Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1341: Trốn Nhà Đi?

Chương 1341: Trốn Nhà Đi?
Băng Tinh rời khỏi miếu hoang, tìm kiếm củi lửa ở bên ngoài.
Lúc này, trong bóng tối có một đôi mắt quan sát hết thảy, trong đôi mắt mang theo ý cười lạnh.
Thời gian như vậy trôi qua năm ngày.
Mỗi ngày bọn họ đều sẽ vào thành kiếm ngân lượng, sau đó ban đêm trở lại miếu hoang.
Trong lúc đó, không ai đưa ra nghi vấn, bọn họ rốt cuộc đã làm cái gì.
Chỉ là, ngày qua ngày đều làm những chuyện giống nhau.
Mà Băng Tinh ban ngày đều sẽ đi ngang qua sạp hàng, nhìn cây trâm kia một chút, nhưng mà chỉ dám lén nhìn một chút.
Mỗi ngày nàng đều phải đi theo Tiểu Li, Tiểu Li quá nhỏ, rất dễ đi lạc.
Ban đêm đương nhiên là đi nhặt củi, mỗi lần nàng đều muốn dung nhập vào cuộc trò chuyện của mọi người. Nhưng mà nhiều lần nàng hướng vào trong, tất cả mọi người đều lập tức an tĩnh lại.
Tiểu Li mắt nhìn trời, dường như sợ bị phát hiện chuyện gì đó.
Nhìn mọi người bởi vì mình mà trầm mặc, Băng Tinh chỉ có thể hàng đêm ra ngoài kiếm củi.
Chỉ làm, vào ngày này, trong rừng cây có một vị nam tử đang đợi nàng.
Trong bóng tối, không thể thấy rõ ngũ quan của người này, nhưng dường như cũng không phải là vấn đề sáng tối, mà là hắn ẩn nấp trong bóng đêm.
Dù là hừng đông cũng không cách nào nhìn thấy dung nhan của đối phương.
"Cảm nhận được chưa?" Trong bóng tối truyền đến giọng nói.
Băng Tinh cũng không để ý tới giọng nói này, chỉ là tiếp tục tìm kiếm củi. Động tác của nàng không nhanh nhưng lại trôi chảy.
"Tội gì khổ như thế chứ? Trong lòng ngươi đều hiểu những người gọi là bạn bè này đều chỉ là phán đoán của ngươi, ngươi từ đầu đến cuối chỉ có một người bạn, không phải sao?" Thân ảnh trong bóng tối nói.
"Không phải." Băng Tinh ngẩng đầu, quật cường nói.
"Không phải?" Thân ảnh trong bóng tối cười nói: "Ngươi xem một chút người làm việc là ai? Ngươi xem một chút vì sao ngươi lại phải làm việc? Là bọn hắn không có tay chân sao? Là bọn hắn không cách nào hành động sao? Đều không phải. Là bởi vì có ngươi làm tôi tớ rồi, bọn hắn căn bản không cần làm gì cả. Đây là bạn sao? Chỉ có ngươi sẽ cảm thấy như vậy, trong mắt bọn hắn, ngươi là người hầu. Đây chính là hiện thực."
"Ngươi nói bậy." Giọng của Băng Tinh có chút lớn.
"Chính ngươi đã nhận ra, tại sao lại phải lừa gạt chính mình?"
Thân ảnh trong bóng tối mang theo tiếng cười nhạo: "Đối mặt với hiện thực đi, bọn hắn chưa từng cũng không phải là bạn của ngươi. Bạn bè thì phải bình đẳng, hỗ trợ lẫn nhau. Ngươi chỉ là tù nhân của Thiên m Tông, không có tư cách trở thành bạn của bọn hắn. Đối với người luôn đặt ích lợi trước mắt mà nói, ngươi chẳng qua chỉ là người làm việc có ích, cho nên mang theo ngươi mà thôi. Nếu không ngươi cho rằng bọn hắn sẽ mang theo ngươi ra ngoài sao? Lui một vạn bước mà nói, nếu như ngươi là bạn của bọn họ, tại sao lại cần nhặt củi? Các ngươi chính là người tu tiên, tu vi của ngươi có thể khiến cho ngọn lửa cháy ngàn năm bất diệt, không cần củi lửa? Chỉ là vì đuổi ngươi đi, để bọn hắn nói chuyện vui vẻ mà thôi. Tỉnh lại đi, Băng Tinh. Bạn của ngươi chỉ có một, chưa từng thay đổi. Chúng ta không phải là bạn của ngươi, nhưng chúng ta có thể giúp cho bạn của ngươi trở về. Gia nhập với chúng ta lần nữa, chúng ta sẽ giúp ngươi tìm lại bạn của mình. Giữa chúng ta không có lừa gạt, cũng không có hữu nghị, càng không tồn tại phản bội. Những người mà ngươi cho rằng là bạn kia căn bản không có chú ý tới ngươi, bọn hắn lại luôn miệng nói là bạn của ngươi. Cuối cùng bọn họ làm cái gì ngươi cũng không biết? Cho dù bọn họ đã từng là bạn của ngươi, thế nhưng đây chẳng qua là đã từng. Hiện tại bọn hắn đã phản bội ngươi. Mà bạn bè chân chính thì sẽ không có sự phản bội."
Câu nói kia làm cho Băng Tinh nhói đau, càng làm cho nàng nhớ tới khoảng thời gian gần đây.
Giọng nói hắc ám chưa từng dừng lại, tiếp tục nói:
"Bọn hắn không thèm để ý ngươi suy nghĩ gì, càng không thèm để ý ngươi nói cái gì, chứ đừng nói tới việc ngươi muốn cái gì. Bọn hắn chỉ để ý ngươi có thể nỗ lực cái gì. Người như này thực sự là bạn sao? Bọn hắn để ngươi đi kiếm củi, ngươi cam tâm tình nguyện. Nếu như ngươi bảo bọn hắn đi kiếm củi thì sao? Bọn hắn sẽ nói ngươi không muốn thì thôi, không làm được cũng không cần làm. Nhân loại tham lam, chỉ quen hưởng thụ, để bọn hắn nỗ lực liền mang ý nghĩa muốn mạng của bọn hắn. Bọn hắn chưa từng hiểu ngươi, đổi lại nếu như bọn họ phải chịu những đãi ngộ này thì tuyệt đối sẽ không hào phóng như vậy. Băng Tinh, nghe khuyên một câu, bọn hắn không xứng trở thành bạn của ngươi, càng không có coi ngươi là bạn. Tràng cảnh nhìn như hài hòa kia chỉ là giả tượng do ngươi thỏa hiệp đổi lấy mà thôi. Bạn bè là tôn trọng lẫn nhau, bọn hắn từng tôn trọng ngươi sao?"
Rất nhiều lời nói khiến cho Băng Tinh trong lúc nhất thời không cách nào trả lời, trong mắt có chút thống khổ.
Những chuyện đã qua khiến cho nàng cảm thấy đối phương nói đúng.
Nhưng trong lòng lại không muốn tin tưởng lời nói của đối phương.
Nàng cúi đầu tiếp tục nhặt củi, cuối cùng rời khỏi rừng cây.
Bóng đen cứ như vậy nhìn đối phương rời đi, cũng không ngăn cản.
Lúc này, phía sau bóng đen xuất hiện một thân ảnh mới: "Vì sao không sử dụng thuật pháp ảnh hưởng tâm trí của nàng? Ngươi biết những lời này không nhất định đủ."
Lúc này, bóng đen lắc đầu thở dài: "Ta đã thử, thất bại."
"Thất bại?" Người tới hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, có người che lại tinh thần của nàng, vô cùng cường đại, chỉ có thể dùng ngôn ngữ để nàng sinh ra khúc mắc trong lòng, sau đó chậm rãi ly tán bọn hắn." Bóng đen nói.
"Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ phía sau Băng Tinh có cường giả?"
"Không rõ ràng, nhưng nhất định phải tranh thủ được Băng Tinh, thân phận của nàng rất thích hợp giúp chúng ta làm việc."
Hai người có ý nghĩ, nhưng trong lòng cũng có nghi hoặc.
---
Lúc này, Giang Hạo ở bên ngoài sông Tử Tịch chậm rãi mở mắt, nhìn về phương xa.
Dưới ánh trăng, hắn hơi nghi hoặc một chút.
"Cảm giác vị trí vô cùng xa, lộ trình mấy ngày, sao qua mấy tháng lại càng ngày càng xa?" Giang Hạo cảm thấy những người này không phải là đang tầm bảo, là đang rời nhà trốn đi.
"Trưởng thành, cuối cùng cũng làm được chính sự rồi?"
Nếu là bọn hắn rời nhà trốn đi thì càng tốt hơn, mình cũng không cần chủ động phóng sinh, hơn nữa còn dễ dàng gây phiền toái cho mình.
Giang Hạo cũng không thèm để ý chuyện đại yêu. Không có gì mà không phải là bạn của con thỏ cả. Nhưng nếu như con thỏ có thể mang theo đám người rời nhà trốn đi, đúng là đã hoàn thành tâm nguyện mấy chục năm nay của hắn. Sau này, không cần tiếp tục lo lắng những người này mang đến phiền toái cho hắn nữa.
Dù sao rời nhà trốn đi khả năng chính là mấy trăm năm.
"Sắp đưa được người ra ngoài hết rồi." Giang Hạo có chút vui mừng.
Mặc dù miệng con thỏ không được mấy lời nói thật, nhưng làm việc không tệ.
Bây giờ Giang Hạo đã về tới vị trí trung tâm, phòng ốc nơi đây cũng thành nơi ở của hắn, không tính là quá thua thiệt.
Chỉ là ngày kế tiếp.
Tông môn truyền đến tin tức, để bọn hắn lấy công chuộc tội, thăm dò cẩn thận dòng sông.
Không chỉ như thế, còn đưa cho bọn hắn một chút tình báo, nói dòng sông tên là sông Tử Tịc.
Trưa hôm đó, Giang Hạo liền nhận được tin tức tông môn xảy ra rất nhiều tình huống. Ba người khác cũng biết được trong cùng một khoảng thời gian.
Tông môn có người đánh giết đồng môn, các loại tin tức ngầm tùy theo truyền đến. Tất cả mọi người không ngốc, trong lúc nhất thời đều hiểu ra một chuyện.
Bốn Luyện Thần trước đó là tông môn cố ý đưa tới. Bọn hắn bị lợi dụng. Mà lại, tông môn đã hoài nghi đến trên đầu bọn hắn.
Bọn người Nhiếp Tẫn có chút lo lắng, biết lần này thật sự là lấy công chuộc tội.
Tông môn đã biết được bọn hắn có vấn đề, lần này cái gọi là lấy công chuộc tội tám chín phần chính là nói cho bọn hắn rằng làm xong chuyện lần này thì tông môn sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hơn nữa còn tạm thời xem nơi này thuộc phạm vi tông môn.
Đây là bảo bọn hắn tạm thời không thể giết người, đương nhiên cũng khiến người khác không thể tùy ý giết bọn hắn diệt khẩu. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy Thiên m Tông tâm cơ thâm trầm.
Bọn hắn không thể chọc nổi.
Dù sao bên trong tin tức ngầm, người ẩn giấu tu vi kia khả năng chính là mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận