Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1312: Dồn Ép Quá, Giang Mỗ Có Thể Vượt Cấp Giết Địch 2

Chương 1312: Dồn Ép Quá, Giang Mỗ Có Thể Vượt Cấp Giết Địch 2
Tiếu Tam Sinh bị để mắt tới coi như xong, nếu như mình cũng bị để mắt tới thì có chút phiền phức.
Một Nhân Tiên tới tìm Nguyên Thần, sau đó biến mất, chuyện này….
Điều này hoàn toàn khác với việc Cổ Thanh để lại tên trước đó.
"Có lẽ, người này đến là vì Cổ Thanh đi."
Giang Hạo suy nghĩ trong lòng, bất kể như thế nào, hiện tại chỉ có thể chờ đợi đối phương tìm tới. Nếu như không hiện thân, cứ quan sát như vậy cũng được.
Mình về tới tông môn liền có thể báo cáo. Sau đó để tông môn hỗ trợ giải quyết Nhân Tiên này.
Dù đối phương có năng lực, lại có thể truyền lại tin tức thì cũng sẽ không đề cập đến mình.
Nhưng mà, sau khi ba người kia rời đi, người Tiên Tộc dường như đã không kịp chờ đợi. Hắn bước ra một bước, vượt qua sông Tử Tịch, xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo.
Rất rõ ràng.
Vì thế Giang Hạo mở mắt ra, nhìn nam tử Tiên Tộc mặc hắc bào, không khỏi kinh ngạc: "Tiền bối là?"
"Giang Hạo?" Đối phương mở miệng hỏi.
"Tiền bối nhận lầm người, Giang sư huynh tại Đoạn Tình Nhai, tiền bối tìm hắn thì đi vào trong là được, hắn chắc là còn ở Linh Dược Viên." Giang Hạo đứng dậy thi lễ gặp mặt.
Lúc này hắn chững chạc đàng hoàng, dường như đang chỉ đường vì người trước mắt.
Nghe vậy, đối phương cười lạnh nói: "Ta đã vào trong rồi, chân dung đạt được chính là ngươi."
Giang Hạo lắc đầu thở dài: "Tiền bối chỉ hỏi một hai người thôi sao? Thật ra trong tông môn có không ít người có thù với tại hạ, thấy tiền bối cao minh như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy là kẻ đến không thiện, cho nên mới dẫn đi qua."
"Lời gì ngươi cũng dám nói, chính là không muốn thừa nhận ngươi là Giang Hạo?" Nam tử hắc bào mỉa mai.
Giang Hạo nghiêm mặt nói: "Vãn bối thật sự không phải người mà tiền bối muốn tìm."
"Thật sao? Vậy tại sao trong tộc ta lại lưu truyền chân dung của ngươi?" Hắc bào nam tử lại hỏi.
Giang Hạo hơi kinh ngạc, Tiên Tộc đều có chân dung của mình rồi?
Theo lý thuyết thì rất không có khả năng.
Tám phần là đối phương đang gạt mình, như thế hắn chỉ có thể lắc đầu, không trả lời. Hi vọng có thể làm cho đối phương chất vấn, sau đó rời đi.
Nhưng mà câu nói tiếp theo của đối phương lại làm cho Giang Hạo không thể không thừa nhận.
"Không phải, ta sẽ giết người diệt khẩu." Tiên Tộc Trường Tích nói.
Như thế, Giang Hạo liền không còn phủ nhận nữa.
"Không phủ nhận nữa sao?" Trường Tích cười lạnh.
Giang Hạo rũ mắt giữ yên lặng.
"Thiên Hương Đạo Hoa trong tay ngươi?" Trường Tích hỏi.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
Hắn không có giấu diếm.
Dù sao rất nhiều người đều biết, giấu diếm cũng không có ý nghĩa.
Hơn nữa, chuyện vừa rồi đã làm tiêu hao sự kiên nhẫn của đối phương. Nếu như động thủ thì đối phương chắc chắn sẽ phải chết, cũng liền không cách nào hỏi ra mục đích đối phương tới đây.
"Nếu như ta muốn hoa, ngươi sẽ ngăn cản ta sao?" Trường Tích đạo nhân hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Thực lực vãn bối có hạn, không cách nào ngăn cản."
"Vậy nếu ta muốn ngươi mang hoa ra cho ta, ngươi sẽ đồng ý sao?" Trường Tích đạo nhân hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo bày ra vẻ mặt đắng chát: "Không phải là vãn bối không đồng ý, mà là người của tông môn luôn nhìn chằm chằm Thiên Hương Đạo Hoa, vãn bối chỉ có tư cách tiếp xúc, không có tư cách mang đi."
Đây là nói thật.
Hồng Vũ Diệp sẽ không cho phép mình mang Thiên Hương Đạo Hoa đi. Đối phương đã nhìn chằm chằm mấy thập niên, không cho phép thất bại trong gang tấc. Không ai muốn vậy cả.
Mình chỉ cần toàn lực bảo vệ hoa là đủ.
Nếu như hoàn toàn vượt qua năng lực phạm trù, cũng chỉ có thể trông cậy vào Hồng Vũ Diệp.
"Năm đó tại sao Cổ Thanh lại để lại tên của ngươi?" Trường Tích hỏi.
Nghe vậy, Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối cũng không biết, có lẽ là bởi vì Thiên Hương Đạo Hoa."
"Ngươi nhìn như rất phối hợp." Trường Tích nhăn này.
Hắn vốn cho rằng sẽ gặp không ít phiền phức, không nghĩ đến đối phương lại phối hợp ngoài dự liệu. Luôn cảm thấy thủ đoạn của mình không có chỗ dùng, có chút đáng tiếc.
Giang Hạo thì chân thành nói: "Vãn bối chỉ là một Nguyên Thần viên mãn, mà nhìn tiền bối dù là mắt thường đều có thể nhìn thấy tiên khí, không phối hợp chính là đang tìm chết."
Nhìn Giang Hạo hồi lâu, Trường Tích chau mày: "Ngươi nói không sai, nhưng mà không biết vì sao, ta rất không thích ngươi thức thời như thế. Ta thích ngươi phản kháng, sau đó bị ta trấn áp, sau đó khuất phục. Đây mới là kiểu ta thích."
Giang Hạo thầm thở dài, cúi đầu nói: "Tiền bối tội gì phải khó xử vãn bối."
"Khó xử?" Trường Tích cười nói: "Ta làm khó dễ ngươi?"
"Vãn bối chỉ là muốn sống sót, cũng không có lý tưởng rộng lớn gì cả." Giang Hạo nói như thật.
"Sống sót?" Trường Tích đạo nhân rũ mắt, sau đó nói:
"Được, ta để cho ngươi còn sống, nhưng mà vì không phức tạp, ngươi cần tiếp nhận nô ấn của Tiên Tộc ta. Sau đó ngươi sẽ được Tiên Tộc ta che chở, trên người thậm chí sẽ có tiên khí rèn luyện giúp ngươi tu hành, không chỉ như thế, thành tiên cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Như thế chắc là có thể sống sót đúng chứ?"
Vừa dứt lời, một đạo ấn ký hiển hiện, xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo.
Trường Tích nói:
"Đưa tay đón lấy, ta sẽ để ngươi sống thật tốt. Chuyện này chính là vinh hạnh lớn lao đối với những người khác. Tiên Tộc ta tương lai sắp thành Tiên Đình Vô Thượng, ngươi cũng sẽ thành đại tướng của Tiên Tộc ta. Nếu không phải vì ngươi trồng được Thiên Hương Đạo Hoa thì vĩnh viễn cũng sẽ không có được tư cách này."
Giang Hạo nhìn nô ấn trước mặt, trong lòng đắng chát. Nếu như không có ấn ký, hắn còn có thể cân nhắc đến việc đồng ý miệng một chút.
Thêm một cái thân phận nha, về sau thuận tiện hơn không ít, cũng có thể biết trước được kế hoạch của Tiên Tộc. Bọn họ thân ở nội bộ, chắc là cũng tìm không ra.
Nhưng mà, đối phương dường như nhất định phải lưu lại ấn ký.
Nhìn Giang Hạo chậm chạp không chịu di chuyển, Trường Tích cười lạnh nói: "Không nguyện ý?"
"Vãn bối không dám đắc tội Thiên m Tông." Giang Hạo nói.
Sau đó nếu như ấn ký bị lộ ra thì sẽ chết ở trong tay Thiên m Tông.
Nghe vậy, Trường Tích cười ha hả: "Thiên m Tông tính là thứ gì, hiện tại bọn hắn còn có thể hoành nhất thời, nhưng không bao lâu nữa sẽ phải thần phục dưới chân Tiên Tộc chúng ta. Ngươi không nguyện ý không phải sợ Thiên m Tông, mà là không muốn hợp tác cùng Tiên Tộc chúng ta?"
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo lắc đầu.
"Vậy là ngươi nhận hay là không nhận? Ngươi sợ bị Thiên m Tông giết, có nghĩ tới việc hiện tại ta liền có thể giết ngươi hay không?" Trường Tích hỏi.
Giang Hạo trong lòng thở dài một tiếng, âm thầm mở m Dương Thủ Hoàn ra, Nhật Nguyệt Hồ Thiên bao trùm xung quanh.
Như thế, Giang Hạo mới nói:
"Tiền bối, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng."
"Ta chính là không muốn buông tha ngươi, ngươi muốn như thế nào?" Trường Tích nhìn chằm chằm Giang Hạo hỏi.
"Dồn ép quá, vãn bối sẽ vượt cấp giết địch." Giang Hạo mở miệng nghiêm túc nói.
Một câu nói kia trực tiếp làm cho đối phương cười ha hả: "Lộ đuôi cáo ra rồi? Ta đã nói mà, một Nguyên Thần bình thường sao có thể bình tĩnh dưới tiên khí bá đạo của ta như vậy được. Thì ra là có át chủ bài. Để ta xem một chút, ngươi làm thế nào để lấy Nguyên Thần viên mãn để vượt cấp giết…"
Chữ "Tiên" còn chưa nói xong, đột nhiên phù một tiếng.
Một thanh trường đao xuyên qua thân thể Trường Tích, đâm vào từ phía sau, xuất hiện từ trước ngực. Điều này khiến cho giọng nói của Trường Tích im bặt.
Lại nhìn về phía người trước mắt, chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Mà giọng nói của Giang Hạo lại truyền đến từ phía sau Trường Tích.
"Không phải Nguyên Thần viên mãn vượt cấp giết Nhân Tiên, là Chân Tiên sơ kỳ vượt cấp giết Nhân Tiên sơ kỳ." Giọng nói lạnh như băng khiến cho suy nghĩ của Trường Tích có chút quái dị.
Ý nghĩ trong đầu hắn chính là, đây cũng coi là vượt cấp giết địch sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận