Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 132: Nữ Ma Đầu Tới Phòng Ta

Chương 132: Nữ Ma Đầu Tới Phòng Ta
Giang Hạo đến khiến cho Trần Tuyền cảm thấy vô cùng hoảng hốt.
Trong gia tộc, hắn là người có thực lực cao cường, lần này hắn nhận được tin tức, cường giả các danh môn sẽ tới Thiên Thổ Thành.
Vì phòng ngừa những người kia không chịu đến trong phủ, hắn đặc biệt bao cả quán trọ Vân Thượng.
Hy vọng có thể chào hỏi cùng bọn hắn.
Nhưng mà những người kia còn chưa tới, đã nghênh đón tu sĩ đáng sợ này rồi.
Đối phương làm việc tàn nhẫn mà quả quyết.
Trực tiếp đánh hắn trọng thương, lại chỉ vì ở trọ.
Đây tuyệt đối là cường giả Kim Đan.
Đều nói một số cường giả thường nóng giận thất thường, trước đây hắn còn cảm thấy có thể trở thành cường giả thì tâm trí nhất định sẽ như yêu.
Nhưng hôm nay.
Hắn cuối cùng cũng đã hiểu tại sao cường giả lại nóng giận thất thường rồi.
Bởi vì kẻ yếu không cần cường giả vận dụng tư duy để tính toán hay khen tặng.
Một đao liền có thể kết thúc tất cả.
"Tiền, tiền bối muốn hỏi cái gì?"
Trần Tuyền cố gắng đứng lên.
Cho dù trọng thương thì cũng phải đứng lên.
Đối mặt với cường giả như vậy, hắn không thể an tâm mà nằm được.
Lúc này, nữ tử bên cạnh mới đi tới đỡ lấy hắn.
Giang Hạo nhìn đối phương như thế, có chút ngoài ý muốn.
Nhưng không nói gì thêm, chẳng qua là cảm khái tu vi Kim Đan của mình thật ra đúng là mạnh hơn so với không ít người.
Tại Thiên Âm Tông, hắn bị rất nhiều người áp chế.
Trong các đại tông môn, cũng là như thế.
Sau khi ra ngoài, phát hiện Kim Đan viên mãn đã có khả năng đối đầu với không ít người.
Ngoại trừ một số môn phái lớn ra thì đều không thấy nhiều Nguyên Thần.
Mà hắn, nếu thuận lợi thì một năm sau sẽ có thể tấn thăng Nguyên Thần.
Nhiều thì hai mươi bốn tuổi, ít thì hai mươi ba tuổi.
Khó có thể tin được.
Nguyên Thần tuổi trẻ như thế, bản thân Giang Hạo nghĩ một hồi đều có chút lo lắng.
Lo lắng rằng mình không thể khống chế tốt nội tâm của mình, từ đó bành trướng dẫn tới phiền toái.
Thực lực sẽ khiến cho người ta nói chuyện một cách tự tin mà không tự chủ được, thay đổi bên trong một người một cách vô tri vô giác.
Chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ càng khinh thị người khác.
Từ đó lộ ra rất nhiều sơ hở.
Sau khi nhắc nhở chính mình, Giang Hạo mới nhìn về phía nam tử trung niên đã đứng lên rồi bình tĩnh mở miệng:
"Ngươi tên gì?"
"Vãn bối Trần Tuyền, hôm qua đã đắc tội, xin tiền bối giáng tội." Trần Tuyền khom người cung kính nói.
"Trần đạo hữu?" Giang Hạo cũng không thèm để ý đến lời nói của đối phương mà là tiếp tục nói:
"Thiên Thổ thành có phiên chợ của Tu Chân giả không?"
"Có, ngay tại khu rừng phía Tây Thành. Bên kia có trận pháp kết giới, nhưng mà phiên chợ mở mỗi tháng một lần, lần mở ra tiếp theo là ngày mai." Trần Tuyền vội vàng trả lời.
Giang Hạo gật gật đầu, tiếp tục hỏi:
"Người mạnh nhất Thiên Thổ Thành là người nào?"
"Thiên Thổ Thành có hai gia tộc tu chân, mạnh nhất là người đứng đầu hai gia tộc, Kim đan sơ kỳ." Trần Tuyền nói.
"Gần bên này có linh quáng không?" Giang Hạo lại hỏi.
"Nghe nói La Nguyên Thành có." Trần Tuyền suy tư rồi tiếp tục nói:
"Thế nhưng cách Thiên Thổ Thành hơi xa."
Giang Hạo gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.
Sau khi nói tiếng cám ơn, hắn liền đứng dậy cáo từ.
Mà người ở bên trong đều cảm giác như trở về từ cõi chết.
Đi đến cửa quán trọ, Giang Hạo kéo dài tinh thần ra phía ngoài.
Bắt đầu xem xét địa hình.
Sau đó, hắn chậm rãi đi ở trên đường phố.
Trên đường đi, nghe được không ít tiếng rao hàng.
Thấy quầy hàng bán gà nướng, hắn không khỏi dừng lại, nhìn gà nướng bên ngoài cháy bên trong mềm, hắn nhớ lại lúc trước.
Trước kia mình chắc là từng gặp qua, thế nhưng ăn không nổi.
Lúc đi dạo Lạc Thành, cũng không phát hiện có người bán.
Sau khi đứng lặng một lát, hắn mới cất bước rời đi.
Không ăn, giữ lại chút tưởng niệm đi.
Sau đó hắn đi tới khu dân cư.
Suốt cả ngày, hắn đều đi khắp khu dân cư và đường đi xung quanh.
Nơi nhiều người, ít người, hắn đều đi qua một lần.
Mỗi lần đều quan sát người xung quanh một cách nghiêm túc.
Chạng vạng tối.
Hắn có chút tiếc nuối mà trở lại quán trọ Vân Thượng.
Không có.
"Có lẽ không ở tòa thành này."
Giang Hạo yên ắng tự nói.
Sau đó, hắn trở lại gian phòng của mình, đợi ngày mai sẽ tới phiên chợ phía Tây Thành.
Hôm nay hắn cũng đã qua bên kia nhìn.
Đúng là có trận pháp.
Chỉ là vừa mới mở cửa, hắn đã thấy Hồng Vũ Diệp ngồi trên ghế ở trong phòng của hắn.
"Tiền bối tại sao lại ở chỗ này?"
Hắn đóng cửa lại, có chút ngoài ý muốn.
Lúc này Hồng Vũ Diệp liếc hắn một cái, lực lượng kinh khủng chợt hiện ra.
Ầm!
Giang Hạo lập tức đụng vào trên vách tường.
Công kích bất thình lình khiến cho Giang Hạo mới trở về có chút kinh ngạc.
Bản thân mình không làm gì cả mà.
"Ngươi rất nghi hoặc sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo đứng lên, bình tĩnh nói:
"Ngươi cảm thấy một bình trà có thể uống bao lâu?"
Giang Hạo sửng sốt một chút.
Bởi vì ở Lạc Thành, Hồng Vũ Diệp đều ở bên trong gian phòng của mình, hắn cũng chưa từng quấy rầy, trong lúc nhất thời coi là không cần để ý.
Bây giờ nhớ tới, ở Lạc Thành, Hồng Vũ Diệp là đang nghiên cứu Mật Ngữ Thạch Bản.
Bây giờ không có khối Mật Ngữ Thạch Bản thứ ba.
Thế nhưng, người cấp bậc như vậy, đói một ngày cũng không có gì cả.
Chẳng qua là hắn không dám nói ra khỏi miệng.
Chỉ có thể cúi đầu nhận sai.
——
——
"Trời đã sắp tối rồi."
Lam Cẩn nhìn lên bầu trời, oán giận nói:
"Đều là bị yêu thú kia làm chậm trễ."
"Gần đây xuất hiện yêu thú mạnh như vậy, rõ ràng là không bình thường. Xem ra Thiên Thổ Thành gần đây cũng nguy hiểm rất nhiều." Bạch Quỳnh thở dài, nói.
Nhóm bọn hắn vốn có thể đến Thiên Thổ Thành từ hôm trước.
Thế nhưng nửa đường chậm trễ, liền kéo dài cho tới hôm nay.
"Giết yêu thú, cũng đạt được không ít đồ tốt, cũng không biết sẽ đánh cỏ động rắn hay không." Phương Kim đi ở phía trước, nói.
Bọn hắn đi ở trên đường lớn, phía trước chính là quán trọ Vân Thượng, bên kia là chỗ mà bọn hắn muốn đặt chân.
"Sư thúc bọn hắn đã tới chưa?" Bạch Quỳnh hỏi.
"Vẫn còn chưa, bên phía bọn hắn giống như bị Thiên Thánh Giáo ngăn cản." Phương Kim lắc đầu nói.
Thiên Thánh Giáo, bọn hắn nghe thấy cái tên này cũng cảm thấy đau đầu.
Cũng không phải là nói Thiên Thánh Giáo quá mạnh mẽ hay gì.
So sánh với Minh Nguyệt Tông, Thiên Thánh Giáo thật ra có chút bình thường.
Nhưng đối phương không sợ chuyện này, tư duy logic của mấy người kia không giống bình thường.
Giống như điên cuồng.
Nếu như chọc tới thì đừng nói là Minh Nguyệt Tông bọn hắn, mà ngay cả Hạo Thiên Tông cũng cảm thấy đau đầu.
Đương nhiên, nhức đầu là người không đủ mạnh.
Giây lát.
Bọn hắn đi vào quán trọ Vân Thượng.
Đi vào liền thấy một người đàn ông trung niên được đỡ đứng ở đại sảnh, dường như là đang hoan nghênh bọn hắn.
"Ba vị chắc là Tiên trưởng của Minh Nguyệt Tông đúng không. Tại hạ Trần Tuyền chuyên tới để cung nghênh ba vị Tiên trưởng." Trần Tuyền cung kính nói.
Mấy người phía sau hắn cũng khom mình hành lễ.
Lam Cẩn nhìn trên lầu một chút, tò mò nói:
"Ta nhớ người của các ngươi nói đã bao toàn bộ quán trọ Vân Thượng, ta thấy hình như có không ít người ở lại."
Nghe vậy, Trần Tuyền cúi đầu có chút xấu hổ.
Những người khác cũng không dám nói thẳng.
Chuyện này khiến cho mấy người Phương Kim có chút ngoài ý muốn.
Đương nhiên, bọn hắn cũng không cần bao lại nơi này, như này có vẻ quá phô trương.
Tóm lại là sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết.
"Trần đạo hữu bị thương sao?" Phương Kim hỏi.
"Nhỏ, việc nhỏ." Trần Tuyền cười nói:
"Lúc trước gặp phải yêu thú nên bị thương, không có gì đáng ngại. Đúng rồi, phòng đã được chuẩn bị cho ba vị rồi, nếu như có việc gì cần thì cứ phân phó. Chúng tôi cũng đã giúp đỡ nghe ngóng về chuyện của Tả Lam rồi, đêm nay sẽ có tin tức. Những chuyện khác cũng có thu hoạch."
"Vậy thì đa tạ Trần đạo hữu, nếu như không chê, Phương mỗ có thể giúp đạo hữu hiểu rõ một chút chuyện liên quan tới tu luyện." Phương Kim ôn hòa nói.
Nếu đối phương đã giúp đỡ bọn hắn nhiều như vậy, chỉ bảo một ít cũng là nên làm.
Nghe vậy, Trần Tuyền không khỏi vui mừng.
Trong đêm.
Phương Kim nghe thấy có người gõ cửa.
Mở cửa, là hai vị sư muội của hắn.
"Nghe ngóng được rồi." Sau khi đóng cửa lại, Bạch Quỳnh thấp giọng nói:
"Người đả thương người Trần gia, ở ngay sát vách chúng ta."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận