Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1281: Nữ Ma Đầu: Chưởng Giáo Ngươi Hình Như Sắp Thua 1

Chương 1281: Nữ Ma Đầu: Chưởng Giáo Ngươi Hình Như Sắp Thua 1
Liễu Trình Trình ngã trên mặt đất.
Người xung quanh trong lúc nhất thời đều cảm thấy rung động tột đỉnh.
Khâu Cổ Kỳ của Đại Thiên Thần Tông chết rồi. Mà lại không chỉ là phân thân tinh thần, còn có vô số phân thân và bản thể đều chết. Chỉ cần một bộ phân thân, liền có thể trảm cả bản thể.
Điều này cần tu vi và thủ đoạn như nào mới có thể làm được? Trong lòng mọi người đều cảm thấy hãi, có loại cảm giác tai kiếp khó thoát.
Người trước mắt đã vượt khỏi sự nhận biết của bọn hắn.
Trong mắt ba người Vạn Vật Chung Yên cực kỳ phức tạp.
Liễu Trình Trình là tự nguyện chết, chết tương đối có thể diện.
Đây là chính nàng lựa chọn thể diện.
Theo như thực lực của người trước mắt, nếu như bọn hắn nguyện ý cho mình thể diện thì sẽ có thể thể diện, nếu như không nguyện ý thì đối phương sẽ giúp bọn hắn có thể diện.
"Thực lực của tiền bối mạnh như thế, tại sao lại muốn trêu đùa chúng ta chứ?" Cơ Lộng Nguyệt thở dài một tiếng.
Nàng cũng không biết người trước mắt lại mạnh như vậy, hơn nữa tư tưởng rõ ràng không giống với bọn hắn.
Giang Hạo laui Thiên Đao một cái, huyết hồng trên mặt đất nhanh chóng biến mất.
Hắn mượn dùng Hoang Hải Châu đồng thời thi triển Thiên Cực Chi Lực, như thế mới miễn cưỡng nhanh chóng áp chế.
Mặc dù đao này còn có thể dùng một chút, nhưng không cách nào sử dụng liên tục, mặt khác đối phương không thể quá mạnh. Nếu không sẽ dễ dàng gặp phản phệ. Hạn chế không nhỏ.
Đương nhiên, nếu như phóng thích không hạn chế, như vậy người thứ nhất chết không phải người khác, mà là chính hắn.
"Trêu đùa?" Giang Hạo nhìn đối phương, trong mắt mang theo vẻ chân thành: "Ta không có loại ý nghĩ này."
Gặp phải đối phương là một loại trùng hợp. Mà biết được đối phương muốn dẫn sông Tử Tịch tới, chuyện này trực tiếp liên quan đến sinh tử của hắn, không nhúng tay vào không được.
Còn về thực lực…
Mình vượt cấp đối đầu bọn hắn, ít nhiều có chút phần thắng. Như thế mới có cục diện bây giờ.
Mỗi người đều có mục đích của mình.
Mặc kệ là người của Vạn Vật Chung Yên, vẫn là mấy người hợp tác, bọn hắn đều mang theo mục đích đến Thiên m Tông.
Làm cái gì không quan trọng, kết quả mang tới là sông Tử Tịch.
Nếu như mình tùy ý để những người này hoàn thành nhiệm vụ, chẳng khác nào là để cho mình chờ chết. Cho nên dù bọn hắn có thực lực gì thì Giang Hạo cũng sẽ không lưu tình. Kim Đan cũng tốt, Nhân Tiên cũng được, đều như thế Bọn hắn nhất định là kẻ địch.
Những này người không chết, như vậy người chết chính là mình.
Nghĩ như vậy, Giang Hạo lấy mộ bia của Liễu Trình Trình ra, sau đó còn có của ba người khác.
Như thế, Giang Hạo liền nhìn về phía ba người Cơ Lộng Nguyệt.
"Tiền bối chuẩn bị thật sự là đầy đủ nha." Vạn Vật Chung Yên, Sở Thiên Sơn nói.
Giang Hạo gật đầu: "Nên làm, chúng ta là một đội ngũ, ta làm việc từ trước đến nay luôn theo đạo nghĩa."
"Có phải là chỉ cần chúng ta phối hợp, ngươi sẽ có thể giúp chúng ta hoàn thành nguyện vọng?" Sở Thiên Sơn hỏi.
"Là bởi vì các ngươi bỏ mình vì nhiệm vụ, là người chung đội ngũ, ta sẽ nhớ kỹ nguyện vọng của các ngươi. Nếu như có một ngày gặp được thì sẽ hoàn thành." Giang Hạo sửa lời.
Sở Thiên Sơn nở nụ cười: "Tiền bối cảm thấy người của Thiên Thánh Giáo khó giải quyết không?"
"Đối với Cổ Kim Thiên ta mà nói, không khó giải quyết." Giang Hạo tùy ý mở miệng.
"Thánh Chủ khó giải quyết không?" Sở Thiên Sơn hỏi.
"Hiện tại Thánh Chủ cũng không khó giải quyết." Giang Hạo một mặt tự tin.
"Tương lai thì sao?" Sở Thiên Sơn hỏi.
"Tương lai?" Ánh mắt Giang Hạo vẫn luôn dừng ở trên người Sở Thiên Sơn, một lát sau hời hợt mở miệng: "Tương lai ta đi ngang một thế."
Sở Thiên Sơn nhìn qua đối phương, cuối cùng lộ ra nụ cười: "Vậy đành nhờ tiền bối, vì nhiệm vụ ta đương nhiên là không tiếc mạng, chỉ là tâm nguyện chưa hết, chết không nhắm mắt, bây giờ có tiền bối thì cũng coi như là nhắm mắt."
Mái tóc hơi bạc màu của hắn lay động theo gió, dường như đã thấy tương lai của mình.
"Không nói là cái gì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Không có gì đáng nói." Tóc Sở Thiên Sơn dần trở nên bạc trắng, chợt thi lễ với Giang Hạo một cái: "Người gia nhập Vạn Vật Chung Yên đều là người đáng thương, cũng đều là người đáng hận không đáng để cảm thấy đáng thương. Người khác đáng chết, thân là Vạn Vật Chung Yên chúng ta càng thêm đáng chết. Cho nên không ảnh hưởng đến tâm tình của tiền bối nữa."
"Ngươi cứ như vậy mà đồng ý?" Nam tử trung niên Ứng Vũ Minh nói.
Sở Thiên Sơn thoải mái nói: "Vậy ta nên làm sao đây Ứng huynh?"
Ứng Vũ Minh nhìn Giang Hạo, nói:
"Ta có thể cho ngươi thứ ngươi muốn, nhưng ta muốn tranh một chút."
Giang Hạo gật đầu để hắn nói tiếp.
"Ít nhất ngươi cần thắng được ta." Ngừng một lúc Ứng Vũ Minh tiếp tục nói: "Mặt khác, ngươi dám chọc vào Thiên Linh tộc không?"
"Thiên địa rộng lớn, còn không có tộc nào mà Cổ Kim Thiên để vào mắt, ngươi không cần lo lắng cho ta." Giang Hạo mở miệng cười nói.
Đây đều là kẻ thù cũ của hắn.
Chọc hay không chọc đều như nhau cả.
Ứng Vũ Minh thở dài một tiếng nói:
"Tư Đồ Tĩnh Tĩnh là tộc nhân bình thường của Thiên Linh tộc, bởi vì một chút nguyên nhân từ ta mà bị vứt bỏ. Lúc cha mẹ ta nhặt được nàng đã coi nàng là một nữ hài bình thường. Nhà ta vốn là gia tộc tu tiên không lớn, căn bản không rõ sự đặc thù của cô gái trước mắt. Bọn họ lúc đó nhất thời có lòng tốt nên mang về làm bạn với ta.
Năm mười ba tuổi, Tư Đồ Tĩnh Tĩnh đột nhiên bệnh nặng không dậy nổi. Mà sau khi thể chất đặc thù xuất hiện lại cần không ít tài nguyên mới có thể ổn định, thậm chí là mở ra thể chất. Cha mẹ ta suy tư thật lâu, quyết định trước giúp nàng gắng gượng qua cửa này đã. Vừa giúp đỡ chính là hai mươi năm. Tài nguyên của ta đều ít đi, sau đó nàng thành công vượt qua kiếp nạn."
"Thanh mai trúc mã?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn: "Giữa các ngươi có tình cảm?"
Lúc này, Hồng Vũ Diệp vẫn luôn uống trà cũng lắng nghe.
Chính là như thế, Giang Hạo mới mở miệng hỏi thăm.
Hồng Vũ Diệp rất có hứng thú với những chuyện này.
Trước đó đều là đọc sách, tin đồn. Bây giờ người trong cuộc giảng giải, đương nhiên càng thú vị hơn.
"Thanh mai trúc mã." Ứng Vũ Minh tự giễu cười cười nói:
"Chúng ta cùng nhau lớn lên, vào lúc nàng còn nhỏ yếu quan hệ đúng là không tệ. Nhưng sau khi nàng vượt qua một kiếp kia, thể chất đặc thù cũng thành công xuất hiện. Kinh động đến Thiên Linh tộc đi ngang qua.
Sau đó nàng liền muốn rời đi, chúng ta còn chưa từ chối, nàng đã nói nàng có quyền lợi truy cầu thứ tốt hơn. Chúng ta đồng ý, nàng xác thực có cái quyền lợi này.
Sau đó, nhà chúng ta đạt được một món bảo vật, nàng biết lại tới, nói cường giả mới có thể có được bảo vật. Nàng bây giờ cường đại, cho nên hẳn nên cho nàng, dù sao tất cả mọi người là người thân, cho ai đều như nhau.
Bởi vì từ nhỏ lớn lên ở trong nhà ta, rất nhiều thứ nàng đều biết, vị trí bảo vật cũng bị nàng đoán được. Mẹ ta muốn ngăn cản nàng, bị nàng giết, nàng nói mạnh được yếu thua chính là như vậy, không trách được nàng. Cha ta thiêu đốt sinh mệnh đánh lui nàng.
Sau đó nàng mang theo đạo lữ đánh tới. Nàng nói nhà chúng ta dù như thế nào đi nữa cũng không thể có tiên nhân, chẳng bằng thành toàn cho nàng, dù sao nàng cũng là một phần trong nhà. Nhà ta bị diệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận