Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1357: Muốn Điều Tra Thêm Giang Hạo Phải Chăng Có Ẩn Giấu Tu Vi? 1

Chương 1357: Muốn Điều Tra Thêm Giang Hạo Phải Chăng Có Ẩn Giấu Tu Vi? 1
Cuối tháng một.
Đã một tháng trôi qua kể từ lúc khiêu chiến Đông Cực Thiên.
Trong một tháng này, Giang Hạo dùng một nửa thời gian để chữa thương. Hiện tại gần như đã khôi phục bình thường. Khuyết điểm duy nhất chính là tu vi vẫn chưa thể dùng hết được tu vi.
Đao của Đông Cực Thiên cũng không đơn giản.
Hắn bị thương đã nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn.
Trong lúc bị thương, hắn chỉ ở lại trong sân mấy ngày, sau đó lại lần nữa đi tới trong căn phòng cạnh sông Tử Tịch.
Hắn có chút bất đắc dĩ.
Đông Cực Thiên không có mang sông Tử Tịch đi. Khả năng là do đối phương còn đang ngủ say.
Chuyện này thực sự gây phiền phức cho hắn, lần này thật sự phải đi giải quyết vấn đề rồi, nếu không sẽ không có cách nào trở về an tâm tu luyện được.
Mặt khác, hắn muốn đi xem Thiên Tuần một chút, xem xem chuyện đưa thi thể yêu thú rốt cuộc là như nào. Còn muốn hỏi một chút về Đông Cực Thiên, ví dụ như vì sao lại không thu sông Tử Tịch về. Ngoài ra, có thể hỏi thêm về cách nhìn đối với Tiếu Tam Sinh.
Sau đó, hắn tiến vào dưới mặt đất.
Không biết có phải là do lĩnh ngộ đối với Thiên Đao đã nhiều hơn hay không, bây giờ tìm Thiên Tuần đã thuận tiện hơn rất nhiều. Đây còn là thời điểm không cách nào dùng toàn lực.
Bầu trời lúc này như là sơn hà đại địa, gánh chịu lấy lực lượng đã không phải là thứ mà người khác có thể chịu đựng.
Hiện nay, nếu như lại đối đầu với Ngũ Ma. Hắn có lòng tin một đao một mạng người.
Mạnh hơn không chỉ là một chút.
Mở cái tên Cổ Kim Thiên ra, Giang Hạo xuất hiện ở trước mặt Thiên Tuần. Đối phương ngồi tại chỗ, giống như đang hấp thu lực lượng xung quanh. Hắn không có quấy rầy, mà là ngồi xếp bằng ở trước mặt đối phương.
Mặc dù nơi này là dưới mặt đất, nhưng lại như là tinh không vô ngần, trống rỗng vô biên.
Chốc lát sau.
Thiên Tuần mở mắt ra, nói:
"Tiếu Tam Sinh này không đơn giản."
"Ta cũng đã được chứng kiến." Giang Hạo vừa cười vừa nói.
"Đệ nhất cổ kim danh bất hư truyền, cũng không biết con đường tương lai của hắn có đi được hay không." Thiên Tuần thở dài nói:
"Nghe nói có một số thiên tài phía trước càng là thuận lợi thì phía sau lại càng khó khăn."
"Cũng đúng." Giang Hạo gật đầu nói:
"Một số tồn tại chỉ chói mắt ở giai đoạn phía trước, phía sau liền không còn hiển hách nữa."
Những người này hoặc là bởi vì lâm vào mê chướng, hoặc là vì bị người khác phá hủy.
Muốn trấn áp một thế có đôi khi không chỉ là thiên phú.
Cổ Kim Thiên chính là ví dụ tốt nhất. Lúc đầu có thể dương danh thiên hạ, quét ngang thời đại, khiến thời đại này hoàn toàn khắc xuống ấn ký thuộc về hắn. Cuối cùng lại là kẻ tài cao gan cũng lớn, tiến vào Huyết Trì dẫn xuất ác trong lòng, sau đó chỉ có thể giam mình ở trong Huyết Trì.
Hiện tại Tiếu Tam Sinh giống như Cổ Kim Thiên lúc trước, chỉ cần hơi không cẩn thận thì sẽ bị hủy hết tất cả chỉ vì ngạo mạn.
"Nếu như hết thảy thuận lợi, hắn sẽ như thế nào?" Giang Hạo hỏi.
"Đông Cực Thiên lợi hại không?" Thiên Tuần hỏi lại.
"Lợi hại." Giang Hạo gật đầu.
Đối phương nào chỉ là lợi hại, có thể nói là không thể tưởng tượng nổi. Lực lượng của đao kia phảng phất như là thiên địa một phương, hoàn toàn khác biệt với đại đạo. Hắn vẫn không có cách nào lý giải hoàn toàn.
"Đúng vậy, Đông Cực Thiên lợi hại cỡ nào, không có bao nhiêu người có thể đánh đồng với hắn ở cái thời đại kia. Nhưng chỉ cần Tiếu Tam Sinh này thuận lợi, theo lý thuyết thì hạn mức cao nhất của Thiên Đao của hắn sẽ cao hơn Đông Cực Thiên. Đương nhiên, đây chỉ theo lý thuyết. Những thứ này có quan hệ rất lớn với ý niệm của bản thân." Thiên Tuần nói.
"Người dứt bỏ ý niệm, chỉ là Thiên Đao cao hơn Đông Cực Thiên thôi sao?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng vậy, nhưng cuối cùng ai mạnh ai yếu thì vẫn phải xem hai bên, tựa như mười tám tuổi và mười chín tuổi, nhìn như mười chín tuổi chiếm ưu thế, nhưng lúc đánh nhau thì khó mà nói được." Thiên Tuần lại dùng tay ra hiệu một chút: "Chẳng hạn như Đông Cực Thiên tại tầng này, như vậy Tiếu Tam Sinh liền…"
Thiên Tuần hướng lên trên hai lần, nói: "Chắc là tầng này."
Giang Hạo cũng không hiểu hai tầng này rốt cuộc là bao nhiêu. Hắn rất tò mò tại sao đối phương lại ví von như thế.
"Bởi vì hắn chặn được Đông Cực Thiên." Thiên Tuần đáp.
"Chẳng lẽ không có thứ gì có thể ngăn cản được Đông Cực Thiên sao?" Giang Hạo hỏi.
"Có, trước Tiếu Tam Sinh đã từng xuất hiện, nhưng Tiếu Tam Sinh khẳng định không dùng được." Thiên Tuần nói.
"Vì sao?" Giang Hạo không hiểu.
Mặc dù Hồng Vũ Diệp đã nói qua, mỗi một người sẽ có lĩnh ngộ riêng về thức thứ bảy. Nhưng mà Đông Cực Thiên đã từng nói là có thể giúp đỡ mở ra một vết tích, tương đương với việc có khả năng giúp đỡ người khác lĩnh gộ.
Không lĩnh ngộ ra được đao thuộc về mình thì nhờ người khác hướng dẫn lĩnh ngộ là được.
Không xung đột với lời nói của Hồng Vũ Diệp.
"Nể mặt thực lực của ngươi không tầm thường lại có quen biết với Tiếu Tam Sinh, ta sẽ nói rõ cho ngươi vậy. Thức thứ bảy Thiên Đao có những cái tên khác nhau. Ngươi biết tại sao đao của Đông Cực Thiên lại gọi à Đông Cực Thiên đâu không?" Thiên Tuần hỏi.
"Đông Cực Thiên này là chỉ thức thứ bảy hay là người?" Giang Hạo hỏi.
"Người."
"Bởi vì thức thứ bảy Thiên Đao gọi là Đông Cực Thiên?"
"Đúng vậy, vậy ngươi biết tại sao thức thứ bảy Thiên Đao gọi là Đông Cực Thiên, mà người dùng đao liền có thể gọi là Đông Cực Thiên không?"
Nghe vậy, Giang Hạo lắc đầu.
Hắn không có nghĩ tới điều này.
Có khả năng là dùng tốt nhất, hoặc có thể nói là lĩnh ngộ ban đầu.
Thiên Tuần lập tức đưa ra đáp án rõ ràng: "Bởi vì trên đời này chỉ có một người biết Đông Cực Thiên, vĩnh viễn sẽ không tồn tại hai người đồng thời."
Nghe vậy Giang Hạo có chút kinh ngạc.
Chỉ có một người biết?
"Vậy tiền bối làm sao xác định được hạn mức của Tiếu Tam Sinh sẽ cao hơn?" Giang Hạo hỏi.
"Ta nhớ mình từng nói Thiên Cực Hoàng Chủ thắng Đông Cực Thiên, ngươi biết tại sao không? Cũng là bởi vì thức thứ bảy Thiên Cực Hoàng Chủ." Thiên Tuần nói.
Giang Hạo trong nháy mắt nghĩ đến một câu: "Đã có Đông Cực Thiên, không cần có thêm Nại Hà Thiên?"
"Đúng vậy, Thiên Cực Hoàng Chủ lĩnh ngộ được Nại Hà Thiên." Thiên Tuần nói.
Trong lòng Giang Hạo không còn giữ được bình tĩnh nữa.
Thì ra câu nói kia là có ý này.
Thì ra, thức thứ bảy vĩnh viễn chỉ có một người có.
Vậy Hồng Vũ Diệp thì sao?
Nàng không biết thức thứ bảy?
"Vậy kẻ đến sau thì phải làm sao bây giờ?" Giang Hạo hỏi.
Cũng không thể không có người lĩnh ngộ thức thứ bảy được đúng chứ?
"Lĩnh ngộ, nhưng lĩnh ngộ không bằng người khác lĩnh ngộ." Thiên Tuần đáp.
"Không ngừng tạo ra các thức thứ bảy khác nhau?" Giang Hạo hỏi.
"Không phải." Thiên Tuần lắc đầu, nói: "Thức thứ bảy Thiên Đao hẳn là chỉ có ba kiểu, lý do cụ thể thì nên tìm Đông Cực Thiên, hoặc là hỏi Tiếu Tam Sinh kia một chút, có lẽ hắn biết."
Hắn không biết, nếu không thì đã không hỏi ngươi rồi. Giang Hạo nghĩ thầm.
"Chỉ có ba kiểu?" Giang Hạo suy tư một lát: "Hơn nữa, ba kiểu này còn có phân chia cao thấp?"
"Đúng vậy." Thiên Tuần gật đầu.
"Cho nên, ngươi cảm thấy Tiếu Tam Sinh sở dĩ chặn được Đông Cực Thiên là bởi vì lĩnh ngộ thức thứ bảy?"
"Đúng vậy."
"Vậy ngươi tại sao lại cảm thấy thức thứ bảy của Tiếu Tam Sinh cao hơn Đông Cực Thiên? Chẳng lẽ thấp hơn Đông Cực Thiên sẽ không thể trốn thoát được?"
Nghe thấy câu hỏi này, Thiên Tuần chỉ là cười nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, lúc trước từng có một tin đồn như này, thời điểm đó người người đều cho rằng Thiên Đao Thất Thức chỉ có hai thức, nhưng Thiên Cực Hoàng Chủ lại đưa ra ý kiến khác biệt, hắn cảm thấy hẳn là còn có một thức thần bí và cao hơn. Nhưng điều đáng tiếc chính là, cho đến cuối cùng thì một thức này cũng chưa từng xuất hiện."
"Cho nên ngươi cảm thấy Tiếu Tam Sinh sẽ là một thức cao nhất và thần bí nhất này?" Giang Hạo hỏi.
Thiên Tuần gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận