Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1288: Nếu Như Hắn Cần Nguyện Huyết, Ta Nguyện Ý 2

Chương 1288: Nếu Như Hắn Cần Nguyện Huyết, Ta Nguyện Ý 2
"Sư đệ có phải là chuẩn bị truy đuổi thủ tịch hay không?" Mục Khởi bưng canh cá lên, hít hà nói: "Đây là sư đệ làm?"
"Tiểu Li làm." Giang Hạo thành thật trả lời.
Mục Khởi vốn định ăn lại đột nhiên dừng lại. Trầm mặc chốc lát, hắn nói: "Hương vị như thế nào?"
"Ta không ăn." Giang Hạo thành thật trả lời.
Mục Khởi do dự hồi lâu mới buông canh cá xuống: "Không vội ăn, chúng ta nói một chút về sư đệ đi."
Giang Hạo nhìn canh cá, cũng rất tò mò hương vị. Sao Mục Khởi sư huynh lại không thử một chút. Trầm mặc một lát, hắn mới nói:
"Ta cách thủ tịch còn có không ít khoảng cách, tạm thời không cách nào truy đuổi. Mặt khác, tông môn vừa trải qua đại chiến như vậy, cũng không thể nào biết rõ tình huống của mười vị thủ tịch, việc truy đuổi lại càng khó hơn."
Đại thế đến, mình tấn thăng, mười đệ tử thủ tịch nhất định cũng tấn thăng cấp tốc. Man Long thứ mười ít nhất cũng đã Luyện Thần hậu kỳ. Đã qua mấy thập niên, đối phương cũng không có khả năng dậm chân tại chỗ. Đương nhiên, nếu trong mười thủ tịch cố người không thể trốn khỏi kiếp nạn lần này, mình có lẽ liền có cơ hội.
"Quả thật có chút khoảng cách, sư đệ vẫn cần cố gắng. Nhưng mà nghe nói mười thủ tịch thì có ba người mất tích, không biết tình huống như thế nào." Mục Khởi thở dài một tiếng, nói: "Cho nên những năm gần đây chắc là không cách nào khiêu chiến thủ tịch được. Dù sao cũng cần một khoảng thời gian giảm xóc. Nếu như trong những năm này những thủ tịch kia vẫn không thể nào trở về, như vậy thì khả năng sẽ lựa chọn thủ tịch một lần nữa.”
Giang Hạo nghe vậy, trong lòng thở dài.
Lần này tông môn bị hao tổn nghiêm trọng, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể khôi phục. Dưới đại thế khôi phục nhanh, nhưng những người khác vây công cũng nhanh.
Giang Hạo cũng thuận thế hỏi thăm về Bạch Dịch sư huynh.
Mục Khởi biết cũng có hạn, chỉ biết là khi đó trời cao có kim quang rơi xuống, nuốt sống rất nhiều người, sau đó có không ít người đều mất tích.
Giang Hạo nghe mà lạnh cả tim.
Loại mất tích này chỉ sợ là bị lực lượng nghiền nát.
Một Thiên Tiên nghiền nát Luyện Thần Phản Hư, dễ như trở bàn tay.
Sau đó, Giang Hạo lại hỏi về sư phụ.
Đáp án đạt được không khác trước đó là bao. Sư phụ được đưa vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, ở bên trong áp chế thương thế. Mười hai mạch chủ có bốn người tiến vào. Nếu như không cách nào gắng gượng qua, Đoạn Tình Nhai…
Mục Khởi sư huynh không có nói tiếp.
Nhưng Giang Hạo biết, Đoạn Tình Nhai sẽ không còn là Đoạn Tình Nhai. Đến lúc đó không người biết được sẽ như thế nào.
Nhưng mọi thứ vẫn phải tiếp tục, đây là chuyện mà người trong Tu Chân Giới thường xuyên phải đối mặt.
Lúc nói chuyện phiếm, Diệu Thính Liên sư tỷ có tham dự.
"Sư đệ, ta đã kết luận được người kia ở ngay trong tông môn của chúng ta, người phù hợp cũng không ít, ngươi có muốn gặp một hai người hay không? Lúc này còn sống, mới có thể là chân mệnh thiên nữ. Sư đệ, ngươi ngồi thêm một lát đi, Mục Khởi sư huynh của ngươi còn muốn nói chuyện với ngươi. Sư đệ quay lại đi, Mục Khởi thật sự có chuyện tìm ngươi…"
Giang Hạo nghe giọng nói phía sau cũng không quay đầu lại.
Lần này hắn chỉ là đến xem Mục Khởi sư huynh, không phải tới nghe Diệu sư tỷ nói chuyện. Trạng thái của Mục Khởi sư huynh bình thường, cũng không có cái gì cần để ý.
Phần lớn ấn ký xung quanh đều còn, có rảnh có thể lại thêm một chút. Chủ yếu là vì phòng ngừa Thánh Chủ. Sự nguy hiểm của Thánh Chủ không cách nào nghịch chuyển, không thể không phòng.
Hiền đệ chỉ có điểm này là không tốt, bình thường đều dễ nói chuyện, nhưng mà kiểu gì cũng sẽ mang đến cho hắn một chút phiền toái.
Giang Hạo rời khỏi Đoạn Tình Nhai chợt nghe được tin tức. Vô Pháp Vô Thiên Tháp mở ra.
Mình đúng là cần đi xem một chút, nhìn Mộc Long Ngọc một chút.
Mặt khác xem xem có tin tức gì liên quan tới sư phụ hay không.
Ngộ đạo tỉnh lại, mặc dù kiếp nạn tông môn đã qua, nhưng mà kiếp nạn của Đoạn Tình Nhai dường như chỉ vừa mới bắt đầu. Mình có năng lực nhất định đương nhiên là phải làm chút gì đó. Muốn có một cuộc sống ổn định thì đương nhiên là cần tự mình động thủ. Nếu như cứ muốn một cuộc sống ổn định dưới sự hỗ trợ của người khác… chuyện này không hiện thực cho lắm.
Nếu như bất lực thì thôi đi, chỉ sợ có chút năng lực lại không hề làm gì.
Trước Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Giang Hạo nhìn tháp, có chút cảm khái, mình cũng đã lâu rồi không tới nơi này, không biết người bên trong có còn tốt hay không.
Chủ yếu là Vô Pháp Vô Thiên Tháp cũng không có chuyện gì cần hắn làm. May mà mình còn có thể đi vào trong.
Hai vị sư huynh thủ vệ chỉ gật đầu một cái, liền thả hắn đi vào trong.
Bên trong trống trải hơn trước đây nhiều. Không có phạm nhân cũng không có đệ tử tông môn.
Dưới kiếp nạn đại thế, Vô Pháp Vô Thiên Tháp là nơi kinh lịch chiến đấu nhiều nhất.
Giang Hạo một đường đi vào tầng năm, gặp Ngân Sa sư tỷ.
Trong lòng có chút cảm khái, mang theo một chút cao hứng nói: "Sư tỷ đã lâu không gặp."
Ngân Sa tiên tử gặp Giang Hạo cũng là một mặt mừng rỡ: "Sư đệ cuối cùng cũng rảnh tay tới Vô Pháp Vô Thiên Tháp."
Đoạn thời gian trước nàng bị hạ lệnh, không cho phép quấy rầy Giang Hạo. Nghe nói là kế hoạch của tông môn, chuyện cụ thể thì không thể nào biết được.
"Đúng vậy, cuối cùng cũng rảnh." Giang Hạo cực kì cảm khái.
Trước đó đúng là không rảnh, vì thành tiên, sau lại vì chuyện Ngũ Ma, sau lại vì chuyện đại thế. Hắn vẫn luôn bị cuốn lấy, không có thời gian thở dốc.
Hiện nay Thiên m Tông kết thúc chiến đấu, mình sẽ không bị người tìm tới trong thời gian ngắn, nên sẽ có chút thời gian rảnh. Nói một cách tương đối thì là cực kỳ khó có được.
"Sư đệ biết được bao nhiêu về chuyện của tông môn?" Ngân Sa tiên tử hỏi.
"Biết được một số Mạch chủ trọng thương được đưa đến trong tháp." Giang Hạo nói.
Loại chuyện này có thể trực tiếp nói ra. Dù sao mình còn muốn nghe ngóng tình huống của sư phụ.
"Đúng vậy, hơn nữa, thương thế cực kì nghiêm trọng, một khi rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp sẽ có thể tử vong tại chỗ. Loại thương thế này dường như là do thần hồn, cho nên muốn hỏi Trang Đông Vân của Đại Thiên Thần Tông một chút. Nhưng mà đối phương lại không muốn mở miệng, dường như là một lòng muốn chết. Nếu như sư đệ có biện pháp thì chính là đại công tích." Ngân Sa tiên tử chân thành nói.
Nghe vậy, Giang Hạo cúi đầu nói: "Ta chỉ có thể cố hết sức."
Trang Đông Vân là người của Đại Thiên Thần Tông, mình không có nắm chắc. Chủ yếu là không có gì để uy hiếp đối phương cả.
Nhưng mà thần hồn gặp khó khăn, có lẽ có thể tìm một người khác. Đại thế đến đối phương chắc là đã khôi phục rất nhiều, nhưng cũng có chút phiền phức.
Sau khi Ngân Sa tiên tử rời đi, Giang Hạo đi tới trước mặt đám người Trang Vu Chân.
"Chư vị đã lâu không gặp." Giang Hạo nhìn đám người, mở miệng cười nói. Lần này hắn vẫn là mang theo bàn đào.
Một người một quả, Mộc Long Ngọc bên cạnh cũng có.
"Mộc Thiên Vương." Giang Hạo thi lễ gặp mặt. Đây là một vị Nhân Tiên, mình không dám bất kính.
"Giang đạo hữu khách sáo rồi." Mộc Long Ngọc nhận đào rồi cười nói.
Hắn đã tới Thiên m Tông rất lâu, vẫn luôn không đợi được Giang Hạo đến, sau đó ở lại hỗ trợ ngăn địch. Thật ra hắn đã bị trọng thương, bây giờ nhìn như không tệ nhưng chỉ là mặt ngoài mà thôi. Hắn cần tu dưỡng một đoạn thời gian, sau đó về hải ngoại dưỡng thương. Thương thế của hắn nhất định phải trở về mới có thể triệt để khỏi hẳn.
Vốn cho rằng trước khi trở về cũng không gặp được Giang Hạo, không nghĩ tới sau khi ngưng chiến một tháng đối phương liền đến.
"Đạo hữu lần này tới là có chuyện gì sao?" Mộc Long Ngọc hỏi.
"Thiên Vương có việc thì có thể nói trước." Giang Hạo khách khí nói.
Đối phương chờ mình ở chỗ này lâu như vậy, đợi thêm cũng có chút quá đáng.
Trước đó là vì giữ đối phương lại, hiện tại nên tuân theo cấp bậc lễ nghĩa và tôn trọng nên có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận