Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1300: Giám Định Nữ Ma Đầu 2

Chương 1300: Giám Định Nữ Ma Đầu 2
Giang Hạo đứng vững, phủi bụi trên người một cái, tiếp tục ngồi trở lại vị trí ban đầu.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn cảm giác thân thể nhẹ đi nhiều, dường như ít đi một ít ảnh hưởng.
"Trên người ngươi quá xúi quẩy." Hồng Vũ Diệp nói.
Tu vi của Giang Hạo còn chưa đủ, không hiểu cái xúi quẩy này rốt cuộc là cái gì. Nhưng một kích vừa rồi khiến hắn cảm giác thiên địa đều thanh minh hơn rất nhiều. Xem ra dạng xúi quẩy này ảnh hưởng khá lớn đối với tương lai của hắn. Xác suất lớn có liên quan tới việc mình sử dụng Thiên Cực Ách Vận Châu.
Sử dụng mấy lần, nhìn như không có hậu quả gì, nhưng mà thay đổi một cách vô tri vô giác thì vẫn có một chút ảnh hưởng.
"Nghe nói rất nhiều người đã biết Thiên Hương Đạo Hoa ở chỗ của vãn bối, không biết liệu có người nào lén tới trong lúc vãn bối rời đi hay không?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, nói: "Ngươi không biết tăng cường trận pháp sao?"
Giang Hạo: "…"
Hắn cũng muốn lắm.
"Ngươi không biết trận pháp?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Tiền bối nói đùa, vãn bối chỉ là một Nguyên Thần, không biết trận pháp là chuyện rất bình thường." Giang Hạo quật cường nói.
"Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp cười ha ha, nói:
"Vậy ngươi biết chuyện thành tiên không?"
"Đó… đương nhiên là biết." Giang Hạo kiên trì nói.
"Thành Chân Tiên ngươi cảm thấy kỹ năng trận pháp của ngươi sẽ như thế nào?"
Hồng Vũ Diệp suy tư rồi nói: "Có thể xem hiểu cái này không?"
Hồng Vũ Diệp nói xong liền thả một miếng da xuống mặt bàn, phía trên là trận pháp.
Không lớn, nhưng mà trong đó lại cực kì phức tạp. Không nói đến cấu tạo chỉnh thể, cho dù là một phần nhỏ phù văn bên trong đó, Giang Hạo đều không thể xem hiểu.
"Trận pháp này là cấp bậc gì?" Hắn hỏi.
"Nhân Tiên lĩnh ngộ không khó." Hồng Vũ Diệp nói.
"Vậy nếu vãn bối là Chân Tiên, chắc là cũng có thể lĩnh ngộ." Giang Hạo gật đầu, đáp.
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng lên, nói: "Vậy thiên phú trận pháp của ngươi đúng là không tồi nha."
Giang Hạo: "…"
Cuối cùng hắn đành trả lời: "Còn không có trở ngại gì."
Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, đôi mắt nhu hòa hơn bình thường một chút, không còn nhiều ý lạnh như trước nữa.
Dường như câu nói này khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.
"Vậy ngươi lĩnh ngộ cho tốt đi." Hồng Vũ Diệp nói.
"Thế nhưng vãn bối mới Nguyên Thần, không cách nào lĩnh ngộ." Giang Hạo vội vàng nói.
"Đây chính là chuyện của ngươi." Hồng Vũ Diệp cũng không có ý định dạy bảo.
Giang Hạo cũng không có nhiều lời, dù sao nhiều lần đều là như thế, Hồng Vũ Diệp chỉ phụ trách cho, hoặc là đưa đồ, chuyện còn lại phải tự mình đi giải quyết.
Cũng may hắn có quen biết đại sư trận pháp.
Mặc kệ là Tiểu Li hay là Mịch Linh Nguyệt, đều có thể hỏi. Đương nhiên, người trước là tốt nhất, sẽ không có tâm tư gì.
Lúc này Hồng Vũ Diệp đứng dậy đi đến cạnh Trường Sinh Quả, nhìn xem con kiến trồng cây.
"Ngươi nói xem nó đang làm gì?" Nàng chợt hỏi.
Giang Hạo nói rõ: "Trồng cây."
"Nhìn bao lâu rồi?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Rất lâu." Giang Hạo trả lời.
"Có nhìn ra cái gì không?"
"Có."
"Cái gì?"
"Mặc dù cây càng ngày càng cao lớn, nhưng nó đã được định sẵn là không cách nào trồng ra cây cải biến hiện trạng."
Hồng Vũ Diệp hơi ngoài ý muốn mà nhìn về phía Giang Hạo: "Tại sao?"
"Trồng cây cần bồi dưỡng gốc rễ, nhưng con kiến chưa từng chú trọng cái này." Giang Hạo nhìn con kiến rồi nói.
Vào lúc hắn nói ra câu này, con kiến dừng lại một chút, ngay sau đó cây bắt đầu lay động, sau đó lại khôi phục bình thường.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua, trầm mặc không nói.
Sau đó nàng bảo Giang Hạo chuẩn bị nước tắm.
Nghe vậy, Giang Hạo thoáng có chút ngoài ý muốn.
Đối phương đã mấy chục năm rồi không tới đây tắm rửa, hắn đều không có chuẩn bị. May mà phòng tắm rửa cũng coi như là sạch sẽ, có thể ứng phó một hai.
Sau khi chuẩn bị nước tắm xong, hắn liền để Hồng Vũ Diệp đi vào trong.
Giang Hạo vốn định đi ra ngoài, nhưng mà Hồng Vũ Diệp lại bảo hắn chờ đợi ở trước tấm bình phong.
Lúc này, Giang Hạo cảm giác trong lòng mang theo một chút xao động.
Mình bảy mươi bảy tuổi, dường như cũng không có bình tĩnh như mình nghĩ.
Mặt khác, hắn đã lâu rồi không có giám định Hồng Vũ Diệp.
Nếu như lần này đối phương ngủ thiếp đi, liệu có thể giám định một chút hay không?
Trong lúc nhất thời, hắn lại có chút khẩn trương, nhưng vẫn ngồi an ổn ở trước tấm bình phong, dùng thuật pháp duy trì nhiệt độ nước.
Chỉ qua mấy hơi thở, hắn nghe thấy tiếng quần áo treo lên bình phong, còn nghe thấy tiếng nước, khiến người ta miên man bất định.
Từ khi trúng cổ độc, mình hình như đã lâu rồi không có loại nỗi lòng khó hiểu như này. Cho dù là mị thể, mị thuật đều không hề có tác dụng với mình. Cũng không biết là may mắn hay là đáng buồn nữa. Dù sao bởi vì điều này mà hắn có thể biến nguy thành an mấy lần. Thế nhưng bởi vì điều này, hắn cũng không rõ gặp gỡ người khác phái thì nên có cảm giác gì. Mặc dù lúc gặp Hồng Vũ Diệp thì nội tâm sẽ thay đổi, nhưng cuối cùng lại không giống.
Soạt!
Tiếng nước rơi xuống trên người truyền ra, có thể nghĩ đến hình ảnh một nữ tử đang dội nước lên người.
"Theo ý của ngươi, đại đạo là cái gì?" Giọng nói đột nhiên truyền đến.
"Đại đạo chính là đại đạo." Giang Hạo đáp.
"Cụ thể một chút?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đường dưới chân chính là đại đạo, con người khi còn sống cũng là đại đạo." Giang Hạo đáp.
"Con người khi còn sống cũng là đại đạo?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng hỏi.
Giang Hạo hơi chút suy nghĩ rồi nói: "Tiền bối cảm thấy con người bắt đầu chết vào lúc nào?"
Hồng Vũ Diệp không có suy nghĩ, tùy ý trả lời: "Đại nạn sắp tới?"
"Nếu như tuổi thọ của con người là một trăm năm, như vậy trong nháy mắt con người sinh ra thì tuổi thọ đã đang không ngừng rút ngắn." Giang Hạo nói nghiêm túc:
"Cho nên, trong nháy mắt con người sinh ra đã bắt đầu đi về phía tử vong rồi. Quá trình sống chết chính là nhân sinh, cũng là đạo. "Vân du bốn phương, từ không đi đến có, từ sống đi đến chết, đều là đại đạo."
Tiếng nước ào ào truyền đến. Nhưng Hồng Vũ Diệp đã không còn lên tiếng nữa.
Hồi lâu sau, Hồng Vũ Diệp mới lên tiếng: "Sư tỷ của ngươi còn đang tìm đạo lữ cho ngươi?"
Nghe vậy Giang Hạo lập tức cảm thấy căng thẳng:
"Tiền bối nói đùa, là Diệu sư tỷ muốn học tập Thiên Diễn Chi Thuật, lấy vãn bối làm thí nghiệm mà thôi."
Hồng Vũ Diệp cười ha ha châm biếm.
Giang Hạo không tiếp tục nói nữa, hai người cứ như vậy một người tắm rửa, một người bị ép nghe tiếng nước.
Thời gian dần trôi qua, tiếng nước đã biến mất.
Lại qua hồi lâu, Giang Hạo vẫn không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì. Như thế hắn liền nhẹ giọng mở miệng: "Tiền bối?"
Không thấy đáp lại.
Sau đó Giang Hạo lớn tiếng một chút: "Tiền bối?"
Vẫn không có động tĩnh.
Như thế, trong lòng Giang Hạo có chút khẩn trương, cuối cùng cũng có thể thử giám định.
Bây giờ mình đã là Chân Tiên, chắc là có thể giám định ra một vài thứ.
Vừa nghĩ đến đây, hắn đứng dậy đi tới sau tấm bình phong.
Quả nhiên nhìn thấy Hồng Vũ Diệp dùng cánh tay chống đỡ mép thùng, ghé vào trên cánh tay nằm ngủ. Tóc bị nước thấm ướt, có thể nhìn thấy phần lớn thân thể.
Giang Hạo nhìn thấy một màn này, cảm giác mình thấy được nữ nhân, nhưng tâm tư này vẫn bị hắn đè nén xuống, không dám nhìn nhiều.
Sau đó, thần thông vô hình lưu chuyển trong ánh mắt.
Giám định.
【 Hồng Vũ Diệp: Lý giải của ngươi đối với nhân sinh khiến cho nàng ngoài ý muốn, tò mò về sự biến hóa tâm cảnh của ngươi, lúc tắm rửa làm bộ ngủ say, xem xem ngươi có vượt qua bình phong để nhìn lén hay không, vẫn còn nhớ ngươi thiếu nàng một ngàn vạn linh thạch và Sơ Dương Lộ. 】
Trong nháy mắt thần thông biến mất, phía sau Giang Hạo đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Ngay tại lúc đó, Hồng Vũ Diệp vốn đang nhắm mắt chợt mở mắt ra.
Nàng nhìn Giang Hạo, khóe miệng lộ ra nụ cười sâu xa.
Giang Hạo: "…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận