Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 130: Ta Cũng Không Muốn Rút Đao, Thế Nhưng Nữ Ma Đầu Bức Ta

Chương 130: Ta Cũng Không Muốn Rút Đao, Thế Nhưng Nữ Ma Đầu Bức Ta
"Vì nguyên nhân gì?"
Giang Hạo lặp lại lời nói của Hồng Vũ Diệp, chợt nói không chút nghĩ ngợi:
"Đương nhiên là bởi vì bọn hắn dám bất kính đối với tiền bối."
"Là lo lắng ta trách tội ngươi, hay là cảm thấy ta động thủ thì người chết sẽ càng nhiều?" Hồng Vũ Diệp uống trà, thuận miệng nói.
Giọng nói của nàng bình tĩnh lãnh đạm, dường như từ trước tới giờ đều không xem mạng người xung quanh ra gì.
"Là lo lắng làm bẩn tay của tiền bối, cứ để vãn bối giết loại người này là được rồi." Giang Hạo cung kính nói.
"Miệng đầy lời nói dối." Hồng Vũ Diệp tiếp tục uống trà, cũng không hỏi thêm nữa.
Nàng dường như đã tập mãi thành thói quen đối với chuyện Giang Hạo nói dối.
Thấy thế, Giang Hạo mới thầm nhẹ nhàng thở ra.
Đối phương đúng là không dễ nói chuyện.
Nếu như mình không động thủ thì nhất định sẽ bị giáng tội.
Sẽ không có nguy hiểm, nhưng chắc chắn sẽ phải chịu nỗi đau da thịt.
Hơn nữa, nếu như người của Huyết Sát Tông tiếp tục khẩu xuất cuồng ngôn.
Dưới cơn nóng giận của Hồng Vũ Diệp thì xung quanh sẽ không ai có thể sống.
Bản thân mình động thủ sớm, sẽ khống chế tốt sự phát triển của tình thế.
Cho nên chỉ cần Hồng Vũ Diệp ở đây, nếu như nên rút đao thì hắn sẽ không chần chờ.
Chỉ là không thể biết Huyết Sát Tông tới đây là vì mục đích gì.
Theo lý thuyết, trong bốn người bên cạnh có một Kim Đan sơ kỳ, ba Trúc Cơ viên mãn, nếu như Huyết Sát Tông dám đến nhằm vào bọn họ thì chắc phải biết những người này đang bị thương.
Bốn người này chắc là cũng biết mình nhất định sẽ bị để mắt tới, nhưng vẫn ở lại chỗ này, hẳn là có mưu đồ.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo nhìn về phía ông chủ và bà chủ quán rượu.
Đại khái là biết được thực lực của hai người này.
Nơi này cách Thiên Thổ Thành không xa, nếu như có chuyện, đại khái đều sẽ có liên quan đến Tả Lam, hoặc có thể nói là có liên quan đến Đại Thiên Thần Tông.
Dù sao người của Minh Nguyệt Tông cũng đều bị dẫn tới.
Có suy đoán đại khái, hắn quyết định hỏi những người ở bên cạnh một chút.
Thực lực của mình đã bại lộ, cũng không cần thiết phải che giấu nữa rồi.
Nhưng hắn còn chưa mở miệng, bốn người đã đứng dậy tính tiền.
Chuẩn bị rời khỏi.
"Chờ một chút." Giang Hạo gọi bọn hắn lại.
Một câu nói này, khiến cho thân thể bốn người run lên.
Bọn hắn rõ ràng sự mạnh mẽ của Giang Hạo.
Một đao trảm chết Kim Đan sơ kỳ.
Nếu như một đao kia chém về phía bọn hắn, bọn hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
Dù sao bọn hắn đang bị thương, còn không bằng Hạ Xương.
Lúc này nam tử trung niên đi đầu nhìn về phía Giang Hạo, cười nói:
"Tiền bối có chuyện gì không?"
Triệu Sa có dáng người cường tráng, dáng vẻ ngoài ba mươi.
"Muốn hỏi mấy người các ngươi chút vấn đề." Giang Hạo đặt chén rượu xuống, quay đầu nhìn về phía Triệu Sa:
"Vừa rồi tại sao ba người kia lại tìm các ngươi?"
Nghe vậy, vẻ mặt của bốn người có chút tái nhợt.
Cho dù là vợ chồng ông chủ quán rượu nghe vậy cũng hơi dừng lại, thế nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường.
"Nghe nói Huyết Ma Tông cấu kết với Thiên Thổ Thành, dường như đang bắt rất nhiều người có tư chất tu luyện ở xung quanh, muốn làm chút chuyện gì đó." Triệu Sa để cho mình giữ vững tỉnh táo, tiếp tục nói:
"Chúng ta phát hiện một căn cứ quan trọng của bọn hắn, chẳng qua là không nghĩ tới lại bị bọn hắn phát hiện, một đường đuổi giết chúng ta đến tận đây.
Chúng ta vốn định dừng lại bên trong, dẫn dụ bọn hắn tiếp tục đuổi về phía trước, như vậy chúng ta mới có khả năng kéo dài khoảng cách. Nhưng không nghĩ tới vẫn là bị phát hiện."
"Các ngươi là người ở đâu?" Giang Hạo hỏi.
"La Nguyên Thành, người Triệu gia." Triệu Sa cung kính nói.
"Căn cứ quan trọng kia nằm ở đâu?" Giang Hạo hỏi.
"Ngay tại bên ngoài Thiên Thổ Thành, một bên của Thiên Hồ." Triệu Sa vội vàng trả lời.
"Các ngươi đi đi." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Nghe vậy, bốn người mừng rỡ.
Sau đó nhanh chóng rời đi.
Mỗi một người dường như đều dùng hết toàn lực, dường như sợ Giang Hạo đổi ý.
Mãi đến khi những người này tan biến, Giang Hạo mới thu hồi tầm mắt.
"Ngươi cảm thấy bọn hắn nói bao nhiêu câu là thật?" Hồng Vũ Diệp uống trà, thuận miệng hỏi.
Giang Hạo hơi suy nghĩ một chút, sau đó mới mở miệng trả lời:
"Chắc là không có mấy câu nói thật, nhưng địa điểm thì có thể là thật."
Bốn người này có thương tích trên người, tới quán rượu cầu cứu, làm sao có thể là vì mang tin tức trở về được?
Tám chín phần là muốn mang đồ gì đó trở về.
Hắn đã dò xét thứ đồ kia rồi, là một quyển sách.
Như thế liền không đáng để ý.
Chỉ cần không phải Mật Ngữ Thạch Bản thì hắn đều không có hứng thú gì.
Hồng Vũ Diệp không nói gì thêm, tiếp tục uống trà.
Qua một chút thời gian, nàng liền đứng dậy dự định rời đi.
Thấy thế, Giang Hạo lau chùi chén trà, thuận thế cất vào.
Trước khi đi, hắn còn thanh toán tiền.
Hắn còn thuận tay cầm pháp bảo trữ vật của hai Trúc Cơ kia, Kim Đan sơ kỳ thì lại không có pháp bảo gì.
Có lẽ đã bị Trấn Sơn cắt nát.
"Đúng rồi." Giang Hạo quay đầu nhìn về phía ông chủ quán rượu còn đang ngạc nhiên, nói:
"Ông chủ có biết người nào tên là Tả Lam hay không?"
"Nghe nói hắn ở Thiên Thổ Thành, buôn bán một chút tình báo, chỉ cần đến phiên chợ nghe ngóng thì sẽ có thể có được tin tức." Ông chủ khách khí trả lời.
Giang Hạo gật đầu, nói một tiếng cám ơn.
Sau đó hắn và Hồng Vũ Diệp biến mất ở nơi cuối đường, dùng một loại phương thức mà ông chủ quán rượu không thể nào hiểu được mà tan biến.
Thấy cảnh này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay từ đầu, hắn đã hoài nghi mình bại lộ, nhưng hai người kia vẫn luôn uống trà, từ đầu đến cuối đều không có quan tâm đến hắn.
Đám người Triệu Sa rời đi, nhưng ai cũng có thể thấy được sự mờ ám ở trong đó.
Hắn vẫn luôn chờ đợi Giang Hạo hỏi thăm.
Nhưng đối phương lại chậm chạp không hỏi, chuyện này khiến hắn có chút bất an.
Mãi đến trước khi đi, đối phương mới hỏi chuyện.
Bất kể có phải là tin tức cơ mật hay không, hắn đều sẽ trả lời.
Cũng không dám không trả lời.
"Thu thập xong rồi." Lúc này bà chủ đi tới, nói.
"Đi, xa cách nơi này một chút, không biết là người nào dẫn đầu, nơi này phức tạp hơn chúng ta nghĩ rất nhiều, Thiên Âm Tông có lẽ cũng sẽ nhúng tay. Nếu như bị cuốn vào trong đó thì chúng ta nhất định sẽ không dễ chịu."
Ông chủ thở dài một cái, mang theo vợ cùng nhau thoát đi.
——
Chạng vạng tối.
Hồng Vũ Diệp và Giang Hạo đi tới trước Thiên Thổ Thành.
Người ra vào nơi này ít hơn Lạc Thành một chút, sau khi đi vào, một số công trình trên đường đi cũng có vẻ không bằng.
May mà tìm được một quán trọ tương tự.
Cũng là quán trọ Vân Thượng, cũng là sáu tầng.
"Hai gian phòng Vân Thượng." Giang Hạo lấy bạc ra, đặt ở trên quầy hàng.
"Thật sự xin lỗi." Chưởng quỹ có chút lúng túng, nói:
"Tiểu điếm không có phòng trọ."
Giang Hạo: "..."
Hắn cảm nhận một chút, phát hiện ở đây căn bản không có mấy người ở.
"Có khách hàng lớn bao hết sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
Chưởng quỹ bày ra vẻ khó xử:
"Khách quan, tiểu điếm chẳng qua chỉ là quán trọ bình thường, hy vọng ngài có thể hiểu được."
Giang Hạo liếc qua Hồng Vũ Diệp, đối phương cũng đang liếc mắt nhìn hắn.
Đôi mắt bình tĩnh không lay động, hoàn toàn không có chút biểu lộ nào là có thể nhượng bộ.
Giang Hạo khẽ thở dài một tiếng, xuất Bán Nguyệt ra.
Hắn vốn định là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thế nhưng dường như Hồng Vũ Diệp lại không có loại dự định này.
Chuyện này khiến cho hắn không thể không bị chú ý hơn.
Keng!
Bán Nguyệt ra khỏi vỏ.
Nguyệt Hoa hiện ra, một đao chém về phía tầng thứ sáu.
Oanh!
Kiếm quang hiện ra, triệt tiêu một đao của Giang Hạo.
Một vị nam tử trung niên bay ra từ trong phòng, hắn nhìn Giang Hạo rồi cau mày.
Chẳng qua là đối phương chưa kịp nói chuyện, Giang Hạo đã bước lên, đi đến trước mặt đối phương, chợt vung đao lần nữa.
Coong!
Coong!
Sau khi ứng đối hai chiêu, Giang Hạo mới nâng Bán Nguyệt lên rồi mạnh mẽ chém xuống.
Oanh!
Một đao chém xuống, chặt đứt trường kiếm của đối phương, cắt qua ngực của đối phương.
"Phanh" một tiếng, nam tử trung niên ngã ầm ầm trên đất.
Người này không mạnh, Giang Hạo cũng đang cố gắng áp chế chính mình, phòng ngừa chuyện một đao san bằng quán trọ.
Lúc này những người khác trong quán trọ cũng xuất hiện, thấy Giang Hạo đả thương người, không nói hai lời liền đồng loạt ra tay.
Một đám Trúc Cơ trung- hậu kỳ mà thôi.
Giang Hạo thậm chí còn không thèm rút đao đã đánh cho bọn hắn ngã trọng thương nằm mặt đất.
Lúc này, hắn đi tới trước mặt nam tử trung niên xuất hiện đầu tiên, bình tĩnh nói:
"Ta muốn ở trọ."
Lời còn chưa nói hết, người đàn ông trung niên kia đã mở miệng chất vấn:
"Ngươi là ai?"
Keng!
Giang Hạo rút đao, cắt đứt cổ người này, máu tươi không ngừng tràn ra.
Trong ánh mắt hoảng sợ của đối phương, hắn vừa lạnh lùng lại bình tĩnh nói:
"Ta muốn ở trọ, nghe nói quán trọ đã bị các ngươi bao, có thể cho chúng ta hai gian phòng Vân Thượng hay không?"
Mấy người hoảng sợ, không ai dám từ chối.
Cuối cùng Giang Hạo để lại hai lượng bạc, sau đó dẫn Hồng Vũ Diệp lên lầu.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận