Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1289: Thiên Hương Đạo Hoa Ở Trong Tay Ai, Mọi Người Đều Đã Biết 1

Chương 1289: Thiên Hương Đạo Hoa Ở Trong Tay Ai, Mọi Người Đều Đã Biết 1
Nam Bộ.
Trong một tòa thành nguy nga to lớn.
Trong đó có huyền hoàng chi khí vờn quanh, vị trí trung tâm càng là cao minh. Nơi đó có long mạch xoay quanh.
Nơi này chính là hoàng thành Nam Bộ, nơi ở của Hoàng tộ. Mặc dù nơi này cao minh, nhưng chỉ hữu hiệu đối với Hoàng tộc. Cho nên dù những tông môn khác vượt xa Hoàng tộc, cũng sẽ không có bất kỳ tâm tư nào.
Không cần thiết.
Ngược lại dễ dàng dẫn tới sự bài xích của đại địa, được không bù mất.
Trong lầu canh gác cao nhất tại ngoại thành, tứ phía trống trải, nhìn xuống từ ở trên cao có thể nhìn ra Hoàng thành phía xa. Phong cảnh có thể xưng là hàng đầu ngoại thành.
Một vị nam tử trung niên cầm la bàn trong tay ngồi ở bên cạnh bàn, có chút bất đắc dĩ, nói: "Bích Trúc tiên tử đây không phải là đang làm khó ta sao."
Bích Trúc mặc một bộ váy màu hồng, tựa như một thiếu nữ. Nàng uống trà, đau đầu nói: "Ngươi cũng biết ta trong khoảng thời gian này rất khó chịu, không giúp ta giải quyết vấn đề thì tương lai ai sẽ giúp ngươi dựng Đại Địa Tinh Thần Tháp? Hơn nữa, mỗi lần ta tìm người đều trả một cái giá cực lớn. Ngươi không lỗ."
Xảo Di đứng ở phía sau, không để ý đến hai người trong lầu, mà là quan sát bạch hạc xung quanh. Bên trong đó có một con mà công chúa nói muốn bắt về, hình như là đã đắc tội công chúa.
Thực lực của nàng quá bình thường, dù là đạt được cơ duyên lớn thì cũng rất khó giúp được công chúa. Nhưng nàng biết đoạn thời gian gần đây, công chúa bận rộn lạ thường.
Tiếp xúc với không ít cường giả, cũng có không ít xung đột.
Mặt khác, nàng cuối cùng cũng phát hiện ra một chuyện.
Quán trọ nổi danh nhất Nam Bộ lại là của công chúa, thậm chí trang viên gì đó cũng là của công chúa. Toàn bộ Nam Bộ có lẽ không ai giàu có bằng công chúa.
Trước đây nàng hoàn toàn không hay biết chuyện này.
Một mình công chúa lại giàu có hơn toàn bộ Hoàng thành. Trong lúc những người kia còn đang đầu rơi máu chảy vì tranh giành hoàng vị thì công chúa đã bao trùm ở phía trên toàn bộ Hoàng tộc, khó trách nàng không có chút ý nghĩ xưng đế nào.
"Bích Trúc tiên tử có nghĩ tới những biện pháp khác hay không?" Cổ tiên sinh hỏi.
Bích Trúc hứng thú: "Tiền bối có soa?"
Cổ tiên sinh khẽ gật đầu, nói:
"Đúng là có tin tức trên phương diện này, liên quan tới một thần vật. Những người khác không tiện đạt được, Bích Trúc tiên tử có lẽ có xác suất không nhỏ."
"Là cái gì?" Bích Trúc tràn đầy phấn khởi.
Nếu như có thể giải quyết vấn đề, vậy mình sẽ có thể làm một thiếu nữ mười tám tuổi an tĩnh. Nếu không thì chỉ có thể làm một thiếu nữ mười tám tuổi bận rộn.
"Nghe nói Nam Bộ xuất hiện một đóa hoa." Cổ tiên sinh để la bàn lên bàn, nghiêm túc nói: "Đóa hoa này chính là thần hoa đương thời, tên là Thiên Hương Đạo Hoa."
Nghe vậy, Bích Trúc sững sờ: "Tiền bối biết đóa hoa này ở đâu?"
Thật ra nàng cũng biết một chút, chỉ là không có đi xâm nhập tìm tòi nghiên cứu.
"Lúc trước biết một chút, hiện nay lại biết không ít." Cổ tiên sinh nói nghiêm túc: "Bích Trúc tiên tử chắc là phải biết Thiên m Tông."
"Biết, hoa tại Thiên m Tông? Ở chỗ nào?" Bích Trúc liền vội vàng hỏi.
Thật ra nàng vẫn biết hoa tại Thiên m Tông, nhưng xác thực không biết vị trí cụ thể. Nơi đó quá nguy hiểm.
"Lúc trước vị trí của hoa vẫn là bí mật, nhưng trong đoạn thời gian gần đây bí mật này đã bị phơi bày." Cổ tiên sinh có chút cảm khái, nói:
"Hoa ở trong tay một tu sĩ Nguyên Thần hậu kỳ."
"Biết người nào không?" Bích Trúc có chút kinh ngạc.
Cổ tiên sinh gật đầu, sau đó chậm rãi mở miệng: "Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo."
Ngạch…
Bích Trúc hơi kinh ngạc, trong nháy mắt đã không còn tâm tư.
Ngoài dự liệu, nhưng lại hợp tình hợp lý.
Nàng biết đồ ở Thiên m Tông, nhưng chưa từng nghĩ tới vẫn luôn ở trong tay ngươi này.
"Giang Hạo là người như thế nào?" Bích Trúc hỏi dò.
Cổ tiên sinh suy tư một lát, mở miệng đáp: "Nguyên Thần hậu kỳ, nghe nói Thiên Hương Đạo Hoa được trồng trong sân của hắn. Nhưng mà có không ít người nhìn chằm chằm, hoài nghi hắn chỉ là một mồi nhử. Bản thân hắn tu Nguyện Huyết Đạo, tốc độ tu luyện cũng nhanh, nhưng vẫn luôn bị Thiên m Tông hoài nghi. Bích Trúc tiên tử có lẽ có thể thử tới giao lưu, có lẽ có cơ hội lấy được. Hiện nay thứ nguy hiểm nhất tại Thiên m Tông chính là sông Tử Tịch, đối với người khác mà nói thì đúng là quá mức nguy hiểm, nhưng tiên tử cũng không cần e ngại."
Ta còn e ngại Giang Hạo hơn sông Tử Tịch đó, Bích Trúc nghĩ thầm trong lòng.
Thiếu chút nữa là đã đi chịu chết rồi.
Người khác không biết Giang Hạo nguy hiểm nào, nhưng nàng biết. Đầu nguồn nguy hiểm cũng không phải do Giang Hạo là người của Tỉnh, mà là Thiên Cực Ách Vận Châu trong tay hắn. Nếu như để lọt… Thiên hạ sẽ được san bằng luôn.
"Tất cả mọi người đều biết đồ vật trong tay hắn?" Bích Trúc hỏi.
"Hiện tại không nhiều, nhưng sau này sẽ có thêm." Cổ tiên sinh đáp.
"Tiền bối có tính xem xác suất thành công của ta hay không?" Bích Trúc lại hỏi.
Cổ tiên sinh lắc đầu: "Chuyện này cần thu phí."
Bích Trúc ăn đậu phộng, nói:
"Tiền bối vẫn nên tìm người khác đi, đồ tốt như vậy, người cao minh khẳng định đã biết tin tức. Nếu như đã dễ đoạt như vậy thì đã không tới phiên ta."
Cổ tiên sinh cười, gật đầu nói:
"Thật ra vẫn nên đi phương Nam một chuyến, quẻ tượng biểu hiện, người tiên tử muốn tìm đang ở phương Nam. Cụ thể thì lại không cách nào kết luận."
"Thật sự có thể tính ra?" Bích Trúc có chút ngoài ý muốn.
"Có lẽ là hắn nguyện ý." Cổ tiên sinh thần bí nói.
Nghe vậy, Bích Trúc gật đầu:
"Cần thời gian bao lâu?"
Cổ tiên sinh lắc đầu: "Những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả, có lẽ duyên phận đến liền có thể gặp gỡ."
Bích Trúc không tiếp tục hỏi nữa.
"Thời gian mới qua nửa năm, phía sau tiên tử chắc là sẽ có càng nhiều chuyện hơn. Tiên tử dự định như thế nào?" Cổ tiên sinh hỏi.
Bích Trúc bất đắc dĩ nói: "Đều là một số tiền bối lớn tuổi, thiếu nữ mười tám tuổi còn có thể như thế nào? Đương nhiên là binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn."
Cổ tiên sinh cười hai tiếng rồi rời đi.
Bích Trúc ghé vào trên mặt bàn, đùa bỡn đậu phộng trong tay, cảm giác những năm này quá khổ.
Đại thế đến, Nam Bộ có càng nhiều chuyện cần đối mặt.
"Tiền bối, thật sự có có thể trị tâm bệnh của người sao?" Bích Trúc hỏi trong đầu.
Bây giờ là cuối tháng bảy, là thời gian Cố Trường Sinh ẩn hiện. Lúc trước chỉ có thể xuất hiện một ngày, bây giờ số ngày trở nên nhiều hơn.
"Không phải là bệnh, có thể trị." Cố Trường Sinh đáp.
"Thời đại kia của tiền bối có loại người này sao?"
"Không biết, ai sẽ quan tâm chuyện này? Người bệnh sẽ không ra khỏi vòng suy nghĩ luẩn quẩn của mình."
"Vậy những người bệnh cố chấp thì sao? Ví dụ như Thánh Đạo, ví dụ như Vạn Vật Chung Yên."
Đối phương trầm mặc một lát rồi nói: "Ngươi đúng là biết cách phản bác ta, cũng đúng, thiếu nữ mười tám tuổi luôn có nhiều suy nghĩ trong đầu."
Bích Trúc đổi đề tài: "Tiền bối, sông Tử Tịch có thể vờn quanh tông môn mà không tổn đến hại tông môn sao?"
"Khó." Cố Trường Sinh đáp.
Bích Trúc gật đầu, đó chính là có thể, chỉ là có ít người có thể làm được.
"Qua khoảng thời gian nữa ta muốn thực hiện ảnh hưởng đối với bên ngoài." Cố Trường Sinh chợt nói.
Nghe vậy, Bích Trúc giật mình nói: "Tiền bối muốn trở về rồi?"
Đối phương trầm mặc một lúc, cuối cùng nói: "Không vội, chỉ là thực hiện ảnh hưởng đối với bên ngoài."
"Thực hiện ảnh hưởng?"
Bích Trúc rất là tò mò nói: "Tiền bối cần ta làm gì?"
"Trường Sinh nhất tộc, tiếp tục khuếch tán Bách Dạ của ta." Cố Trường Sinh nói.
"Tiền bối muốn tranh cùng đệ nhất cổ kim?" Bích Trúc kinh hãi.
Lúc này tranh giành cùng đệ nhất cổ kim không phải là hành động sáng suốt.
Nàng liền vội vàng khuyên nhủ: "Tiền bối, hãy nghĩ tới hạt châu Thiên Cực."
Cố Trường Sinh biết đến sự tồn tại của Huyết Trì, đương nhiên cũng biết Thiên Cực Ách Vận Châu cực có khả năng đang bị đối phương khống chế.
Cố Trường Sinh: "…"
Sau đó hắn nói: "Ta muốn tranh giành với hắn khi nào?"
Bích Trúc thở phào một cái.
Không phải thì tốt.
"Ta muốn ngươi giúp ta nghĩ biện pháp để đối phương triệt tiêu Huyết Trì." Cố Trường Sinh nói.
Bích Trúc: "…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận