Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1282: Nữ Ma Đầu: Chưởng Giáo Ngươi Hình Như Sắp Thua 2

Chương 1282: Nữ Ma Đầu: Chưởng Giáo Ngươi Hình Như Sắp Thua 2
Giang Hạo thở dài một tiếng nói: "Là cha mẹ ngươi quá nhân từ?"
"Không."
Ứng Vũ Minh lắc đầu: "Là ta bị ma quỷ ám ảnh, nếu không phải ta khuyên cha mẹ ta thì sẽ không có kết quả này, ta hận Tư Đồ Tĩnh Tĩnh, nhưng cũng hận chính mình. Không cách nào ngủ được."
Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, nàng cau mày, dường như không thích câu chuyện cũ này. VIPtruyenfull.com - ebook truyện giá rẻ
Hắn ngược lại là không có cảm giác gì, chỉ là cảm khái một câu: "Ta còn tưởng rằng đều là người khác sai."
"Rất mất mặt, nhưng nơi này không có mấy người sống, cũng không có gì mất mặt cả." Ứng Vũ Minh bình thản nói:
"Nên nói đều nói rồi, ta có thể thử một chút không?"
"Các ngươi cùng lên đi." Giang Hạo nhìn Ứng Vũ Minh và Sở Thiên Sơn, nói.
Sau đó lực lượng trên người Ứng Vũ Minh bắn ra, Sở Thiên Sơn cũng động.
Phóng xuất thuật cấm kỵ hắn đời này đều cho là không có cơ hội dùng, hiến tế bản thân. Ngọn lửa lực lượng chiếu rọi tứ phương, vô cùng sáng chói. Đây là ánh sáng nở rộ của bọn hắn.
Sau đó đao quang đảo qua, hết thảy bình tĩnh lại.
Giang Hạo đứng tại chỗ, nhìn về phía ba mộ bia đã dùng tới, nói: "Đồ vật căn bản đã hoàn thành."
Hắn không có vũ nhục hai người vừa rồi, dùng một kích toàn lực, đưa bọn hắn lên đường.
"Đến ngươi." Giang Hạo nhìn về phía Cơ Lộng Nguyệt.
"Ngươi đạt được ba thuật dẫn dắt đã đủ rồi." Cơ Lộng Nguyệt nói.
“Cùng một đội ngũ, ta chưa từng nặng bên này nhẹ bên kia." Giang Hạo nghiêm túc nói.
Cơ Lộng Nguyệt giao ra thuật dẫn dắt của mình, vẻ mặt mang theo một chút tiếc nuối:
“Ngươi cũng nhìn thấy ý nguyện của ta rồi, về phần quá khứ của ta, không có chuyện gì để nói cả. Từ nhỏ đến lớn người trong nhà đều đang lợi dụng ta, ta hận bọn hắn nhưng cũng không nỡ giết bọn hắn. Cho đến khi bọn hắn hết tuổi thọ, cũng không thể làm cho ta cảm nhận được như thế nào là tình thân. Còn sống đối với ta cũng không có ý nghĩa gì, ta cũng tìm không thấy ánh sáng thuộc về ta."
“Vậy sao?" Giang Hạo cũng không nói thêm cái gì.
Không biết an ủi ra sao.
Cơ Lộng Nguyệt gật đầu nói: "Chính là như vậy, ta chết, ngươi hỗ trợ nhặt xác, vậy ngươi có thể giúp ta nghĩ một câu hay không?"
Giang Hạo lấy bút mực ra, cầm mộ bia của Cơ Lộng Nguyệt lên, bắt đầu viết.
"Ta hi vọng, tiên tử đời sau có thể hành tẩu như một đóa hoa, xuyên qu luân hồi lại không đồi phế trong im lặng, bất thế sắc, cả đời hoa nở thành cảnh, hoa rơi thành thơ."
Giang Hạo thu bút, nhìn về phía Cơ Lộng Nguyệt, hỏi: "Như thế nào?"
Nhìn dòng chữ trên bia mộ của mình, hốc mắt Cơ Lộng Nguyệt có chút ướt át. Cuối cùng nàng thi một cái lễ, cung kính nói: "Đa tạ tiền bối."
Giang Hạo gật đầu.
"Vãn bối lên đường." Cơ Lộng Nguyệt không tiếp tục lưu luyến nữa.
Bốn người toàn bộ đều chết đi.
Giang Hạo cũng là thở dài.
Mình càng lúc càng giống một kẻ ác.
Sau đó, hắn nhìn về phía Đông Phương Tiên Nhi và Quý Uyên.
"Có di ngôn không?"
Sau một lát, Thiên Đao lên, Thiên Đao xuống. Sau đó, trong sân không còn âm thanh vọng lại nữa. Chỉ là nhiều ra một chút trận pháp.
Đều là của bọn người Đông Phương Tiên Nhi lưu lại, chỉ xem người trong tông môn bọn hắn có thể tới hay không.
Nếu như đến thì có thể một mẻ hốt gọn.
Nhân lúc Hồng Vũ Diệp còn ở đây. Nếu không thì hắn cũng không dám mở ra ở trong sân.
Trước khi chết, Đông Phương Tiên Nhi tức giận không nhẹ, nói câu "Hai người các ngươi lừa đảo ".
Về phần cái chết, nàng rất là thản nhiên.
Trận pháp là tông môn yêu cầu, nàng làm theo là được.
Quý Uyên không phục, cảm thấy Giang Hạo tuyệt đối không có mạnh như vậy, thành viên Thiên Thánh Giáo vì Thánh Chủ tất nhiên sẽ tới.
Giang Hạo tìm ra trận pháp của Quỷ Ảnh Tông và Lạc Nguyệt Cung.
Chỉ là đợi nửa ngày, trong sân cũng không có tình huống dư thừa, dường như khôi phục lại bình tĩnh trước đó.
"Bọn hắn cũng không tới sao?" Giang Hạo rất là tò mò.
"Bởi vì bọn hắn đang ở bên ngoài nhìn chằm chằm." Hồng Vũ Diệp cười lạnh nói.
Giang Hạo suy tư, cảm thấy là bọn hắn thật sự không dám tới.
Một giọt nước của Chưởng giáo giết chết Nhân Tiên viên mãn. Thực lực không đủ tiến đến gần như là chịu chết.
Như thế Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, thực lực mạnh e ngại Chưởng giáo, yếu một chút thì mấy người Bạch Chưởng môn có thể ứng đối.
Nếu tiếp tục chắc là có thể tránh thoát một kiếp này.
"Tiền bối cảm thấy còn sẽ có người tới sao?" Giang Hạo nhìn ra phía ngoài,hỏi.
"Vừa mới bắt đầu." Hồng Vũ Diệp bình thản nói: “Phía sau người nhằm vào ngươi cũng sẽ càng ngày càng nhiều, mặc kệ Thiên m Tông còn hay không thì đều là như thế."
"Bởi vì hoa của tiền bối?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp uống trà, cũng không trả lời.
"Tiền bối không có hứng thú với các bảo vật khác của Thiên m Tông sao?" Giang Hạo hơi có chút tò mò.
Nghe vậy, trong đôi mắt Hồng Vũ Diệp lộ ra vẻ ghét bỏ: "Xúi quẩy."
Giang Hạo gật đầu, vậy cũng đúng.
Bảo vật của Thiên m Tông phần lớn là xúi quẩy. Không xúi quẩy đối phương chưa chắc đã vừa ý.
Trầm mặc một lát, Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi: "Ngươi cảm thấy có nhiều người như Tư Đồ Tĩnh Tĩnh không?"
Giang Hạo cũng không kinh ngạc, hơi chút suy nghĩ rồi nói: "Nhiều, dù sao nàng giành lợi ích cho bản thân sẽ không cảm thấy mình sai."
“Vậy nàng có sai không?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, hỏi.
"Vậy phải xem đứng tại vị trí nào."
Vẻ mặt Giang Hạo bình thản: “Người bị hại đương nhiên cảm thấy nàng sai, người có lợi thì sẽ cảm thấy đúng, người đoạn tình tuyệt yêu chỉ thấy lợi ích, như vậy cũng là đúng."
"Vậy còn ngươi?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vãn bối là một người bình thường, thân là người bình thường không cách nào thoát ly thất tình lục dục." Giang Hạo nhìn Hồng Vũ Diệp rồi nói.
Hồng Vũ Diệp không tiếp tục hỏi nữa.
Giang Hạo thấy thế liền cúi đầu đọc sách, hắn cần mau chóng học được sau đó dẫn sôngvTử Tịch tới.
Dòng sông trễ nhất là ba ngày sẽ tới, mình cần mau một chút.
Trong sân lại khôi phục sự yên tĩnh.
Nhưng mà bên ngoài Thiên m Tông lại là những tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Ngày kế tiếp, Giang Hạo nhìn thấy trận pháp của Thiên m Tông bị phá, một vị Chân Tiên tiến vào tông môn.
Trong lúc nhất thời, lôi đình oanh minh cùng nhau rơi xuống.
Cùng lúc đó, trên bầu trời lại xuất hiện giọt nước.
Giang Hạo nhìn rõ ràng, lần này là sáu giọt.
Chân Tiên sơ kỳ bỏ mình.
Tông môn lần nữa giữ vững.
Lại một ngày trôi qua.
Giang Hạo phát hiện bên ngoài có người nhìn chằm chằm vào viện của hắn, hơn nữa còn có một số khách không mời mà đến.
Đồng môn của Bách Đồ Võ dẫn một đám người tới. Tu vi đều rất không tệ.
Giang Hạo đi ra ngoài, Nhật Nguyệt Hồ Thiên mở ra, m Dương Tử Hoàn cũng mở ra.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của bọn hắn, đao lên đao xuống.
Sau khi thu trữ vật pháp bảo, hắn quay về viện của mình, tiếp tục pha trà đọc sách.
Thi thể bị hắn dùng Đấu Chuyển Tinh Di dời đi. Cũng không biết đã đi chỗ nào, có xa hay không cũng khó mà nói được.
Đây là khả năng hắn nắm giữ trước mắt.
Vào lúc ban đêm.
Giang Hạo còn đang đọc sách, đột nhiên có một vầng sáng sáng lên.
Tiếng cười điên cuồng truyền đến theo: "Thiên m Tông, để ta thử cực hạn của các ngươi một chút."
Ầm ầm!
Trận pháp hộ tông vỡ vụn dưới đạo ánh sáng này.
Khí tức đại đạo tựa như dòng sông vọt xuống, thế như chẻ tre.
Bất kỳ lực lượng trận pháp nào đều bốc hơi tiêu tán dưới khí tức đại đạo, một vị nam tử trung niên đạp ánh sáng mà đến, khí phách phấn chấn.
Cùng lúc đó, mười ba giọt nước oanh kích tới.
Nam tử trung niên cười ha hả: "Đến hay lắm."
Khí tức đại đạo đụng vào nhau.
Ầm ầm!
Lực lượng dao động mênh mông, khiến Giang Hạo đều vô thức muốn tìm một chỗ trốn đi.
"Thiên Tiên?" Giang Hạo khó có thể tin nổi.
Thiên Tiên tại sao lại đi ra sớm như vậy?
Cùng lúc đó, hơn bảy mươi giọt nước tới từ Bách Hoa Hồ.
Nhưng mà, nam tử trung niên tay chứa khí tức đen trắng, cuốn lên phong bạo đại đạo.
Ầm ầm!
Lực lượng trên bầu trời đinh tai nhức óc.
Cho dù là Giang Hạo đều có chút không cách nào thấy rõ. Nhưng mà có thể cảm giác được, địch đến thế như chẻ tre.
“Chưởng giáo của người dường như sắp thua." Hồng Vũ Diệp mở miệng nói.
Trong lòng Giang Hạo thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận