Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1347: Nữ Ma Đầu: Ngươi Có Thể Trả Bất Cứ Cái Giá Nào?

Chương 1347: Nữ Ma Đầu: Ngươi Có Thể Trả Bất Cứ Cái Giá Nào?
Nhan Nguyệt Chi rời đi, Thượng An đạo nhân cũng không còn cùng người luận đạo.
Dù sao cũng không có quá nhiều người biết tới hắn, thừa nhận hắn càng là số ít.
Nhất là tông môn trước đây.
Thượng An là đối tượng bị chế giếu ở đây, mà không phải là thiên tài kinh thế của Hạo Thiên Tông.
Vạn Độc Tông cũng không biết rõ chuyện này, chứ đừng nói tới chuyện đã qua mấy chục năm.
Lúc này, bên trong Vạn Độc Tông có một lão giả già nua ngồi ở bên hồ thở dài.
"Ngươi thật sự không đi ra gặp hắn một chút?" Một mỹ phụ mở miệng hỏi.
"Gặp hắn làm cái gì?" Lão giả hơi già nua hỏi.
"Từ sau khi hắn đi, ngươi đã già đi không ít, hiện nay hắn trở về lại làm như không thấy." Mỹ phụ cười nhạo:
"Ngươi như này không mâu thuẫn sao? Mặc dù chúng ta cũng không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không có ý định để ngươi dựng tuyến cho chúng ta, dùng Hạo Thiên Tông cáo mượn oai hùm, dù sao làm vậy cũng dễ chết người. Đương nhiên, nếu quan hệ giữa ngươi và Thượng An không tệ thì cũng có chỗ tốt nhất định đối với tông môn chúng ta. Ngày nào đó gặp phải họa diệt môn thì cũng có chỗ mà dựa vào. Cho nên, chúng ta sẽ không ngăn cản chuyện ngươi muốn làm, nhưng tốt nhất mọi chuyện nên phát triển theo hướng tốt."
"Hắn đã bái nhập Hạo Thiên Tông, có một sư tôn Ma Môn với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt, ngươi không sợ Hạo Thiên Tông vì xóa bỏ điểm đen của hắn mà động thủ với chúng ta sao?" Lão giả già nua hỏi.
"Đúng là rất sợ." Mỹ phụ thở dài một tiếng, nói: "Cho nên trong môn cũng không có người nào biết Thượng An, càng không biết hắn có địa vị cao bao nhiêu tại Hạo Thiên Tông. Tây Bộ, Đông Bộ, nhìn như rất gần, nhưng đối với phần lớn đệ tử mà nói thì đó chính là khoảng cách vĩnh viễn không cách nào vượt qua.”
Mỹ phụ nhìn người trước mặt thờ ơ, tiếp tục nói:
"Đi gặp hắn khó như vậy sao? Hay là cảm thấy thân phận Ma Môn khiến ngươi không chịu nổi?
"Thượng An có thể quỳ lâu như vậy, ngươi hẳn phải biết hắn cũng không thèm để ý."
"Ngươi không hiểu." Lão giả già nua nói: "Thượng An là muốn đi làm chuyện gì đó, chuyện này sẽ khiến cho vô số người phỉ nhổ, hắn được Hạo Thiên Tông tán thành, cũng hi vọng được ta tán thành. Nhưng ta không hi vọng hắn đi làm chuyện kia, sẽ hủy hoại chính mình. Bởi vì đó nhất định là một con đường tuyệt vọng."
Mỹ phụ nhíu mày, có chút khó có thể lý giải được.
Thấy mình không cách nào thuyết phục được đối phương, nàng liền lắc đầu rời đi.
Mặc kệ là người trước mắt, hay là Thượng An đạo nhân, nàng đều không dám bức bách quá độ, căn bản là không thể trêu vào.
Không đề nhắc tới Hạo Thiên Tông phía sau Thượng An, cho dù là Thượng An hiện tại đều không phải là người mà bọn hắn có thể tuỳ tiện trêu chọc.
Chờ người rời đi, lão giả già nua nhìn về phía Thượng An vị trí, không khỏi thở dài.
“Đi thôi, không nên dây dưa với một người xuất thân Ma môn như ta làm gì."
---
Giữa tháng mười một.
Tâm Giang Hạo đã không còn bình tĩnh giống như trước đó, sắp đến thời gian khiêu chiến Đông Cực Thiên. Hắn không xác định được mình sẽ gặp phải chuyện gì. Không có như thế, xung quanh còn có vô số cường giả xuất hiện, thậm chí trong một nháy mắt, hắn đã nhận ra áp bách hủy thiên diệt địa.
Thậm chí toàn bộ Thiên m Tông đều bị bao trùm bởi sự lo lắng, uy hiếp và bất an đang truyền khắp bốn phía.
May mà người Minh Nguyệt Tông đã đến.
Giang Hạo không biết người tới cụ thể là ai, nhưng có thể phát hiện được, trong nháy mắt những người này tiến vào Thiên m tông có một loại áp bách vô hình tản ra.
Sau đó, hắn mới biết được, Minh Nguyệt Tông cùng Thiên m Tông đạt thành hợp tác. Một năm này, sẽ có một vị cường giả ở lại Thiên m Tông, hỗ trợ ổn định xung quanh. Một năm sau, nếu như hợp tác thuận lợi thì có thể tiếp tục hợp tác.
Giang Hạo không biết tình huống cụ thể, nhưng có thể xác định, Thiên m Tông rốt cục đã đạt được cơ hội thở dốc. Chỉ cần nắm chắc sẽ có khả năng hoàn toàn vượt qua kiếp nạn đại thế.
"Xác thực không có nỗi lo gì nữa."
Giang Hạo ngồi ở trước nhà gỗ, ngắm nhìn phương xa.
Hiện nay thế lực khắp nơi không có động thủ, đều đang quan sát, mà tông môn cũng duy trì sự ổn định.
Mặc dù không biết tình huống cụ thể, nhưng xác thực không có ảnh hưởng đến hắn. Tụ hội cũng không có chuyện gì cần hắn chú ý. Có thể nói hắn có thể toàn thân toàn ý đi khiêu chiến.
So sánh với trước kia, hắn đều là bàng quan, có động thủ hay không đều phải xem tình huống mà định ra. Bây giờ, hắn trở thành trung tâm của hết thảy, không xác định được sẽ phải đối mặt với cái gì. Nói không khẩn trương đều là giả.
Tên tuổi Đông Cực Thiên không nhỏ chút nào, mình là người nhỏ yếu như vậy, theo lý thuyết tuyệt đối không phải đối thủ. Thời gian học tập Thiên Đao cũng kém xa tít tắp đối phương. Dù mình có vận khí tốt, tu vi tăng nhanh, nhưng mà đối mặt với một lão quái vật không biết bao nhiêu năm tháng thì những vận may này là không đủ.
Giang Hạo giơ tay lên, có thể nhìn thấy rung động rất nhỏ.
Không biết vì cái gì, hắn có một loại cảm giác như sâu kiến nhỏ bé đang khiêu chiến bầu trời rộng lớn.
"Ngươi đang khẩn trương?" Một giọng nói đột nhiên truyền tới.
Giang Hạo quay đầu, liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Chính là Hồng Vũ Diệp chẳng biết đã xuất hiện từ lúc nào.
Nhìn đối phương, Giang Hạo rũ mắt cung kính nói: "Tiền bối nói đùa."
Hắn ngừng một lúc, tiếp tục nói: "Mặc dù tuổi của vãn bối đã không còn nhỏ nhưng vẫn chỉ là một phàm nhân, lòng kính sợ vẫn phải có."
Làm sao có thể không khẩn trương chứ?
Mặc dù hắn biết được nhiều tin tức về Đông Cực Thiên, nhưng cũng không có tin tức cụ thể, càng không rõ kẻ địch rốt cuộc cường đại như này.
Một tu sĩ nhỏ như hắn phải đối mặt với cường giả như thế, há có thể không khẩn trương? Hơi không cẩn thận sẽ có thể thảm bại bỏ mình.
"Tuổi không còn nhỏ?" Hồng Vũ Diệp ngồi ở bên cạnh, tò mò hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Bảy mươi tám." Giang Hạo nhờ lại số tuổi của mình, có chút cảm khái nói:
"Thời gian bất tri bất giác liền trôi qua."
Lúc trước cảm giác già nhất chính là lão gia sát vách, khi đó đối phương bao nhiêu tuổi? Hơn năm mươi hay là hơn sáu mươi?
Nào nghĩ đến, mình còn già hơn ông lão lúc trước tận mười mấy tuổi.
"Bảy mươi tám tuổi xác thực không còn nhỏ." Hồng Vũ Diệp cảm khái:
"Nếu như ở trong thế tục, già như thế đều đã lên làm ông nội rồi?"
"Không, theo bình thường thì sẽ không sống được tới cái tuổi này." Giang Hạo đáp.
Khi đó, người xung quanh không có mệnh tốt như vậy. Bọn họ đều phải bôn ba mệt nhọc vì cuộc sống, dùng hết toàn lực đều chỉ vì có phần cơm ăn. Ăn no mặc ấm cũng là chuyện mà ít người có thể làm được.
Hắn khi còn bé muốn ăn miếng thịt cũng không dễ dàng. Cũng không phải là do trong nhà đối xử không tốt với hắn, mà là trong nhà thực sự không giàu đến nỗi có thể ăn thịt.
Trầm mặc một chút, Giang Hạo đột nhiên hỏi:
"Tiền bối, Thiên Ngoại Tam Thiên cụ thể là Tam Thiên nào?"
Hồng Vũ Diệp ra hiệu Giang Hạo pha trà, sau đó mới nói: "Đông Cực Thiên, Nại Hà Thiên, Đệ Tam Thiên thì không biết."
"Vậy thành lập Tiên Đình sẽ thất bại sao?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua Giang Hạo, lắc đầu.
Giang Hạo không rõ cái lắc đầu này có phải đúng hay không.
Sau đó, Hồng Vũ Diệp nói: "Mỗi một chuyện đều tồn tại biến số."
Câu nói này khiến cho Giang Hạo có chút không rõ ràng cho lắm.
Nhưng mà đây chỉ là thuận miệng hỏi, hắn chủ yếu là muốn hỏi, sau khi khiêu chiến nếu như có cường giả tham dự thì sẽ như thế nào.
Hồng Vũ Diệp bình thản nói: "Khiêu chiến là chính ngươi chọn, nếu như muốn ta xuất thủ thì cần phải bỏ ra cái giá tương ứng."
"Tiền bối muốn cái giá như nào?" Giang Hạo hỏi.
"Cái giá gì đều có thể?" Hồng Vũ Diệp hỏi lại.
"Đương nhiên." Giang Hạo chăm chú gật đầu.
"Có thể làm được?"
"Nhất định có thể."
"Ngươi đã từng lời thề son sắt nói về chuyện của Sơ Dương Lộ, cuối cùng Sơ Dương Lộ đến đâu rồi?"
"…"
Gần nhất luôn chú ý tới Đông Cực Thiên nên đã quên mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận