữa: "Cảm nhận thương thế của ngươi cho tốt đi."
Giang Hạo cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn làm theo lời nói của đối phương.
Tâm thần bắt đầu đặt ở trên thương thế.
Trong lúc nhất thời, hắn phát hiện bên trong thương thế đã mang theo một chút đao ý. Sau khi thương thế dần khôi phục, những đao ý này dần dần tách rời, tiến vào trong tâm thần, dung hợp với đao ý phát hiện ra trước đó, xoay quanh ở bên trong thân thể. Đao ý này mang theo sức mạnh cực kỳ đáng sợ, có chút khó mà khống chế.
Bảy ngày sau đó, Giang Hạo không còn phát hiện ra đao ý ở bên trong thương thế nữa, lúc này hắn mới hoàn toàn thoát ra và đi cảm nhận tình huống xung quanh.
Hắn vẫn không cách nào mở mắt và cảm giác xung quanh. Thương thế quá nặng, còn chưa khôi phục.
Lại là bảy ngày trôi qua.
Giang Hạo cảm thấy thân thể có thể động đậy.
"Có thể hoạt động rồi?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền đến. Nàng dường như vẫn luôn ở đây.
Lúc tỉnh lại, Giang Hạo đã thu hồi m Dương Thủ Hoàn. Cho nên, hắn không có cách nào lập tức biết được có người đến hay là đi, càng đừng nhắc tới cường giả giống như Hồng Vũ Diệp.
Hắn ráng chống đỡ thương thế bắt đầu thi lễ gặp mặt: "Xin ra mắt tiền bối."
"Ngươi đúng là hiểu cấp bậc lễ nghĩa." Hồng Vũ Diệp cười ha ha một tiếng, nói.
Nghe không giống như đang khen.
"Nên làm." Giang Hạo trả lời.
Sau đó, hắn mò mẫm đi về phía bên cạnh bàn, chậm rãi ngồi xuống.
m thanh thanh thúy vang lên ở bên cạnh. Là tiếng chén trà rơi xuống trước mặt bàn, sau đó là tiếng róc rách, là nước trà.
Hương trà tỏa ra bốn phía.
Có chút quen thuộc.
Chắc là Sơ Dương Lộ.
Lần thứ hai uống trà này, Giang Hạo cảm thấy chỉ ngửi thôi đã có thể khôi phục không ít thương thế.
"Cảnh giới gì mới có thể học tập Đại La Thiên?" Giang Hạo hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Hắn lĩnh hội thức thứ bảy vốn là định tăng lên thực lực, làm sao biết được lại bị thương thành dạng này.
"Chí ít không phải là thứ mà một Nguyên Thần hậu kỳ như ngươi có thể lĩnh hội. Nếu như không phải mượn cơ duyên đại thế và từng món thần vật trong sân của ngươi thì dù có lĩnh hội như thế nào, ngươi cũng không có cách nào nhìn thấy bất kỳ vật gì." Hồng Vũ Diệp chậm rãi mở miệng.
Đương nhiên, theo lý thuyết thì dù có nhiều đồ vật phụ trợ như vậy cũng không cách nào nhìn thấy mới đúng.
"Đại La Thiên rất mạnh sao?" Giang Hạo hỏi.
Giọng điệu Hồng Vũ Diệp bình thản, nói: "Khó mà nói được."
Giang Hạo nghi hoặc.
"Thức thứ bảy Thiên Đao hoàn toàn khác biệt với những thức trước đó. Thức thứ bảy không hoàn toàn cố định, lĩnh ngộ được cái gì thì chính là cái đó." Hồng Vũ Diệp giải thích.
"Vậy có người lĩnh ngộ được Đại La Thiên chưa?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp không trả lời.
Giang Hạo cũng không còn dám hỏi.
Chỉ có thể chờ đợi lúc nào tu vi mình tăng lên rồi lại học tập một đao kia. Khi đó sẽ có thể biết được tình huống cụ thể.
Nhưng mà hắn cũng có chút tò mò, Hồng Vũ Diệp lĩnh ngộ được cái gì. Do dự hồi lâu, hắn liền mở miệng hỏi. Nhưng mà không có đạt được bất kỳ sự đáp lại nào.
Trong quá trình nói chuyện phiếm, Giang Hạo phát hiện bây giờ đã là tháng năm, đã qua bốn tháng.
Tuyết lớn vẫn còn tiếp tục, cơ duyên đại thế còn chưa kết thúc.
"Chờ tuyết ngừng, sẽ có thêm nhiều người đi lại khắp đại địa." Hồng Vũ Diệp chậm rãi mở miệng.
"Tiền bối có thu hoạch được cơ duyên không?" Giang Hạo mở miệng hỏi.
Hồng Vũ Diệp trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng: "Ta ở chỗ ngươi có thể thu hoạch được cơ duyên sao?"
Không thể.
Trong lòng Giang Hạo liền có đáp án.
Hai người đều không nhắc lại chuyện này, chỉ là uống trà.
Nhật nguyệt giao thế, Giang Hạo cảm giác thời gian trôi qua từng giờ.
Một tháng sau.
Giữa tháng sáu.
Đôi mắt của Giang Hạo bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp. Lúc mở mắt, quả nhiên là đã nhìn thấy ánh sáng cùng một thân ảnh mờ ảo. Một lúc sau mới có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thân ảnh màu đỏ thanh tao lịch sự, tóc dài đến eo lung lay theo gió, gương mặt tinh xảo mang theo một chút lãnh đạm. Lúc này nàng đang rũ mắt nhìn chén trà trong tay, hình như nhận ra được tầm mắt của hắn liền nhướng mày nhìn sang.
Đôi mắt thanh lãnh xuyên thẳng tâm thần, làm cho người ta rung động.
"Có thể nhìn thấy rồi?" Đối phương mở miệng hỏi.
Giang Hạo lúc này mới lấy lại tinh thần, cúi đầu cung kính nói: "Đúng vậy, đa tạ tiền bối quan tâm."
"Trước đừng cám ơn ta." Hồng Vũ Diệp nhìn lên bầu trời, nói: "Tuyết sắp ngừng rồi, đến lúc đó sẽ loạn, ngươi tốt nhất là trông cho tốt hoa của ta, nếu không thì ngươi tự biết hậu quả như thế nào."
"Nếu như vãn bối không phải là đối thủ thì nên ứng đối như thế nào?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
Nghe vậy, đối phương cười lạnh nói: "Lá gan đúng là lớn hơn trước nhiều, là cảm thấy bảy mươi sáu tuổi Nguyên Thần hậu kỳ là chuyện cực kỳ ghê gớm sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận