Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1355: Nữ Ma Đầu: Ngươi Lấy Đâu Ra Nhiều Cảm Giác Nguy Cơ Như Vậy 1

Chương 1355: Nữ Ma Đầu: Ngươi Lấy Đâu Ra Nhiều Cảm Giác Nguy Cơ Như Vậy 1
Thiên m Tông.
Bạch Chỉ nhìn ra bên ngoài. Nàng có thể phát hiện rõ ràng vùng trời kia đang bị lấy đi. Nhưng sông Tử Tịch vẫn còn ở đó.
Mặt khác, người Tiên Tộc chắc là cũng rời đi, chỉ là vẫn có không ít người còn dừng lại ở bên ngoài. Những người này có một số là muốn xem xem Tiếu Tam Sinh có còn ở đây hay không. Số còn lại đại khái là không muốn tay không trở về.
Khiến cho tông môn của bọn họ phải chịu áp lực không nhỏ.
May mà Thiên m Tông và Minh Nguyệt Tông đã đạt thành giao dịch, mặc dù không thể chuyện gì cũng làm phiền đối phương, nhưng có thể mượn nhờ uy vọng của bọn hắn.
Cho nên, nàng liền đưa ra mệnh lệnh.
Bởi vì hợp tác cùng Minh Nguyệt Tông, quyết định tài nguyên tháng này của toàn tông môn tăng lên gấp đôi.
Mặt khác, mở thi đấu tông môn, bên thắng có cơ hội được tiền bối của Minh Nguyệt Tông đích thân chỉ đạo.
Tin tức này được truyền đi rất nhanh, vô cùng khoa trương.
Thậm chí còn vận dụng thần niệm.
Tóm lại, không phải là vì để người của tông môn biết được, mà là để người bên ngoài biết được.
Tư Trình đang uống rượu, có chút cảm khái: "Chưởng môn của Thiên m Tông đúng là có chút ý thức về nguy hiểm, biết những người bên ngoài kia rất có thể sẽ động thủ đối với nơi này, liền trực tiếp để người ta truyền âm nói chúng ta ở đây."
"Tiền bối đồng ý chỉ đạo đệ tử?" Tự Bạch hỏi.
"Không có." Tư Trình lắc đầu nói: "Cáo mượn oai hùm mà thôi, nhưng mà ta đã từng xuất thủ, cũng đủ để dọa đến những người kia."
Cuối cùng Tư Trình hỏi: "Ngươi nói xem có nên truy cứu trách nhiệm của bọn hắn không? Lợi dụng chúng ta như thế."
"Chắc là cũng không có ảnh hưởng quá lớn tới sư bá." Tự Bạch ôn hòa cười nói: "Thiên m Tông có chỗ không tầm thường, hơn nữa nơi này vốn cũng không đơn giản. Dù nàng không làm cái gì, sư bá cũng sẽ không để nơi này xảy ra vấn đề."
Tư Trình nở nụ cười, sau đó uống một hớp rượu rồi nói: "Nếu như đã hợp tác cùng người ta thì ta sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm, nhưng đến lúc thì đương nhiên sẽ phải rời đi, Thiên m Tông cuối cùng sẽ như thế nào, ta cũng không cách nào nhúng tay."
"Theo lý thuyết, chuyện bên này không cần sư bá tới, hơn nữa sư phụ cũng không mời nổi sư bá?" Tự Bạch nhẹ giọng hỏi.
Tư Trình uống rượu, nói: "Vừa vặn ngược lại, những người khác thật đúng là không tới được, loại người vò đã mẻ không sợ rơi như ta có thể rời đi. Nhưng mà sự quyết tâm của Tiên Tộc đã vượt xa nhận thức của mọi người, hết thảy mười người đến, bọn hắn còn có thể có bao nhiêu cường giả như này? Hiện tại vừa ra ngoài liền khiến cho mọi chuyện bị chậm trễ."
"Rất ít người đạt đến loại cảnh giới này sao?" Tự Bạch hỏi.
Tư Trình cười nói: "Không ít, nhưng cũng không nhiều, xét về tổng thể thì Nhân tộc chắc là nhiều hơn Tiên Tộc, nhưng là Tiên Tộc khác với Nhân tộc, Nhân tộc là riêng từng người, Tiên Tộc là một chỉnh thể. Cho nên Tiên Tộc nhìn như ít hơn Nhân tộc, nhưng trên thực tế Nhân tộc không thể góp ra được nhiều người như thế trong thời gian ngắn như vậy."
"Nói cách khác, Tiên Tộc tự cắt một tay để đạt được Đông Cực Thiên, hiện nay bọn hắn sẽ khiêm tốn hơn một chút?" Tự Bạch hỏi.
"Đúng, nhưng Tiên Tộc làm việc cực đoan hơn trước kia nhiều, cũng không biết có tiếp tục trở nên cực đoan nữa hay không, hay là mọi người bình yên vô sự, tự mình phát triển." Tư Trình nói.
Người người đều có suy nghĩ của riêng mình.
Phía dưới đại thế, mặc dù mọi người có sự ăn ý nhất định, nhưng chắc chắn sẽ có người dùng thủ đoạn cực đoan, muốn mau chóng tăng cường chính mình.
Theo như tình huống trước mắt, Nhân tộc chính là nơi có hy vọng bình ổn nhất.
Bởi vì tình thế lớn nhất, khả năng cũng nhiều nhất, phạm vi cũng phổ biến nhất. Đồng thời cũng tự tin dù các chủng tộc khác có phản công thì cũng không cách nào áp chế bọn hắn.
Mặc dù hành động của các tộc khác đều không nhỏ, nhưng ở bên trong Nhân tộc lại không tính là gì.
Cũng sẽ không bởi vì Đông Cực Thiên mà bốn bộ Đông Tây Nam Bắc liên hợp với nhau tiến hành tuyệt sát Tiên Tộc được, đúng chứ?
Đây là chuyện không thể nào.
Đừng nói các bộ có rất nhiều môn phái, cho dù là một gia tộc phàm tục nho nhỏ thì đã có rất nhiều phe phái rồi.
"Nhân tộc không thể là một chỉnh thế giống như Tiên Tộc được sao?" Tự Bạch hỏi.
"Có thể." Tư Trình gật đầu, nói với vẻ chắc chánw: "Sẽ có một ngày Nhân tộc có thể giống như Tiên Tộc. Trước khi quật khởi bị đánh ép, bị chấn nhiếp khắp nơi, người người phải trốn chui trốn lủi để sống sót, khi đó Nhân tộc sẽ như Tiên Tộc hôm nay, là một chỉnh thể, vì mục đích mà không tiếc bất cứ giá nào."
Tự Bạch hiểu ra: "Xem ra nếu Tiên Tộc lớn mạnh thì cũng sẽ không như hôm nay."
Lúc không có gì cả, có thể tùy tiện tìm cách lật tung bàn cờ, nhưng lợi ích đủ nhiều rồi thì lại do dự khó mà hạ quyết định, thậm chí là sợ hãi người khác vén bàn cờ lên.
Vào lúc bọn hắn đang trò chuyện, Thành Lưu đạo nhân tìm tới, đưa một vài thứ.
Chưa nói tới chuyện đồ tốt bao nhiêu, nhưng đây là tâm ý của Thiên m Tông. Mặt khác còn nói lời xin lỗi.
Tư Trình uống rượu nói: "Nếu như thực sự áy náy thì có thể tìm người làm thơ, làm cho ta một bài thơ liên quan tới rượu là được. Nhớ là phải hay."
Sau khi đáp lời, Tư Trình lại tiếp tục nói: "Tự sư điệt, đến lúc đó ngươi đi chỉ điểm một chút."
Tự Bạch cũng không thèm để ý chuyện này.
Hắn cũng coi như là có chút quen thuộc với loại chuyện này.
---
Đoạn Tình Nhai.
Trong sân, Giang Hạo đang kể lại quá trình khiêu chiến Đông Cực Thiên.
"Quá trình tu luyện có đôi khi là vòng tuần hoàn trưởng thành, mặc dù sở học có chỗ phức tạp nhưng kiểu gì cũng sẽ hiển lộ rõ ràng uy năng của nó vào lúc nào đó, như là một thanh đao rơi vào trên tay.
Lúc ta và Đông Cực Thiên đối đầu đao thứ nhất, Hóa Long Quyết của Long tộc giúp ta khống chế huyết nhục trong tay. Lúc ta chính thức vung ra đao thứ hai, Nhân Hoàng Kiếm Quyết giúp ta nắm giữ được quỹ tích của đao. Lúc ta chính thức vung ra đao thứ ba, Sơn Hải Ấn Ký khiến cho đao của ta có trọng lượng.
Lúc chính thức vung ra đao thứ tư, Vô Danh Bí Tịch của tiền bối đã giúp ta khống chế chính xác lực lượng. Lúc ta chính thức vung ra đao thứ năm, đao ý có được từ lần lĩnh ngộ thức thứ bảy trước đó giúp ta có được đao ý đặc thù.
Đây chính là chỗ tốt của trưởng thành, tất cả thuật pháp phức tạp đã sớm trở thành cơ sở của ta. Lúc ta cần đến nó, tất cả sẽ dung hợp thành một thanh đao thích hợp với ta, rơi vào trong nội tâm ta." Giang Hạo nhìn người trước mắt, nói nghiêm túc.
"Xem ra tiến bộ của ngươi cũng không phải là đột nhiên mà có." Hồng Vũ Diệp nhìn người trước mắt: "Ta còn tưởng rằng ngươi có thiên phú dị bẩm, tạm thời rèn luyện đao ý, cường đại đủ để đối kháng với Đông Cực Thiên."
"Tiền bối nói đùa." Giang Hạo lắc đầu nói: "Hết thảy mọi thứ của vãn bối chẳng qua đều là vì vận khí tốt hơn người khác một chút mà thôi. Nhưng mà, dù hiểu rõ những thứ này thì vãn bối cũng không muốn ngoi đầu lên, cẩn thận một chút, khiêm tốn một chút, như thế mới có thể sống sót thật tốt."
"Ngươi lấy đâu ra nhiều cảm giác nguy cơ như vậy?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Tiền bối có lẽ không rõ, nhưng vãn bối đã từng sống như thế." Giang Hạo rũ mắt, nói:
"Vào năm 5 tuổi, vãn bối tiến vào Thiên m Tông, ngắm nhìn bốn phía xa lạ, ánh mắt của tất cả người lớn xung quanh đều không có chút nhân tình nào. Giờ phút đó, vãn bối liền biết, mình đang sống tại một nơi có thể chết đi bất cứ lúc nào. Thiên phú của vãn bối không tốt, chỉ có thể làm chút việc vặt ở trong tông môn. Vận khí tốt liền có thể an ổn qua một ngày, vận khí không tốt thì sẽ bị người ức hiếp.
Đó là một cường giả Luyện Khí, vãn bối lúc đó chỉ là một đứa trẻ mới tu luyện, có lẽ khóc một tiếng đều chính là tội chết. Mặc dù tông môn không cho phép tàn sát lẫn nhau trong tông môn, nhưng mà Ma Môn chung quy vẫn là Ma Môn. Ta chỉ là một đệ tử phổ thông, chỉ cần nhận một nhiệm vụ ra ngoài, bọn hắn liền có thể khiến ta chết nơi tha hương.
Những người nhập môn cùng lúc với ta đều đã chết hơn phân nửa lúc ta mười lăm tuổi. Đến cuối cùng, chỉ có hai người còn sống rời khỏi ngoại môn, tiến vào nội môn. Nếu như chỉ là do vận khí tốt một chút thì vãn bối có lẽ đã không thể sống tới hiện tại.
Tiền bối thiên phú tuyệt đỉnh, đương nhiên sẽ không có những trải nghiệm này. Vãn bối chỉ là luôn nỗ lực sống sót mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận