Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1320: Lại Phải Dùng Đồng Tâm Chưởng Đối Với Nữ Ma Đầu? 2

Chương 1320: Lại Phải Dùng Đồng Tâm Chưởng Đối Với Nữ Ma Đầu? 2
"Tiền bối cảm thấy Tiên Tộc có thể thành lập Tiên Đình hay không?" Giang Hạo tò mò hỏi.
Hắn cảm giác Đọa Tiên tộc cũng không có mạnh như vậy, nhưng lại lý giải không nhiều về Tiên Tộc.
Hồng Vũ Diệp nhìn sang, mặc dù trong mắt là bình thản, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy khác biệt với trước đó.
Tiên Tộc rất nguy hiểm.
Còn về nguy hiểm ở nơi nào, Giang Hạo không được biết.
Sau đó, hắn lại hỏi về thái độ của Long tộc.
"Thái độ Long tộc như nào cũng không quan trọng đối với ngươi."
Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt, nói: "Bên cạnh ngươi có một con Cấm Kỵ Chi Long."
Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ.
Cũng đúng.
Một khi đối phương nhằm vào Tiểu Li, mình đối mặt với Long tộc cũng sẽ không hữu hảo.
Chuyện này cũng rất phức tạp.
Có lẽ chờ đến lúc Tiểu Li có thể một mình đảm đương một phía, chuyện này sẽ không còn lớn nữa.
Cần phải đến cảnh giới gì, Tiểu Li mới có thể một mình đảm đương một phía?
Thiên Tiên? Vẫn là cảnh giới khác?
Giang Hạo cảm giác mình không có đáp án.
Rất nhiều thứ thật ra đều do chính mình định ra.
Chọn cái gì thì sẽ có chuyện tương ứng.
Ví dụ như có khiêu chiến Đông Cực Thiên hay không, ví dụ như khi nào phóng sinh Tiểu Li.
Lại ví dụ như nữ tử trước mắt.
Mình hỏi cái gì, đều sẽ đạt được một chút phản hồi không biết.
Thỉnh thoảng sẽ đối mặt với cười lạnh, thỉnh thoảng sẽ đối mặt với khí tức bàng bạc, phần lớn là trực tiếp cất cánh, lưng va chạm với cây cối hoặc là vách tường. Mặc dù không có bị thương, nhưng luôn cảm giác không an toàn.
"Tiền bối uống trà không?" Giang Hạo chủ động hỏi.
Hồng Vũ Diệp lắc đầu, nàng đứng dậy nhìn màn đêm yên tĩnh, nói: "Ngươi tu luyện Tỏa Thiên ra sao rồi?"
"Tỏa Thiên?"
Giang Hạo cũng có chút ngoài ý muốn, Hồng Vũ Diệp thế mà lại quan tâm cái này: "Coi như thuần thục."
"Có lẽ Tỏa Thiên cũng có thể khóa lại một mảnh bầu trời." Hồng Vũ Diệp mở miệng nói.
Giang Hạo có chút không hiểu.
Hồng Vũ Diệp không có giải thích quá nhiều.
Sau đó, nàng quay đầu nhìn về phía Giang Hạo nói khẽ: "Muốn đến chỗ ta uống trà không?"
Lời mời bất thình lình khiến cho Giang Hạo như lâm đại địch.
Đến chỗ Hồng Vũ Diệp uống trà, tuyệt đối là một kiện cực kì chuyện nguy hiểm.
"Không dám, vãn bối hiểu rõ rất ít về trà đạo, sợ làm bẩn nơi ở của tiền bối."
Giang Hạo uyển chuyển từ chối, Hồng Vũ Diệp cười như không cười nói: "Là chính ngươi từ chối."
Giọng nói rơi xuống, thân ảnh màu đỏ liền chậm rãi tán đi.
Giang Hạo nhìn đối phương rời đi, nhẹ nhàng thở ra.
Cho mình một trăm lá gan, mình cũng không dám đi.
Chỉ là lúc này đột nhiên truyền đến giọng nói của Hồng Vũ Diệp: "Học cho tốt Tỏa Thiên, sau này lúc nào đó ta sẽ mượn mắt của ngươi nhìn một vài thứ."
Sau đó giọng nói hoàn toàn biến mất.
Nghe vậy, Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Mượn nhờ ánh mắt của mình? Mượn nhờ như thế nào?
Chỉ có Đồng Tâm Chưởng.
Đồng Tâm Chưởng?
Giang Hạo nghĩ tới những thứ này, trong lúc nhất thời trong lòng có cảm giác là lạ, không có bình tĩnh của ngày xưa nữa.
Nhưng rất nhanh hắn liền cưỡng chế để cho mình bình tĩnh trở lại, có không ít chuyện cần làm, không thể bị bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến sự chuyên chú được.
---
Một bên khác.
Bách Hoa Cốc.
Thân ảnh màu đỏ ngưng tụ ở trong đình, ngồi ở trong đình, nhìn về trăm hoa phía trước, sững sờ xuất thần.
Gió nhẹ thổi qua nơi này chẳng biết từ lúc nào.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng đặt trước miệng, ho nhẹ hai tiếng, sau đó mới ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời vô tận, suy nghĩ xuất thần.
Mặt trời mọc mặt trời lặn, ngày đêm giao thế.
Từng ngày trôi qua.
Nàng cứ ngồi như vậy, nhìn lên bầu trời hoặc là bụi hoa, ngoại trừ tiếng ho khan, chính là tiếng gió nhẹ phe phẩy.
Không còn gì khác.
Không biết đã qua mấy ngày, một thân ảnh màu trắng bỗng phá vỡ yên lặng của nơi này.
Bạch Chỉ đi vào trước đình, cung kính hành lễ: "Gặp qua Chưởng giáo."
Lúc này Hồng Vũ Diệp mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía người tới.
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt, mang đến cho người ta một loại cảm giác xa cách: "Tông môn như thế nào rồi?"
"Mặc dù một số thủ tịch xuất hiện ngoài ý muốn, nhưng cũng may là hữu kinh vô hiểm, mà bởi vì người bên trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp trợ giúp, một số Mạch chủ cũng đang từ từ khôi phục. Nhưng mà cường địch xung quanh đang nhìn chằm chằm, xung quanh sông Tử Tịch còn có biến động. Dòng sông hẳn là tồn tại biến cố, có lẽ có người âm thầm áp chế, nhưng cuối cùng cũng không phải biện pháp. Bên phía Giang Hạo chắc là không có thu hoạch quá lớn. Nếu có phương pháp áp chế đơn giản thì đã trở về thông báo từ sớm rồi. Nói tóm gọn chính là tông môn nguy cơ tứ phía. Hiện nay còn không chưa vấn đề gì, là bởi vì người khác còn chưa xâm nhập thăm dò. Trước đó bọn hắn còn có thể ngăn cản, hiện tại khó khăn. Chủ yếu là không có thời gian khôi phục. Bọn hắn thiếu thời gian, nhưng người khác cũng biết bọn hắn thiếu thời gian. Rất nhanh nguy hiểm sẽ lại đến.”
Bạch Chỉ có rất nhiều ý nghĩ, nhưng mà tổn thất của tông môn lại quá lớn, hơn nữa không phù hợp với yêu cầu của Chưởng Giáo.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua Bạch Chỉ, nói:
"Năng lực của người thẩm vấn Vô Pháp Vô Thiên Tháp rất mạnh?"
Bạch Chỉ do dự một chút rồi gật đầu nói: "Đúng là không kém."
Nhất là Giang Hạo ở tầng thứ năm. Nơi đó có thể giải quyết hết thảy phiền não. Có rất ít người mà tầng thứ năm không thẩm vấn được.
"Tông môn trước đó từng qua lại với Tiên Môn nào?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Minh Nguyệt Tông." Bạch Chỉ nói.
"Vậy thì phái người đến Minh Nguyệt Tông một chuyến, nói là có thể đưa bất kỳ phạm nhân nhức đầu nào tới, đều có thể thẩm tra được." Hồng Vũ Diệp nói.
"Vậy nếu như dẫn sói vào nhà thì sao?" Bạch Chỉ có chút cẩn thận hỏi.
"Không ngại." Hồng Vũ Diệp bình thản mở miệng.
"Có phải là bất kỳ Tiên Môn, đại tông nào đều được hay không?" Bạch Chỉ hỏi.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua người trước mắt, nói khẽ: "Chuyện này phải xem phán đoán của chính ngươi."
Bạch Chỉ gật đầu nói phải.
Giúp người thẩm vấn phạm nhân, sau đó tìm kiếm che chở ngắn ngủi, hỗ trợ cùng có lợi.
Đúng là có thể thử một chút.
Nhưng hiệu quả như thế nào thì nàng không được biết. Chỉ hi vọng bọn hắn có người muốn thẩm vấn.
Mà trung tâm cuộc thẩm vấn này thật ra là tầng thứ năm. Hiện nay chỉ có thể lại lợi dụng Giang Hạo một chút.
Dựa vào nội tình hiện tại của tông môn sẽ không ngăn được những công kích phía sau.
Hơn nữa có Chưởng giáo gật đầu, vấn đề sẽ không quá lớn.
Nàng cần lập tức đi làm.
Dù sao tiến về Minh Nguyệt Tông cần không ít thời gian.
Bọn họ cũng cần phải đi những tông môn khác, nhưng cứ bắt đầu từ Minh Nguyệt Tông trước đã, dù sao cũng đã từng tới Minh Nguyệt Tông.
Mặc dù cũng có thể thử đi Sơn Hải Kiếm Tông, nhưng mà Bắc Bộ có chút nguy hiểm. Trước đó trở mặt cùng Thi Thần Tông, nguy hiểm quá lớn.
---
Đông Bộ
Dưới đầm nước trong một ngọn núi lớn.
Cố trưởng lão đi lại trong phòng, đột nhiên phịch một tiếng, cả người ngã trên mặt đất.
Hắn bình tĩnh đứng dậy, sau đó nhìn cánh tay bị rách một chút rồi chau mày.
Những ngày qua, hắn thường xuyên bị ngã sấp. Không chỉ như thế, lúc tu luyện cũng sẽ xảy ra vấn đề. Lúc uống trà, thậm chí sẽ bị sặc.
Linh thạch đã không thể để ở trên người, đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị rơi.
Điều này không bình thường.
Hắn sử dụng các loại biện pháp, cũng không thể tra được vấn đề gì.
Loại tình huống này bắt đầu từ lúc dò xét Cửu U, khiến hắn có chút hoảng hốt.
Hiện nay hắn không dám tu luyện, không dám ra ngoài. Dù là ở trong phòng, trên đầu đều có thể có thứ gì đó rớt xuống. Dù là mời thần vật ra cũng không cách nào trừ tận gốc, chỉ có thể khống chế một cách có hạn.
"Rốt cuộc là cái gì ảnh hưởng đến ta?"
Vào lúc hắn trăm mối vẫn không có cách giải đột nhiên nhận được tin tức trong tộc.
Bên trong Tiên Chủng có Tiên Hiền truyền ra thần niệm.
Cũng chính là nói, Tiên Tộc sắp xuất hiện Tiên Hiền.
Chắc là có tin tức quan trọng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận