Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1372: Nữ Ma Đầu: Ngươi Thích Tình Yêu Như Nào 2

Chương 1372: Nữ Ma Đầu: Ngươi Thích Tình Yêu Như Nào 2
"Ngươi thích kiểu như nào?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi.
"Bình thản." Giang Hạo đáp.
"Bình thản?" Hồng Vũ Diệp có chút tò mò.
"Bình thản, không có khó khăn trắc trở, không có ngoài gì ý muốn, không có oanh oanh liệt liệt." Giang Hạo nói, sau đó lại lắc đầu: "Nhưng vãn bối chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ cần cái này, chỉ là lúc nhìn thấy Thượng An đạo nhân thì sẽ suy nghĩ một chút."
Hồng Vũ Diệp khẽ gật đầu, sau đó nói: "Nếu như Thượng An đạo nhân cuối cùng đến được với Mị Thần, ngươi sẽ làm gì?"
"Chúc phúc bọn hắn." Giang Hạo nói.
Nhưng vẫn là không coi trọng bọn hắn.
Kết quả như nào thì vẫn chưa thể xác định được.
Lỡ như lại tốt thì sao?
Có lẽ có một ngày, mình có thể nhìn thấy.
"Ngươi cảm thấy có đạo lữ là tốt hay xấu?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Không tốt." Giang Hạo cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói:
"Có lo lắng, có nhược điểm, làm việc dễ dàng sợ đầu sợ đuôi, trên đại đạo có lẽ sẽ có lỗ hổng."
Hắn cũng không xác định, nhưng đúng là nghĩ như vậy.
Hồng Vũ Diệp nói khẽ: "Ngươi đúng là một lòng hướng đạo."
Là một lòng muốn sống sót, Giang Hạo nói thầm ở trong lòng.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp nâng quyển sách lên, nói” "Ngươi muốn đi tìm thứ trong ghi chép? Nếu như muốn đi thì tốt nhất là nên cất kỹ thi thể của hai người kia, nếu không muốn gặp được lần nữa sẽ khó khăn."
Giang Hạo gật đầu.
Cũng không có ý tưởng gì.
Nhưng mà, nếu như tụ hội mở ra, có thể nhắc nhở Trương tiên tử một chút. Nếu như nàng rảnh thì có thể đi xem một chút. Mặt khác, hắn cũng có thể bán tin tức cho Quỷ tiên tử, nàng chính là người thường xuyên tiến vào Long Sào.
Hồng Vũ Diệp uống trà, chỉ là ánh mắt chẳng biết từ lúc nào lại nhìn về phía Giang Hạo.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Giang Hạo có chút chột dạ: "Tiền bối đang nhìn cái gì?"
"Ngươi gần đây có chuyện gì muốn làm không?" Hồng Vũ Diệp đặt chén trà trong tay xuống, hỏi.
Giang Hạo suy tư rồi nói:
"Chắc là tăng cao tu vi, lĩnh hội Thiên Đao Thất Thức."
Thiên Đao Thất Thức có bí mật, chỉ cần mình có thể lĩnh ngộ, hẳn là không có bí mật gì có thể nói.
Trở thành Thiên Tiên, có khả năng sẽ lĩnh hội được. Dù là không thể, cũng sẽ có chút tăng lên, cũng có chỗ tốt không nhỏ đối với thực lực.
Hồng Vũ Diệp cau mày, lại nói: "Ngươi nhìn có chút xúi quẩy."
"Có chút xúi quẩy?" Giang Hạo có chút không hiểu.
Hồng Vũ Diệp cũng không nhiều lời, mà là nhắc nhở: "Những năm gần đây tốt nhất là đừng có chạy lung tung."
Mặc dù Giang Hạo không hiểu, nhưng có thể nghe ra người trước mắt cũng không hi vọng mình xảy ra chuyện.
Ở lại đây có lẽ có thể tránh né nguy hiểm.
"Mặt khác, lúc ngươi muốn bắt đầu lĩnh hội thức thứ bảy Thiên Đao, ta muốn nhìn thấy trước." Hồng Vũ Diệp nói.
Nghe vậy, Giang Hạo hơi kinh ngạc, sau đó cẩn thận hỏi: "Cần tiền bối mượn mắt?"
Hồng Vũ Diệp bình thản gật đầu.
Mượn mắt dĩ nhiên chính là phải dùng Đồng Tâm Chưởng.
Mà vị trí của Đồng Tâm Chưởng rõ ràng là…
Giang Hạo nhìn về phía ngực Hồng Vũ Diệp. Chỗ đó có biên độ rõ ràng, mình đã chạm qua, cũng thấy qua, nhưng lại chưa từng bình tĩnh lần nào.
Mà hiện nay hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, phòng ngừa thất thố.
Từ lúc tu luyện cho đến nay, tâm của hắn đã sớm bình tĩnh lại, nhưng vẫn tiếp xúc cực ít với chuyện như vậy.
"Ngươi đang suy nghĩ gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Không có, vãn bối đang nghĩ nên vận dụng Đồng Tâm Chưởng như thế nào, vãn bối còn chưa quá quen thuộc đối với một chiêu này." Giang Hạo lập tức nói.
"Vậy thì bắt đầu đi." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm về phía ngực của đối phương, cưỡng chế áp chế gợn sóng trong lòng, nắm tay đặt ở trước người đối phương.
Trong nháy mắt chạm vào, cảm giác quần áo không có dày như lần trước. Đúng là cảm giác kỳ quái, nhưng hắn vẫn không dám suy nghĩ nhiều, bắt đầu thi triển Đồng Tâm Chưởng.
Rất nhanh, Giang Hạo liền thu tay lại, có lẽ là do tu vi tăng lên, lần này thi triển Đồng Tâm Chưởng có chút nhanh.
Mà thân ảnh của Hồng Vũ Diệp cũng dần biến mất, đây là muốn rời đi.
"Nhớ kỹ ở lại trong sân tưới hoa cho ta." Giọng nói của Hồng Vũ Diệp truyền đến.
Giang Hạo cũng không để ý. Mặc dù đối phương nói chuyện có chút kỳ quái, nhưng lần nào mà không phải như vậy?
Chỉ là, lúc hắn muốn bắt đầu lĩnh hội Thiên Đao, kiểu gì cũng sẽ không tự chủ được mà thất thần, không khỏi nhớ lại lúc mình thi triển Đồng Tâm Chưởng.
——
Nam Bộ.
Giữa rừng núi, một đoàn người trèo non lội suối, chính là vì đi tìm kho báu.
Con thỏ đứng ở trên bả vai Tiểu Li, nhìn bản đồ, nói: "Vượt qua ngọn núi này, chúng ta sẽ cách mục đích càng ngày càng gần."
"Đi thôi." Tiểu Li kích động nói.
Mấy người Lâm Tri cũng đi theo.
Mộc Ẩn có chút mờ mịt, vì sao không ngự kiếm phi hành? Mà nhất định phải đi bộ?
Nhưng hắn lại không dám đưa ra chất vấn.
Bởi vì bọn hắn sẽ hỏi mình có vấn đề gì.
Tất cả mọi người nói không có vấn đề gì, đó chính là không thành vấn đề. Có vấn đề nhất định là do người đưa ra vấn đề có vấn đề.
Nhưng mà Mộc Ẩn nghĩ mãi mà vẫn không rõ, tấm bản đồ kia không ngừng đổi mới, rốt cuộc là muốn đi đâu?
Lúc này, đám người bọn họ đang vượt qua núi lớn, hướng về phía Đông Bộ.
---
Một bên khác.
Một người đàn ông trung niên đứng ở trên đầu Hắc Long, ngao du cửu thiên.
Ngao Thế xuất phát từ hải ngoại, hiện đang nhìn qua trời cao, đang nhanh chóng tìm kiếm mục tiêu. Nhưng điều này không thể nghi ngờ chính là mò kim đáy biển.
"Phát động người của ngươi, xem xem khẩu phần lương thực kia ở đâu." Ngao Thế nói với Hắc Long.
"Tiền bối, số lượng Hắc Long thức tỉnh quá ít, không dễ tìm." Hắc Long ủy khuất nói.
"Vậy cũng phải tìm." Ngao Thế nói.
Hiện tại, hắn muốn tiến về khu vực phía Nam trước, sau đó bắt đầu điều tra trong phạm vi lớn. Chỉ cần tới gần, vật trong tay sẽ có thể xuất hiện phản ứng.
"Vâng, tiền bối, ta sẽ cố gắng tìm." Hắc Long không dám từ chối.
Con rồng trên đầu hắn cũng không phải là Chân Long bình thường. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình vừa mới tỉnh lại liền gặp được người như vậy. Hơn nữa, hắn cũng không hiểu Chân Long tìm khẩu phần lương thực của mình làm cái gì.
Có cần thiết sao?
Chẳng lẽ là một vị cường giả Chân Long nào đó cùng người…
Trong lúc nhất thời, Hắc Long không dám nghĩ nhiều.
Đây là sỉ nhục đối với Long tộc, dễ dàng bị giết rồng diệt khẩu.
"Không cần suy nghĩ nhiều, làm tốt chuyện của ngươi đi." Ngao Thế nói.
Hắn có cảm giác, chỉ cần lần này tìm được khẩu phần lương thực kia thì toàn bộ Long tộc sẽ trở nên khác biệt.
Có lẽ thời đại này chính là thời đại của bọn hắn.
——
Tiên Tộc.
Bích Trúc bị giam ở trong một cái sân nhỏ, như thế nàng cũng nhẹ nhàng thở ra:
"Còn may không phải nhà tù, nói rõ mình không phải tù nhân."
"Công chúa, liệu có khả năng là Tiên Tộc không có nhà tù hay không?" Xảo Di có ý tốt nhắc nhở.
Dù sao Tiên Tộc vẫn luôn bị đuổi giết, thật vất vả mới an ổn được, sau đó thì đại thế đến. Tất cả mọi người vội vàng tu luyện, bất kỳ kiến trúc gì đều cực kỳ đơn sơ, nói rõ không ai quan tâm đến mấy chuyện như này cả.
Có khả năng là ngoài bọn hắn ra thì không cần giam giữ người nào nữa. Như vậy cũng cần thiết phải xây dựng nhà tù làm gì.
Bích Trúc trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
Lúc này, bên ngoài có một người đi tới: "Bích Trúc tiên tử, Cố Trưởng lão cho mời."
Bích Trúc có chút ngoài ý muốn, cuối cùng cũng gặp được chính chủ rồi? Nàng vẫn luôn bị nhốt, cũng không ai nói rõ tình huống cho nàng cả. Hiện tại gặp mặt chính chủ, như vậy cũng coi như có cơ hội nghịch chuyển.
Có thể còn sống rời đi hay không thì phải xem chính chủ này tìm nàng là có chuyện gì.
Nếu như là muốn linh thạch thì mọi chuyện đều dễ dàng. Nhưng mà, nếu bọn họ thực sự muốn linh thạch thì chỉ cần giết nàng rồi đoạt lấy là được.
Chuyện này lại càng nguy hiểm.
"Đi thôi." Bích Trúc cũng không có suy nghĩ nhiều.
May mà mình còn có tin tức Long tộc, tin tức Thi Tộc, có thể kéo dài thời gian, sau đó nghĩ biện pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận