Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1301: Nữ Ma Đầu: Như Thế Ngươi Vẫn Là Vì Tốt Cho Ta? 1

Chương 1301: Nữ Ma Đầu: Như Thế Ngươi Vẫn Là Vì Tốt Cho Ta? 1
Đoạn Tình Nhai, dòng sông chảy đến từ chỗ sâu, xuyên qua rừng cây, đi ngang qua nhà gỗ.
Trước kia xung quanh nhà gỗ mang theo hơi thở đầy sức sống, bây giờ chẳng biết tại sao lại mang theo một luồng hơi lạnh, còn rét lạnh hơn cả tuyết rơi.
Lúc dòng sông đi ngang qua, tốc độ chảy đều chậm hơn rất nhiều.
Mà thứ cảm nhận được rét lạnh không chỉ là dòng sông phía ngoài, còn có Giang Hạo trong nhà gỗ.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới người trước mắt còn có tâm tư như vậy.
Vốn cho rằng đối phương nằm ngủ giống thường ngày, nào biết được lại là giả vờ ngủ.
Chỉ để thử tâm cảnh của mình?
Thì ra là những lời nói vừa rồi đã hại chính mình.
Giang Hạo nhìn về phía Hồng Vũ Diệp đã mở mắt ra, trán không ngừng chảy mồ hôi lạnh.
"Tiền bối, thật ra là hiểu lầm." Hắn hít sâu một hơi rồi giải thích.
"Hiểu lầm?" Hồng Vũ Diệp cười châm biếm, cũng không nhích người:
"Là hiểu lầm chuyện gì?"
"Vãn bối có thể giải thích." Giang Hạo lập tức nói.
"Vậy ngươi giải thích đi." Hồng Vũ Diệp nói.
Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào.
"Không cách nào giải thích?" Vẻ mặt Hồng Vũ Diệp lạnh lùng, sau đó ngón tay khẽ nhúc nhích.
Trong nháy mắt, uy áp kinh khủng phun trào, giống như có thể xuyên qua đại địa.
Mà Giang Hạo lại mạnh mẽ tiếp nhận uy áp này.
Bên ngoài phòng, Tiểu Li mang theo con thỏ muốn đi hái bàn đào. Chỉ là vừa mới nhìn thấy nhà gỗ thì lại đột nhiên nghe được tiếng phanh thanh, giống như là phòng ở đều sắp xuất hiện một cái lỗ thủng. Tiểu Li bị dọa cho ôm chặt con thỏ. Sau đó, nàng nhón chân lên nhìn về phía nhà gỗ.
Nàng nhìn trái phải, do dự một chút liền lui về sau, ngay sau đó lập tức bước nhanh rời đi.
"Sao lại không đi qua?" Con thỏ hỏi.
"Ta ngửi thấy mùi của sư tỷ, giống như là đang tức giận, người lớn tức giận đều rất nguy hiểm." Tim Tiểu Li đập cực nhanh:
"Trước kia A Bà tức giận còn đánh ta rất thảm, còn có…”
"Còn có ai?" Con thỏ hỏi.
"Còn có…" Tiểu Li cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: "Quên rồi."
"Không cần sợ, đều là bạn bè trên đường, đều cho thỏ gia một chút tình mọn." Con thỏ ngạo nghễ mở miệng.
"Không đánh con thỏ khẳng định sẽ muốn đánh Tiểu Li, không đi." Tiểu Li điên cuồng lắc đầu, sau đó liền ôm con thỏ nhanh chóng rời khỏi.
Trong nhà gỗ, Giang Hạo cảm giác toàn bộ phòng ở đều xuất hiện chấn động.
Phía sau càng có cảm giác nóng bỏng đau đớn.
Chân Tiên, thế mà còn có loại cảm giác đau này.
Giống như hết thảy khí tức Đại Đạo đều không thể ngăn cản loại đau này. Nhưng mà sau khi tiếp nhận một kích này liền đại biểu cho đã an toàn. Ít nhất là không cần trả giá thêm gì nữa.
Nhiều lần không động thủ, ngược lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.
Nhưng mà lần này cũng không phải là thứ gì đó bên trong thân thể bị đuổi ra, mà là đơn thuần đau nhức. Tổn thương thì lại không có.
Không thể nào hiểu được tâm tư cường giả, thế mà dùng việc tắm rửa để đặt bẫy.
Mình đúng là vô ý nhìn qua thân thể đối phương, chỉ là vì muốn giám định một chút.
Nghĩ như vậy, trong đầu hắn vô thức hiện ra thân ảnh của Hồng Vũ Diệp vừa rồi.
Dưới ma xui quỷ khiến, hắn ngẩng đầu nhìn qua. Bởi vì Hồng Vũ Diệp chậm rãi ngồi thẳng, cho nên nhìn thấy còn nhiều hơn trước đó.
Chỉ là còn chưa nhìn được bao lâu đã nghênh đón ánh mắt của đối phương.
Không vui không buồn, nhưng mang theo hàn ý.
Giang Hạo:
"…"
Lần này thật sự là ngoài ý muốn.
Ầm!
Lại là một tiếng ầm vang.
Một lát sau, Giang Hạo bình yên ngồi ở trước tấm bình phong, chỉ là hắn thỉnh thoảng sẽ sờ cánh tay một chút, bên kia thỉnh thoảng sẽ truyền đến cảm giác nóng bỏng đau đớn.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên liên tiếp bị đụng bay.
Chỉ là trong đầu hắn vẫn luôn có một hình ảnh, không thể xóa đi được, khiến cho tâm tư của hắn không cách nào bình phục lại.
Do Mị thuật hay là cổ độc?
Hắn không nên như thế.
Lúc đối mặt với Hồng Vũ Diệp, mặc dù khác với lúc đối mặt với những người khác, thế nhưng không đến mức ám ảnh mãi trong đầu.
"Tại sao ngươi lại đi qua bình phong?" Lúc này, sau tấm bình phong truyền đến tiếng tra hỏi.
"Gọi tiền bối vài tiếng, bởi vì không thấy trả lời nên có chút lo lắng." Giang Hạo đáp.
"Nói như vậy là vì tốt cho ta?" Lại có tiếng nước xuất hiện.
"Đây là bổn phận của vãn bối." Giang Hạo đáp.
"Ta động thủ là sai rồi?" Hồng Vũ Diệp cười lạnh nói.
"Là vãn bối sai, quá đường đột." Giang Hạo cúi đầu nói khẽ.
"Ngươi đúng là rất biết nhận lỗi, tại hải ngoại không thấy ngươi khiêm tốn như vậy."
"Hải ngoại là phải bắt chước người khác, hơn nữa người hải ngoại nhằm vào hắn ta, người khác không biết chuyện của vãn bối, trước mặt tiền bối vãn bối không cần ngụy trang."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cười lạnh liên tục: "Ngươi không cần ngụy trang chính là miệng đầy lời nói hoang đường?"
Giang Hạo cúi đầu, chân thành nói: "Vãn bối không dám."
Hồng Vũ Diệp đi ra khỏi nước, sau đó đi vào sau tấm bình phong.
Giang Hạo nghe động tĩnh, nhịp tim có chút nhanh, cũng chẳng biết tại sao.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng mặc quần áo.
Ngay sau đó, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện từ sau tấm bình phong, nàng quay đầu nhìn lại.
Tóc ướt át, vẻ mặt bình tĩnh, chân váy đỏ trắng dường như cũng có chút nước đọng.
Vào lúc Giang Hạo thấy rõ, lực lượng màu đỏ đột nhiên bắn ra. Ngay sau đó, nước đọng tán đi, mái tóc ướt át đã có thể di chuyển theo gió. Mái tóc đen suôn dài, mềm mại như thác nước. Trong nháy mắt, búi tóc đơn giản xuất hiện.
Khí chất đoan trang, ưu nhã hào phóng.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo nhìn mà ngây ngẩn cả người.
Khí chất của Hồng Vũ Diệp biến hóa quá nhanh, khiến hắn cảm thấy kinh diễm.
"Xem ra có một số người không nhận ra cái thần thông này của ngươi." Hồng Vũ Diệp khẽ cười nói.
Giang Hạo cúi đầu: "Để tiền bối chê cười rồi."
Chân Tiên hậu kỳ, nhưng vẫn bị phát hiện khi vận chuyển thần thông.
Rốt cuộc phải đến loại cảnh giới nào thì mới có thể giấu được ánh mắt của đối phương?
"Ngươi vừa rồi thấy cái gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo liền vội vàng lắc đầu nói: "Vãn bối không thấy gì cả."
Nhưng mà đáp lại hắn là tiếng cười lạnh của Hồng Vũ Diệp: "Đại thế đã đến, chuyện ta muốn làm không có vấn đề gì chứ?"
Giang Hạo liền vội vàng gật đầu: "Không có vấn đề, vãn bối nhất định xông pha khói lửa, toàn tâm toàn lực tìm kiếm người phía sau Mật Ngữ Thạch Bản cho tiền bối."
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, tiếp tục chăm sóc cho hoa của ta, đại thế đến nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ngươi tự biết hậu quả."
Giọng nói rơi xuống, Hồng Vũ Diệp liền biến mất tại chỗ.
Giang Hạo nhìn quanh bốn phía, xác định đối phương đã rời đi mới nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù không nặng, nhưng lại có cảm giác nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng chính là có chút kiềm chế, cảm giác rất kỳ quái.
Hiện nay tâm của hắn đã khôi phục bình tĩnh, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có hình tượng xuất hiện trong đầu.
Chỉ có thể cảm thấy đối phương cầm sách mị thuật của mình, sau đó thuận tiện đọc.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo nhìn trận pháp trong tay, yên tĩnh chờ đợi.
Qua một lúc sau, con thỏ liền mang theo Tiểu Li tới.
"Sư huynh, ngươi tìm ta?" Lúc Tiểu Li đi vào thì khẩn trương nhìn xung quanh một chút, ngay sau đó nhỏ giọng hỏi: "Sư tỷ không ở đây sao?"
Giang Hạo gật đầu, sau đó nói:
"Gần đây có học tập trận pháp không?"
Tiểu Li sửng sốt một chút, con mắt nhìn về phía bầu trời, không trả lời.
Không thể nói dối, cho nên không thể trả lời.
Giang Hạo đưa trận pháp trong tay tới, nói:
"Bố trí trận pháp này xung quanh sân, thành công liền có thể để Trình Sầu mang ngươi trở về nhà.”
"Thật sao?" Tiểu Li lập tức hưng phấn, sau đó tiếp nhận trận pháp.
Nàng nhìn xung quanh một chút, không thể xem hiểu. Sau đó trực tiếp ngồi xuống dưới đất nghiên cứu, thỉnh thoảng bôi bôi vẽ vẽ trên mặt đất.
Nửa ngày sau, Tiểu Li cắn ngón tay trầm tư suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận