Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1324: Giang Hạo: Ta Dự Liệu Như Thần?

Chương 1324: Giang Hạo: Ta Dự Liệu Như Thần?
Nhìn thấy mấy người con thỏ rời khỏi tông môn, hơn nữa còn mang theo Băng Tinh. Không chỉ có như thế, nội ứng của Đại Thiên Thần Tông cũng bắt đầu hành động. Xác suất lớn là muốn nhằm vào Băng Tinh làm chút gì đó, để nàng hoàn toàn thoát ly đám người Tiểu Li, trở thành nội ứng của Đại Thiên Thần Tông tại Thiên m Tông.
Giang Hạo cũng không để ý chuyện trở thành nội ứng.
Mỗi người đều có lựa chọn và con đường riêng của mình, đi bao xa đều là tự mình chọn.
Chuyện hắn để ý là liệu Băng Tinh có bị che đậy hay không.
Lúc trước khi mình lợi dụng nàng đã đồng ý sẽ mang nàng tới bên cạnh bạn bè. Cho nên con thỏ và Tiểu Li cuối cùng có thể trở thành bạn của nàng hay không thì đều do bọn hắn quyết định, mà không phải là Đại Thiên Thần Tông âm thầm quấy rối.
Cho nên bọn hắn có thể quan sát, nhưng không thể động tay chân.
Sau khi xác định những người này đi xa, Giang Hạo liền tới vị trí triền núi. Hắn vốn định ngồi xếp bằng, nhưng mà do dự một chút, cuối cùng nằm ở trên sườn núi.
Bãi cỏ có chút ướt át, mang theo một chút mùi hương cỏ dại.
Giang Hạo gác hai tay sau đầu, nằm ở trên mặt đất, ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm.
Gần đât hắn vẫn muốn an tĩnh chờ đợi, nhưng mà luôn cảm giác có rất nhiều chuyện đang tìm tới và đuổi theo hắn. Tu vi tăng lên rất nhanh, lĩnh ngộ đối với đạo tựa hồ cũng rất thuận lợi.
Hết thảy nhìn như đều đang phát triển theo chiều hướng tốt. Thế nhưng…
Quá nhanh, quá loạn.
Hắn rõ ràng không muốn bị người ta chú ý, lại không ngừng có người quăng ánh mắt tới. Chuyện mình làm càng khiến cho mình bị cuốn vào vòng xoáy.
Nhất là chuyện khiêu chiến Đông Cực Thiên.
Có đôi khi hắn không phân rõ, là bởi vì chính mình cường đại nên có lòng tin và bành trướng, hay là bởi vì nghĩ sâu tính kỹ mới đưa ra quyết định. Khiêu chiến Đông Cực Thiên, chắc chắn sẽ thu hút không ít sự chú ý.
Cái giá cũng lớn.
Đối phương cường đại là chuyện không thể nghi ngờ.
Bình thường mà nói, mình tránh còn không kịp. Nhưng hôm nay lại nhất định phải khiêu chiến.
Khát vọng trong lòng có lẽ là một loại biểu hiện khác của bành trướng.
Thực lực làm mê mắt người.
Nhưng rất nhiều chuyện đều đang đuổi theo hắn.
Mình bảy mươi tuổi đã gặp không ít chuyện.
Phong ấn Thiên Cực Ách Vận Châu, trấn áp Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, ngăn cản Thiên Cực Mộng Cảnh Châu, phong ấn Cửu U, mang Thập Nhị Thiên Vương thành tiên, cùng liên hệ với vô số cường giả.
Bảy mươi năm, nhìn như rất dài, thật ra lại rất ngắn. Giang Hạo nhìn mây trắng phiêu đãng trên bầu trời, trong lòng có chút cảm thán.
Mình có rất nhiều chuyện, rất muốn sau khi xử lý toàn bộ sẽ có thể sống cuộc sống của mình. Sống sót thật tốt.
Chí ít thì phải có được cảm giác an ổn khi ngủ.
Nghĩ như vậy, Giang Hạo chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
Những năm này, phần lớn thời gian của hắn không phải là đang cố gắng tăng cao tu vi thì chính là lĩnh ngộ đại đạo, hoặc là rèn luyện tâm cảnh. Mặc kệ rèn luyện như thế nào, tâm cảnh vẫn không thể đuổi kịp tu vi hiện tại. Nếu không thì cũng không đến mức cảm khái, bành trướng.
Cũng mặc kệ như thế nào, hắn hiện tại không muốn suy nghĩ gì, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, để cho mình bình tĩnh lại trước đã, phòng ngừa việc sau này sẽ đưa ra quyết định không ổn thỏa, từ đó thay đổi quỹ tích cả đời, không cách nào quay đầu.
Sau khi nhắm đôi mắt lại, làn gió nhẹ nhàng thổi qua.
Cỏ dại xung quanh di chuyển theo gió, nhẹ nhàng đụng vào khóe mắt và vòng tay.
Ánh mặt trời chiếu vào người, gió nhẹ quét qua lọn tóc, một loại cảm giác thỏa mãn khiến cho Giang Hạo mừng rỡ. Nếu như có thể ngửi được cái mùi kia thì có lẽ sẽ ngủ càng ngon hơn.
Trong đầu Giang Hạo đột nhiên lóe lên ý nghĩ này. Nhưng hắn không lắc đầu loại bỏ, chỉ là khẽ cười một tiếng, cảm thấy mình ngửi mùi đó trong thời gian dài, đều sắp trở nên quen thuộc rồi. Có đôi khi thói quen chính là một chuyện đáng sợ.
Nghĩ như vậy, Giang Hạo lâm vào ngủ say.
Ngủ một giấc đã.
Bắt đầu từ ngày mai sẽ tiếp tục bôn ba, tranh thủ một hoàn cảnh tốt hơn cho chính mình, sau đó sống sót thật tốt, an an ổn ổn.
---
Thiên m Tông.
Bách Hoa Hồ.
Trong đình, thân ảnh màu đỏ ngồi trên ghế dựa, mở ấm trà ra, lộ ra mùi hương thoang thoảng của Cửu Nguyệt Xuân. Động tác của nàng không nhanh, lại như tương hỗ tương ứng với xung quanh, trong lúc phất tay đều có một loại mỹ cảm không hiểu, như là một cảnh đẹp kỳ ngộ.
Xung quanh chỉ có hoa cỏ chập chờn và tiếng ấm trà va chạm, tiếng nước trà lưu động.
Chốc lát sau.
Trà đã pha xong.
Hồng Vũ Diệp rót cho mình một ly, chậm rãi nâng chung trà lên uống một ngụm. Chỉ là nước trà cũng không giảm đi bao nhiêu, nàng đã buông chén trà xuống.
Không có tâm tư uống trà.
Nàng rũ mắt nhìn về phía vị trí đối diện trống rỗng, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Pha xong Cửu Nguyệt Xuân, Hồng Vũ Diệp lại không uống. Có lẽ là cảm thấy trà lần này không ngon bằng lần trước.
Nàng cứ ngồi yên lặng như vậy, nhìn mặt trời chiều lặn về phía tây, sao trời đầy trời, lại nhìn sao trời lui bước, mặt trời ló dạng
Yên tĩnh, không nói gì.
---
Giữa trưa ngày thứ hai.
Giang Hạo bị ánh mặt trời làm cho bừng tỉnh.
Hắn hơi mở mắt, cảm giác thân thể vô cùng nhẹ nhõm.
May mà xung quanh không có nguy hiểm, nếu không thì lại đột nhiên bị bừng tỉnh. Đương nhiên, không có nguy hiểm cũng không có nghĩa là xung quanh không có người.
Lúc này Giang Hạo phát hiện có hai người đứng ở bên cạnh. Một người là Nam Tình tiên tử, một người là Chân Hỏa đạo nhân.
Giang Hạo không biết bọn hắn tới khi nào, nhưng khẳng định là không có làm gì đối với hắn, nếu không thì sẽ phát động cảnh giới của hắn. Hắn sẽ tỉnh lại trong nháy mắt.
"Sư huynh nghỉ ngơi tốt rồi?" Chân Hỏa đạo nhân chân thành nói: "Nhiệm vụ nơi này khiến sư huynh bị liên lụy, nếu như chúng ta mạnh hơn một chút thì đã không để cho một mình sư huynh bị liên lụy rồi."
Nam Tình tiên tử nói theo:
"Giang sư huynh muốn nghỉ ngơi thêm một lúc nữa hay không?"
Giang Hạo ngồi xuống, quan sát hai người, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Những người này đúng là vẫn hoàn toàn suy nghĩ cho mình như trước đây.
Nhưng mà Nhiếp Tẫn còn chưa trở về sao? Bọn hắn phát hiện ra chuyện này chưa?
Quả nhiên, sau khi Giang Hạo bắt đầu hỏi thăm, hai người liền nói không có hành tung của Nhiếp Tẫn.
"Các ngươi cảm thấy thế nào?" Giang Hạo hỏi.
"Chắc là đi làm chuyện gì đó." Nam Tình tiên tử nói.
"Cũng có khả năng hắn phát hiện ra cái gì, ta thấy gần đây yêu thú bắt đầu biến mất, có khả năng nhất định là sư huynh hoàn thành nhiệm vụ." Chân Hỏa đạo nhân nói.
Vì ta?
Giang Hạo cảm giác những người này đúng là cái gì cũng muốn đẩy lên đầu mình.
Lúc này, đột nhiên có tiếng kiếm rung truyền đến.
Bọn người Giang Hạo quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên nhìn thấy một nam tử ngoài ba mươ ngự kiếm mà tới, còn mang theo một cỗ thi thể.
Chính là Nhiếp Tẫn.
Hắn trở về với tốc độ nhanh nhất.
Vừa về đến nơi hắn liền vứt thi thể trên mặt đất, sau đó thi lễ gặp mặt với Giang Hạo, cuối cùng mới cung kính mở miệng: "Sư huynh liệu sự như thần, Niếp mỗ không phụ kỳ vọng của sư huynh, cuối cùng cũng tìm được một chút manh mối. So với sư huynh ta thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Nếu không phải có sư huynh chỉ dẫn, ta chắc chắn còn đang dò xét xung quanh, không có biện pháp nào."
Giang Hạo: "…"
Ta liệu sự như thần?
"Sư huynh anh minh." Chân Hỏa đạo nhân và Nam Tình tiên tử lần lượt mở miệng: "Nhiệm vụ lần này đi theo sư huynh, chúng ta có rất nhiều cảm ngộ."
Giang Hạo: "…”
Công lao này cũng là của ta?
Thật sự có công lao đưa công lao, không có công lao liền chế tạo công lao rồi đưa công lao. Tông môn đúng là không thể thiếu những người này.
"Đúng rồi, đây là thứ phát hiện được từ trên thi thể, mời sư huynh xem qua." Nhiếp Tẫn dùng hai tay đưa một trữ vật pháp bảo tới.
Tư thái này hệt như là vãn bối gặp tiền bối.
Bọn hắn vẫn luôn cung kính như thế.
Giang Hạo nhìn trữ vật pháp bảo, thật lâu không nói gì, hắn nhớ tới trữ vật pháp bảo của mình. Đối phương đây là lo lắng mình cảm thấy là hắn cầm sao?
Nội ứng như này đúng là làm cho người ta cảm động.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy bọn hắn đều rất dễ thân cận.
Người tốt nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận