Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1359: Câu Thơ Từ Giang Hạo 1

Chương 1359: Câu Thơ Từ Giang Hạo 1
Biên giới Đông Bộ.
Bích Trúc đang bị ba người hộ tống tiến về sâu trong núi lớn.
"Tiền bối, ngươi nói xem Tiên Tộc tìm ta làm gì?" Bích Trúc hỏi thầm trong lòng.
Lúc này, nàng đứng ở trên pháp bảo phi hành, cảm giác pháp bảo của Tiên Tộc có chút kì lạ, tốc độ phi hành cực nhanh. Không chỉ là pháp bảo, phần lớn chính là bọn hắn vốn đã phù hợp cùng thiên địa, nhất là tiên khí bá đạo hỗ trợ lẫn nhau với khí tức thiên địa. Cho nên, uy lực pháp bảo của bọn hắn càng lớn, tốc độ càng nhanh.
Thuật pháp cũng rất có uy thế.
Chủng tộc như vậy đúng là khiến cho tim người ta không khỏi đập nhanh.
Đây mới chỉ là một số Nhân Tiên mà thôi, nếu là Chân Tiên, Thiên Tiên thì không biết còn như nào nữa?
Rất khó tưởng tượng nổi, tại sao bọn hắn lại bại ở trong thời đại của Nhân Hoàng.
Nhân tộc quá yếu, đối mặt với cường địch như vậy thật sự có rất ít ưu thế.
Nếu như để cho Tiên Tộc quật khởi, khó có thể tưởng tượng nổi sẽ là như thế nào.
Đương nhiên, nàng cũng không hiểu Nhân tộc rốt cuộc mạnh cỡ nào, cũng không nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
Vẫn nên lo lắng cho an nguy của mình thì hơn.
Chạy trốn là chuyện không thể.
"Khẳng định tìm ngươi có việc." Cố Trường Sinh hững hờ nói.
"Tiền bối cảm thấy Tiên Tộc mạnh không?" Bích Trúc hỏi.
Cố Trường Sinh tức giận nói: "Không mạnh thì sao có thể ép Nhân Hoàng liên hợp các tộc khác cùng nhau đối kháng?"
"Đây chỉ là trong ghi chép, không biết cái nhìn của tiền bối lúc đỉnh phong đối với Tiên Tộc thì như nào?" Bích Trúc lại hỏi.
"Không cái nhìn gì cả, thời đại của ta không có Tiên Tộc, nhưng mà Tiên Tộc nhất định không dễ chọc. Hiện tại ngươi chọc vào bọn hắn, đại khái sẽ phải chịu khổ. Thật đáng tiếc nha, mới mười tám tuổi, lỡ như lại tráng niên mất sớm." Cố Trường Sinh ra vẻ thở dài nói.
Bích Trúc: "…"
"Tiền bối, ta mới mười tám tuổi, ngài có muốn giúp ta một chút hay không?" Nàng liền vội vàng hỏi.
Chọc vào Tiên Tộc, xác thực rất khiến người đau đầu.
"Ta hiện tại có toàn bộ Thượng Quan nhất tộc, giúp ngươi làm gì?" Cố Trường Sinh hỏi.
Bích Trúc: "…"
Quá đắng, Cố Trường Sinh đã ăn được chỗ tốt.
"Tiền bối, Thượng Quan nhất tộc cộng lại cũng không mạnh bằng ta, dù có tiền bối hỗ trợ, bọn hắn cộng lại cũng không có nhiều linh thạch như ta, lại nói nguồn tin tức bọn hắn cộng lại cũng không mạnh bằng ta. Giá trị của ta vẫn là rất nhiều, hơn nữa ta mới mười tám tuổi, đời người chỉ mới bắt đầu. Ta quen biết đệ nhất cổ kim, cũng biết người tay cầm hung vật Thiên Cực. Nếu như sau này có chuyện gì xuất hiện, ta cũng có thể biết được. Thượng Quan nhất tộc so với ta vẫn là có chênh lệch không nhỏ. Đương nhiên, bọn hắn cũng không phải quá kém, chủ yếu là nhiều thêm một con đường, thuận tiện cho tiền bối trở về." Bích Trúc nghiêm túc nói.
Cố Trường Sinh trầm mặc hồi lâu, nói: "Ngươi nói như vậy cũng có chút đạo lý, như vậy vận khí của ngươi đã tốt hơn rồi sao?"
"Không có." Bích Trúc lắc đầu.
Sau đó, nàng hiểu ra .
Chính là còn chưa tới tuyệt cảnh?
Như thế thì tốt.
"Tiền bối, ta nghĩ kỹ rồi, hay là ngài vẫn nên đi tìm Thượng Quan nhất tộc đi? Chúng ta gặp nhau thì cũng có lúc phải chia tay." Bích Trúc vừa cười vừa nói.
"Còn chưa qua sông, mà ngươi đã muốn mau chóng hủy cầu rồi." Cố Trường Sinh lạnh lùng nói.
"Nói đùa, mười tám tuổi nha." Bích Trúc vừa cười vừa nói.
Thực ra cũng không phải là hoàn toàn nói đùa, mặc dù có Cố Trường Sinh thì nàng có thể được không ít chỗ tốt. Nhưng mọi thứ đều có cái giá của nó, tương lai ai biết được sẽ phải bỏ ra những gì.
Nếu như có thể chặt đứt mối liên quan, cũng là một chuyện tốt.
Đến lúc đó chỉ cần trốn ở Nam Bộ thì sẽ không lo lắng bị cuốn vào trong các loại tranh đoạt đại thế nữa.
Cố gắng mạnh lên liền có thể giống như trước, tuy có một chút phiền toái, nhưng cũng coi như là an ổn.
"Nhắc nhở ngươi một câu, Tiên Tộc bá đạo, ngươi biết quá nhiều thì sẽ dễ dàng sống không nổi." Cố Trường Sinh nhắc nhở, chợt lại nói:
"Mặt khác, ngươi nói có người đưa đồ cho ngươi, đã nhận được chưa?"
"Trên đường đi thuận tiện sẽ nhận luôn." Bích Trúc gật đầu.
Chuyện này cũng không dễ dàng, may mà Tiên Tộc cũng là người có nhu cầu tài nguyên.
"Nuốt vào rồi luyện hóa, sau đó ta dạy cho ngươi một bí pháp, đến lúc đó có thể gánh chịu một bộ phận cực nhỏ nguyền rủa của ta, đắc tội Tiên Tộc không phải quá nghiêm trọng, đều có thể trốn. Mặt khác, ngươi phải tới một chỗ lấy một món đồ trở về." Cố Trường Sinh nói.
"Đưa cho Lâu Mãn Thiên?" Bích Trúc hỏi.
Nàng có ý nghĩ của mình về việc luyện hóa cổ trùng Tiên Tằm, trước đó Đan Nguyên tiền bối đã dạy qua, chính là vì phòng ngừa Cố Trường Sinh làm chút gì đó thông qua chuyện kia.
Về việc đưa đồ trở lại, cũng không phải là chuyện phiền toái gì.
Mặc kệ là đưa cho người đại diện của Lâu Mãn Thiên hay là Lâu Mãn Thiên thì đều dễ dàng.
"Đưa cho người đại diện của hắn ta, nếu như hắn đã tặng đồ đến đây, đương nhiên là phải tặng đồ cho hắn rồi." Cố Trường Sinh nói.
Bích Trúc có chút kỳ quái, giọng nói này hình như không được cao hứng cho lắm.
Hai người giống như là có ân oán.
Bích Trúc cũng không có suy nghĩ nhiều, luyện hóa Tiên Tằm trước rồi lại nói.
---
Thiên Âm Tông.
Sau khi trở về 3 ngày, Giang Hạo đều ở trong chỗ ở của mình.
Chờ nghỉ ngơi tốt, hắn mới bắt đầu tiến về Linh Dược Viên.
Linh Dược Viên không có con thỏ và Tiểu Li lộ ra vẻ yên tĩnh. Nhưng trật tự lại không có bất cứ vấn đề gì.
Trình Sầu ở đây, có thể sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện.
Chỉ là, giữa tháng hai, trong lúc Giang Hạo còn đang chờ đợi bọt khí đầy đủ, chợt nhìn thấy người của Chấp Pháp Đường.
Liễu Tinh Thần mang người đi tới Đoạn Tình Nhai, ngay trước cửa viện của Giang Hạo.
Cho nên sáng sớm bọn hắn liền gặp mặt.
Thấy người tới, Giang Hạo biết kẻ đến không thiện. Nhưng mình giống như cũng không có gây chuyện gì cả, nên cũng không cần lo lắng gì nhiều.
Hẳn là làm theo thông lệ, tơi hỏi một chút chuyện.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện cũng không phải là như thế.
"Sư đệ, tình huống lần này có chút đặc thù, cần ngươi phối hợp toàn bộ quá trình, còn cần đi Chấp Pháp Phong một chuyến." Liễu Tinh Thần nói.
Giang Hạo mờ mịt, nghiêm trọng như vậy?
Trước kia chỉ khi bị hoài nghi đánh giết đồng môn và tham gia vào lợi ích to lớn thì mới có thể bị mang đi Chấp Pháp Phong.
‘Nhìn ánh mắt của Liễu sư huynh, chắc là có chuyện gì đó thú vị?'
'Nhưng mà ta xác thực không có làm cái gì, vậy người Chấp Pháp Đường tới làm cái gì?'
Chấp Pháp Đường của Thiên m Tông có chút khác biệt với nhưng tông môn khác, nếu như không có đủ lý do thì bọn hắn sẽ không tới.
Ví dụ như trước đó đệ tử nội môn bị giết, mình có đủ hiềm nghi, cho nên mới sẽ bị mang đi. Nhưng mà hôm nay, hắn nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra được bất kỳ nguyên do gì.
Thấy Giang Hạo nghi hoặc, Liễu Tinh Thần có ý tốt nhắc nhở: "Sư đệ tu vi gì rồi?"
"Nguyên Thần viên mãn." Giang Hạo đáp.
"Thế nhưng gần đây có người nói sư đệ Luyện Thần, che giấu tu vi." Liễu Tinh Thần nói.
"Tuyệt đối không việc này." Giang Hạo lập tức trả lời, sau đó sửng sốt một chút: "Tông môn bởi vì việc này mà muốn dẫn ta đi Chấp Pháp Đường?"
Liễu Tinh Thần gật đầu.
Giang Hạo kinh ngạc, dù mình thật sự ẩn giấu tu vi thì có liên quan gì tới tông môn?
Tông môn sẽ không quản loại chuyện này mới đúng.
"Theo lý thuyết tông môn sẽ không quản ai ẩn giấu tu vi, nhưng mà người này không thể là sư đệ." Liễu Tinh Thần giải thích:
"Sư đệ còn nhớ một thân phận khác của mình?"
Giang Hạo còn chưa suy nghĩ, Liễu Tinh Thần liền tiếp tục nói:
"Sư đệ chính là thủ tịch dự tuyển Nguyên Thần viên mãn. Có người báo cáo với tông môn, sư đệ cố ý ẩn giấu tu vi, sau đó lừa gạt tài nguyên thủ tịch dự tuyển."
Giang Hạo: "…"
Trầm mặc một lát, hắn hỏi: "Chỉ cần báo cáo thì sẽ điều tra sao?"
"Theo lý thuyết xác thực không đủ, nhưng mà người báo cáo đưa ra một trăm vạn linh thạch. Nếu như điều tra ra là hiểu lầm, một trăm vạn linh thạch dĩ nhiên chính là trừng phạt." Liễu Tinh Thần vừa cười vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận