Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1315: Thiên Ngoại Tam Thiên 1

Chương 1315: Thiên Ngoại Tam Thiên 1
U Vân Phủ.
Thành Vọng Tiên.
Tương truyền sáu trăm năm trước, nơi này trông thấy tiên nhân giáng thế, vốn chỉ là một thôn xóm nhỏ, sau đó bắt đầu có người chậm rãi tụ tập.
Mà cái tên Vọng Tiên cũng được lưu truyền từ lúc đó.
Nhưng mà ban đầu cũng không phải gọi là thành Vọng Tiên, chỉ là có một nơi gọi là Vọng Tiên Đài.
Về sau, tất cả mọi người lấy cái tên Vọng Tiên để gọi tòa thành này, dần dần biến thành thành Vọng Tiên.
Bích Trúc đi trên đường phố, một đường đi tới Vọng Tiên Đài.
"Nhìn mấy lần đều cảm giác có chút kỳ quái, không có bất kỳ trang trí gì, chỉ là một sườn núi nhỏ, nhưng lại có thể giữ lại nhiều năm như vậy." Bích Trúc đi vào trước cái đình trông coi triền núi, cảm khái một câu.
Nơi này có một vị lão giả đang nhả khói, rõ ràng là một người nghiện thuốc.
"Tiền bối, ngài thật sự còn muốn ngụy trang sao?" Bích Trúc nhìn người nghiện thuốc, hỏi.
Xảo Di nhìn lão giả trước mặt, không cảm giác có chút vấn đề nào.
Nhưng công chúa cảm thấy như vậy, tám chín phần chính là vậy.
Người nghiện thuốc nhìn Bích Trúc, có chút bất đắc dĩ nói:
"Vị tiểu thư này, ngài đang làm khó xử tiểu nhân."
"Cầm lấy."
Bích Trúc đưa ra phần thuốc tốt nhất: "Cho tiền bối."
"Cái này…" Người nghiện thuốc có chút chần chờ, cuối cùng vẫn là lắc đầu nói: "Tiểu thư, tiểu nhân biết ngài không phú thì quý, nhưng mà tiểu nhân thật sự không phải người tiền bối muốn tìm, thứ này tiểu nhân không dám cầm."
"Được rồi, không phải coi như ta nhận lỗi." Bích Trúc đặt đồ ở trên tay đối phương.
Bàn tay tràn đầy nếp nhăn bị năm tháng ăn mòn, không giống làm bộ chút nào.
"Thật sự có thể?" Người nghiện thuốc nhỏ giọng hỏi.
"Có thể."
Bích Trúc cười nói: "Nhưng mà, nếu như có người nào lợi hại tới gần nơi này thì ngài phải nói lại cho ta."
Người nghiện thuốc liên tục gật đầu.
Như thế, Bích Trúc mới quay đầu rời đi.
Xảo Di đuổi theo.
Trên đường, nàng hơi tò mò nói: "Công chúa thật sự từ bỏ sao?"
"Đương nhiên là không."
Bích Trúc đi trên đường, nói nghiêm túc: "Ta là người cực kỳ bền lòng."
Lại nói, vấn đề phía sau có thể giải quyết được hay không còn phải nhìn xem có thể gặp được kỳ ngộ hay không.
Mà tòa thành này tám chín phần chính là vị trí kỳ ngộ.
"Công chúa làm thế nào để xác định vị kia chính là tiền bối công chúa muốn tìm?" Xảo Di hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Bích Trúc quay đầu nhìn Xảo Di, nói: "Ta không xác định."
"Hả?" Xảo Di có chút ngoài ý muốn.
"Chính là cảm thấy hắn khả nghi."
"Khả nghi mà công chúa còn đối với hắn tốt như vậy? Không sợ tính sai sao?"
"Tính sai liền tính sai, thiện chí giúp người nha, chúng ta cũng không phải là người xấu gì. Ta mười tám tuổi, hắn tốt xấu gì cũng đã năm sáu mươi, kính già yêu trẻ nha."
Nghe Bích Trúc công chúa nói, Xảo Di cảm giác có chút không hiểu.
Rốt cuộc là tôn lão hay là yêu ấu đây?
Nhưng mà, dù sao đối phương cũng không phải Kim Đan, nàng cũng khó xác định được cái gì.
Nếu là Kim Đan…
Nhưng mà chính nàng đều đã Luyện Thần, có lẽ Kim Đan cũng đã tấn thăng.
Vậy sẽ là cường giả Trúc Cơ?
"Vậy công chúa muốn tiếp tục lưu lại nơi này sao?" Xảo Di hỏi.
Bích Trúc suy tư rồi nói: "Đương nhiên là muốn, dù sao cũng không biết đi đâu, vậy liền tiếp tục tạo mối quan hệ với đối phương, lỡ như đúng thì sao?"
Xảo Di không nói gì thêm, chỉ là gật đầu. Công chúa quyết định, vậy dĩ nhiên là đúng.
Lúc này trong đầu Bích Trúc truyền đến giọng nói: "Tốt, ta đã truyền pháp cho người kia, giao dịch hoàn thành."
Nghe vậy, Bích Trúc mừng rỡ, nói trong lòng: "Tiền bối, ngươi bây giờ còn có thể thực hiện ảnh hưởng không?"
"Không thể, chờ đến tháng tư." Giọng nói của Cố Trường Sinh có chút xa xôi, sau đó hoàn toàn biến mất.
Thấy thế, Bích Trúc cũng không thể tránh được.
Nói như vậy muốn xác định vị lão giả kia có phải là cường giả che giấu hay không thì cần phải đợi thêm hai tháng?
Chờ thôi, lâu như vậy cũng chờ được.
Sau đó, Bích Trúc vẫn là mỗi ngày đưa thuốc qua.
Đối phương đều nhận với vẻ ngại ngùng. Nhưng mà sau nửa tháng, đối phương lại bắt đầu thích ứng, thậm chí là đợi nàng đến đưa thuốc.
Giữa tháng hai.
Bích Trúc lần này đi qua thì nhìn thấy một nữ tử áo bào đen.
Trên người nàng có tiên khí bá đạo, mặc dù không phải tiên nhưng lại hơn hẳn tiên.
Loại cảm giác này rất là kỳ quái, phảng phất như đối phương trời sinh chính là tiên nhân.
"Công chúa, người này không đơn giản." Cho dù là Xảo Di đều đã nhìn ra.
"Ừm." Bích Trúc gật đầu nói: "Chắc là Tiên Tộc, nếu không thì đã không thể khoa trương như vậy."
"Tiền bối, ngài tránh không xong, ngay cả ta đều biết ngài ở chỗ này, chứ đừng nói đến là người trong tộc." Nữ tử áo bào đen nói.
Nghe vậy, Bích Trúc một mặt mừng rỡ.
Quả nhiên, mình không có tìm lầm người.
Nhưng mà…
Theo như lời đối phương nói, đây là một người của Tiên Tộc?
Tiên Tộc cảm giác không phải người tốt lành gì, cũng không biết mình bây giờ có gặp phải nguy hiểm hay không.
Lúc nào mà Nam Bộ cũng nguy hiểm như vậy rồi?
Thiếu nữ mười tám tuổi vốn đang mừng rỡ lập tức già đi mười tuổi.
Không cười được.
Cuối cùng Bích Trúc cảm thấy mình vẫn nên tránh đầu ngọn gió trước.
Thiếu nữ mười tám tuổi có thể duỗi có thể co, không cần thiết một đầu đụng tới.
Trước đó gặp được cường giả Kim Đan, không có việc gì là tốt cả.
Gặp tiền bối Tiên Môn, người ta là tiên nhân chính đạo.
Hiện tại không nhắc tới có phải là cường giả Kim Đan hay không, nhưng hắn là Tiên Tộc, Tiên Tộc không phải Nhân tộc.
Không cẩn thận liền sẽ giết chết nàng.
Khổ quá.
Mình vẫn luôn nhảy nhót trước mặt tiền bối Tiên Tộc, cũng may tính tình đối phương không tệ. Nếu không thì… khó có thể tưởng tượng.
"Tiểu thư." Vào lúc Bích Trúc muốn rời khỏi, người nghiện thuốc chủ động mở miệng: "Hôm nay có còn thuốc lá hay không?" Hắn lắc lắc tay, dường như đã không còn thuốc để hút.
Bích Trúc đang định rút lui lập tức lộ ra vẻ mặt khó xử, sau đó nhu thuận đi vào trước mặt đối phương, dâng thuốc lá lên, nói: "Vãn bối sẽ không quấy rầy tiền bối nữa, đi về trước."
Nói xong nàng liền mang theo Xảo Di muốn dùng thủ đoạn rời đi. Nhưng mà… còn không có cất bước, thân thể đã không thể động đậy.
Biến hóa đột nhiên này khiến cho trong lòng Bích Trúc giật mình.
Nguy hiểm, quá nguy hiểm.
Thân thể đều không động được, hơn nữa lực lượng nguyền rủa đều bị áp chế.
Là Kim Đan tiền bối.
"Tiền bối đúng là cường giả Kim Đan?" Bích Trúc quay đầu nhìn lão giả với vẻ khiếp sợ.
Sớm biết mạnh như vậy thì nên càng chú ý một chút.
"Kim Đan?" Người nghiện thuốc có chút kinh ngạc, sau đó nói: "Kim Đan thì Kim Đan đi."
Nói xong, hắn còn thể hiện rõ tu vi.
Rõ ràng là cường giả Kim Đan trung kỳ.
Xảo Di lập tức cảm nhận được nguy hiểm lớn lao, Bích Trúc thì mặt xám như tro.
Kỳ ngộ này có chút đen.
"Tiền bối không có chút ý nghĩ gì về Thiên Hương Đạo Hoa sao?" Nữ tử áo bào đen hỏi.
Nàng không có quá để ý đến những người khác.
Người nghiện thuốc đốt miếng lửa, hút một hơi thuốc rồi nói: "Thiên Hương Đạo Hoa? Có quan hệ gì với ta?"
"Bất kể như thế nào ngài đều là tiền bối Tiên Tộc, là một vị tiên khiến cho người ta nghe tên đã sợ mất mật." Nữ tử áo bào đen nói.
Nghe vậy, người nghiện thuốc thổi một ngụm khói, cảm khái nói: "Tiên Tộc kia đã chết, chết từ rất lâu rồi."
"Thế nhưng ta nghe bọn hắn nói tiền bối ẩn cư ở chỗ này, không phải là chết ở chỗ này." Nữ tử áo bào đen thốt ra.
Lão giả hút thuốc, trong đôi mắt mang theo một loại ý cười khó có thể lý giải được: "Đó là bọn họ không có nói cho ngươi biết hắn đã chết, hơn nữa còn là bọn hắn tự mình mai táng."
"Tại sao lại thế?" Nữ tử áo bào đen không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận