Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1350: Thức Thứ Bảy Thiên Đao, Đông Cực Thiên! 2

Chương 1350: Thức Thứ Bảy Thiên Đao, Đông Cực Thiên! 2
Nghe vậy Giang Hạo nở nụ cười nói:
"Từ khi vãn bối xuất đạo đến nay, chưa từng bại một lần."
"Thật sự là tự tin, ta biết ngươi muốn làm gì, nhưng chí hướng lại cao hơn nữa cũng vô dụng. Nếu như không có người dìu người một chút trên con đường này thì ngươi vĩnh viễn không cách nào đăng đỉnh. Trên người ngươi không có bất kỳ dấu vết gì của những người kia."
Giọng nói của Đông Cực Thiên phảng phất như vọng tới từ năm tháng vô tận.
Dứt lời, một thân ảnh đã xuất hiện ở trước mặt hắn.
Thức thứ nhất Thiên Đaot, Trảm Nguyệt.
Trăng tròn hiển lộ rõ ràng, chợt chém xuống.
Keng!
Trong nháy mắt đao rơi xuống, một thanh đao tựa như khái quát sao trời xuất hiện ở trong tay Đông Cực Thiên, chặn lại một đao của Giang Hạo.
Oanh.
Đông Cực Thiên không nhúc nhích tí nào, đao ý va chạm trực tiếp đánh bay Giang Hạo ra ngoài. Hắn phải lui về sau một trăm linh tám bước mới đứng vững.
Lúc này, hắn nhìn về phía Đông Cực Thiên, cảm thấy đối phương đỉnh thiên lập địa, thứ cầm trong tay không phải đao mà là vô tận sao trời. Khí thế bàng bạc to lớn, làm cho người ta sinh ra sợ hãi.
Trong nháy mắt va chạm vừa rồi, hắn cảm giác mỗi một chỗ trên thân thể đều bị đao ý đè ép, có khả năng vỡ vụn bất cứ lúc nào. Cái loại cảm giác này phảng phất như trong tay đối phương chính là đao, trong tay mình chỉ là một tờ giấy mỏng.
Chênh lệch quá xa.
Giang Hạo cảm nhận hết thảy, trong mắt không có e ngại, ngược lại có một loại cảm giác hưng phấn. Chiến ý trên người hắn chưa từng giảm xuống chút nào.
Lúc này, hắn dậm chân mà ra.
Thức thứ ba Thiên Đao, Lưu Tinh.
Đao ý xẹt qua chân trời, lần nữa giao thủ cùng Đông Cực Thiên.
Mặc dù vẫn bị đánh bay, nhưng thân ảnh Giang Hạo thân nhanh, đao quang quét ngang.
Keng!
Keng!
Đao quang kiếm ảnh, đảo qua tinh không.
Giang Hạo nắm trường đao trong tay, cảm nhận được thân thể, điều động hết thảy có thể điều động. Khí huyết phun trào như lửa thiêu đốt, giống như dung hợp cùng đao, lại như rèn luyện đao trong tay.
Đông Cực Thiên không có sát ý, nhưng mỗi một đao của hắn đều có thể chém giết Giang Hạo.
Loại áp lực đáng sợ kia khiến Giang Hạo không thể không thiêu đốt khí huyết.
Đây là khống chế huyết nhục mà hắn lĩnh ngộ được từ trong bí quyết Chân Long.
Lúc này, trong đao của hắn phảng phất như có trọng lượng của rồng.
Lúc này, hắn bị đánh bay, lúc công kích tới lần nữa vẫn là thức thứ nhất Trảm Nguyệt.
Keng!
Hai đao va chạm, Giang Hạo lần nữa bởi vì đao ý va chạm mà bay ngược ra ngoài.
Mười bước, năm mươi bước, tám mươi bước, chín mươi ba bước.
Đứng vững.
Thấy thế, Giang Hạo cười ha hả.
"Ngươi muốn đại thành Thiên Đao là chuyện không thể nào, đạo này cần người giúp ngươi, ngươi căn bản không rõ Thiên Đao vì sao gọi là Thiên Đao." Đông Cực Thiên lạnh lùng nói.
Giang Hạo cười ha hả: "Không ngại, không người dìu ta nên chí, ta liền đạp tuyết đi đến đỉnh núi."
Thân thể của hắn không dừng lại chút nào, tiếp tục vung đao công kích.
Giờ khắc này, hắn cực kì hưng phấn. Loại cảm giác nặng nề kia làm hắn muốn ngừng mà không được.
Keng!
Giang Hạo vẫn bị đánh bay, vẫn không cách nào rung chuyển đối phương chút nào. Nhưng hắn còn đang rèn luyện đao của mình, lúc này mỗi một đao của hắn đều phảng phất như bắt đầu thay đổi.
Đơn giản, trực tiếp, lại ẩn chứa ngàn vạn biến hóa.
Đây là biến hóa do Nhân Hoàng Kiếm Quyết mang đến. Hắn đang hấp thu và rèn luyện, đang đúc đao.
Thiên Đao Thi Ngữ cũng cảm nhận được sự hưng phấn của Giang Hạo, đao cũng đang thay đổi, như là lần mở lưỡi đao trước đó.
Sau khi hấp thu toàn bộ, Giang Hạo lần nữa vung đao, vẫn là thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt.
Keng!
Giang Hạo bị đánh bay ra ngoài, trên người thậm chí bắt đầu xuất hiện vết máu.
Năm bước, mười bước, năm mươi bước, sáu mươi tám bước.
Đứng vững.
"Ha ha ha!"
Trong miệng Giang Hạo có máu, nhưng hắn chưa từng dừng lại.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được biến hóa trước nay chưa từng có.
Lúc trước, hắn không cảm nhận được, nhưng hôm nay đối mặt với người biết Thiên Đao Thất Thức, có thể phát hiện rõ sự chênh lệch trong đó.
Đao của mình quá mỏng, đối mặt với đao của đối phương, không gãy đã là kỳ tích. Nếu như là trước đây, thì trong nháy mắt đụng phải đối phương đã gãy mất rồi.
Mà sau khi giao thủ, trên người Giang Hạo lại xuất hiện sơn hải, khí tức nặng nề kia cũng đang đúc đao vì hắn.
Trong nháy mắt sơn hải biến mất, Giang Hạo lần nữa vung ra Trảm Nguyệt.
Sáu bước, mười tám bước, ba mươi hai bước.
Đứng vững.
Sau đó, hắn điều động lực lượng trong thân thể, Vô Danh Bí Tịch cũng tham dự vào trong đó.
Hết thảy điều chỉnh hoàn tất.
Giang Hạo cảm giác đao trong tay trở nên càng thêm hùng hậu.
Trảm Nguyệt vung ra.
Ba bước, chín bước, mười tám bước.
Đứng vững.
Lúc đao đủ ngưng thực, Giang Hạo cảm giác cơ thể tồn tại đao ý chảy khắp toàn thân.
Lúc này, Giang Hạo cầm Thiên Đao trong tay, Thi Ngữ hưng phấn không thôi.
Dù hiện tại trên người Giang Hạo có rất nhiều vết máu, nhưng mà tinh thần lại tăng lên tới mức trước đây chưa từng có.
Hắn bước ra một bước, đi đến trước mặt Đông Cực Thiên, chém ra một đao.
Thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt!
Keng!
Trường đao kia phảng phất như ẩn chứa sao trời đụng vào Thiên Đạo của Giang Hạo.
Đao ý cường đại gào thét mà ra.
Hô!
Đao ý như cuồng phong, cuốn lên lọn tóc và trường bào của Giang Hạo và Đông Cực Thiên.
Giờ khắc này, Giang Hạo phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn một bước đã lui.
Đao của mình đã không còn yếu kém.
Lúc này, Đông Cực Thiên chủ động vung đao.
Keng!
Đông Cực Thiên chưa từng có động tác, hiện tại bắt đầu công kích.
Giang Hạo chưa từng e ngại, cũng vung đao chém ra. Giờ khắc này, thân ảnh của hai người nhanh chóng chuyển biến.
Đao quang chảy ngang.
Trảm Nguyệt!
Một đao chém ra xẹt qua chân trời, thoát ly mảnh trời này, trảm vào bên ngoài Thiên m Tông.
Oanh!
Người quan chiến bên ngoài cảm nhận được ánh trăng giáng xuống từ trên trời.
Một tiếng ầm vang.
Một tòa núi lớn bị một đao chẻ làm hai.
Mà bên trong Đông Cực Thiên, hai thân ảnh đang nhanh chóng biến mất rồi lại xuất hiện, đao quang không ngừng tràn ra.
Ầm ầm!
Ầm ầm!!
Đao ý đáng sợ quét sạch đại địa, như trăng như núi như sao, như tinh không treo ngược.
Bên trong Thiên m Tông có vô số người quan chiến.
Nhưng đối mặt với dạng công kích này, bọn hắn đều cảm thấy e ngại.
Nếu như rơi trúng, vậy thì… Hậu quả khó mà lường được.
Mà Tư Trình quan sát trận chiến, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
"Lúc này mới qua bao lâu, hắn đã có thể giao thủ cùng đối phương?"
Ngay từ đầu, hắn có thể thấy rõ chênh lệch giữa hai người. Nhưng lúc này mới qua bao lâu, chênh lệch đã nhanh chóng được bù đắp.
Mặc dù Đông Cực Thiên còn chưa thức tỉnh, nhưng đao của hai người gần như là cùng cấp.
"Đệ nhất cổ kim quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả ta đều rất tò mò hắn làm sao mà làm được."
Hắn đều tò mò, như vậy những người khác thì sao?
Nào chỉ là tò mò, phải là cảm nhận được nguy cơ mới đúng.
Một người như vậy, không kiêng nể gì cả, không chịu ước thúc của phép tắc, cũng không bị trói buộc chủ quan. Không cách nào khống chế, không cách nào dự báo.
Ai muốn cho hắn sống?
Dạng người này đã không phải là người, sẽ bị cho rằng là quái vật.
Hiện nay, còn không người làm cái gì, là bởi vì hắn còn chưa trưởng thành.
Chân Tiên hậu kỳ vẫn là Chân Tiên hậu kỳ.
Nếu là Chân Tiên viên mãn, vậy sẽ khiến cho vô số người động tâm. Người muốn giết hắn sẽ càng ngày càng nhiều.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp nhìn lên bầu trời, nhìn Giang Hạo đã có thể giao thủ cùng Đông Cực Thiên. Nhưng… Đối phương còn chưa chân chính động thủ. Thắng bại không ở sáu thức phía trước.
Lúc này, Đông Cực Thiên nhìn Giang Hạo, có chút cảm khái: "Thiên phú của ngươi đúng là rất cao, mới khổ luyện Thiên Đao có chút năm tháng, lúc này lại có thể dung hội quán thông, nhưng thức Thiên Đao của ngươi mới chỉ có đao, không có thiên."
Giang Hạo bị đánh lui.
Lúc này, thân ảnh Đông Cực Thiên hiển lộ rõ ràng, không tiếp tục động thủ nữa, mà là nhìn xem Giang Hạo rồi nói: "Mặc dù ngươi không tầm thường, nhưng kiến thức còn quá ít, cũng không người dạy ngươi, không cách nào hiểu rõ như thế nào mới là Thiên Đao."
Đông Cực Thiên hơi giơ đao trong tay lên, mở miệng nói:
"Ngươi thấy quá ít đao, hiểu ý không rõ nghĩa, không cách nào hiểu rõ đao trong tay lo lớn cỡ nào, càng không người giúp ngươi nhìn thấy vùng trời kia. Hiện tại, ta sẽ để ngươi mở mang kiến thức một chút, như thế nào là Thiên Đao."
Đao của Đông Cực Thiên rơi xuống: "Thức thứ bảy Thiên Đao, Đông Cực Thiên."
Bạn cần đăng nhập để bình luận