Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 138: Đạo Hữu Ngươi Có Chút Không Hiểu Cấp Bậc Lễ Nghĩa

Chương 138: Đạo Hữu Ngươi Có Chút Không Hiểu Cấp Bậc Lễ Nghĩa
Người tự xưng là Tả Lam người đã chết.
Chết ở dưới đao của Giang Hạo.
Có lẽ hắn đến chết đều không nghĩ tới Giang Hạo sẽ động thủ.
Cho dù nghĩ tới, cũng không biết Giang Hạo lại động thủ nhanh như vậy.
Nhìn thi thể trên đất, Giang Hạo nhìn về phía hai người thiếu niên thiếu nữ bên cạnh.
Sắc mặt của bọn hắn tái nhợt, dựa vào ở trên tường, hoảng sợ có chút đứng không vững.
Cho dù bọn họ trưởng thành sớm một chút, dù cho bên trong ánh mắt của người thiếu niên kia mang theo kiên nghị.
Nhưng nhìn thấy Giang Hạo giết người, vẫn sẽ cảm giác khủng hoảng.
Giữa hô hấp, cỗ khủng hoảng này lại truyền khắp toàn thân.
Thấy cảnh này, Giang Hạo ném hai cái Linh Kiếm ra:
"Các ngươi có hai lựa chọn. Một, ta sẽ cho người sắp xếp các ngươi ở trong nhà của người bình thường, sống qua ngày như trước đây. Hai là rút kiếm đâm về phía người ngã xuống đất, ta sẽ để người thu các ngươi làm đồ đệ, tiến vào thế giới mà các ngươi có thể chết bất cứ lúc nào. Đi cùng với nguy hiểm, đương nhiên chính là sự mạnh mẽ và trường sinh."
Nhìn hai người kia, Giang Hạo chỉ trình bày đơn giản.
Không có quá nhiều ý nghĩ giải thích.
Hắn đương nhiên cũng không định mang người về Thiên Âm Tông.
Chỉ là muốn tìm sư phụ cho bọn hắn, còn tương lai sẽ như thế nào thì phải xem cơ duyên của bọn hắn, cũng như xem sự lựa chọn của mỗi người.
Lúc này, thiếu niên Thiết Đản đi lên cầm kiếm. Hắn cắn răng cố gắng bước ra bước thứ nhất, đây là đang vượt qua sự sợ hãi trong lòng.
Thiếu nữ cũng cầm kiếm lên, tay rút kiếm của nàng đều đang run rẩy, nhưng mà cũng dần di chuyển đến trước thi thể.
Sau khi do dự một chút thời gian, bọn hắn đâm xuống.
Ngay từ đầu bọn hắn còn có chút e ngại, sau đó liền bắt đầu phát tiết.
Chờ sau khi thi thể biến thành mảnh vụn, Giang Hạo mới dẫn người rời đi.
Trước khi đi, hắn cũng bổ hai đao.
Đầu và thi thể đều bị đâm hai đao.
Hắn đi dạo ở bên trong một vòng, không còn thấy phân thân của Tả Lam nữa.
Cảm giác có chút đáng tiếc.
Chỉ có thể đi những chỗ khác, may mà còn có hai chỗ.
Trong lòng có quyết định, Giang Hạo đi tìm Thạch Tân trước, muốn hỏi hắn xem có dự định thu đồ đệ hay không.
Thiết Đản và Xuân Vũ nắm Linh Kiếm thật chặt, đi theo phía sau Giang Hạo.
Bọn hắn không có mở miệng, chẳng qua là Xuân Vũ đang yên lặng rơi lệ, thân thể cũng không tốt hơn là bao.
Hai người chật vật đi theo phía sau lưng Giang Hạo, không dám có một chút thư giãn.
Bọn hắn biết, một khi mất dấu thì vận mệnh của bọn hắn sẽ trở nên bi thảm.
——
Trên đường phố.
Thạch Tân bày quầy bán hàng thấy nơi xa có cường giả Kim Đan truy đuổi, cuối cùng rời khỏi phiên chợ.
Chuyện này khiến hắn có chút ngoài ý muốn.
Phiên chợ thế mà có nhiều cường giả Kim Đan như vậy.
Vừa rồi hắn cảm giác có bốn vị cường giả Kim Đan, xem uy thế thì hình như còn mạnh hơn vị Tộc trưởng Trần gia kia rất nhiều.
Cảm khái một thoáng, hắn không để ý đến nữa.
Không lan đến nơi này thì đều tốt.
"Nơi đó hình như là chỗ Tả Lam bán đệ tử có thiên phú, không biết Giang đạo hữu có bị ảnh hưởng hay không."
Thạch Tân tò mò, nhưng mà vẫn bày quầy bán hàng tại chỗ.
Hắn hôm nay đã nghèo đến cực hạn.
Mặc dù những vật này không đáng tiền, thế nhưng có thể bán chút Linh thạch thì đều tốt.
Hôm nay thu hoạch lớn nhất là chính mình cuối cùng cũng đạt được Thiên Hoàn Đan.
Cuối năm, hắn có thể thử trùng kích Trúc Cơ viên mãn.
Sau này, hắn có thể còn phải chuẩn bị vì trùng kích Kim Đan, còn cần tiếp tục tích trữ linh thạch, sau đó tìm người thu mua Thiên Hoàn Đan.
Hắn quyết định sẽ tìm điểm đột phá trước mấy ngày mua đan dược.
Như thế thì sẽ không bị người cố tình để mắt tới.
Một khi tấn thăng thành công, tất cả uy hiếp đều sẽ lui bước.
"Thạch đạo hữu tại sao lại bày quầy bán hàng ở chỗ này?" Đột nhiên có người hỏi.
Thạch Tân ngẩng đầu nhìn lại, người đến là ba vị nam tử.
Hai vị nam tử trung niên, đi theo phía sau một vị lão giả.
"Trần Tộc trưởng." Thạch Tân đứng lên khách khí nói:
"Ra bán chút đồ lung tung."
Trần Bách Hiểu, Tộc trưởng Trần gia, dáng vẻ trung niên, tóc trên đầu xen lẫn một chút tóc trắng, tu vi Kim đan sơ kỳ.
Chính là cường giả chân chính.
"Thạch đạo hữu thiếu thứ gì thì cứ nói cùng chúng ta là được, cần gì phải xuất đầu lộ diện ở bên trong đây." Trần Bách Hiểu cười nói.
Sau đó hắn chỉ vào nam tử tóc đen mặt chữ điền, có chút lãnh mạc ở bên cạnh rồi nói:
"Đây là Kim đạo hữu."
"Kim tiền bối." Thạch Tân cung kính nói.
Này người có khả năng đi cùng một chỗ với Trần tộc trưởng, nói rõ thực lực không chênh lệch nhiều.
Bản thân mình Trúc Cơ hậu kỳ, kêu một tiếng tiền bối là đương nhiên.
Kim Nguyên tùy ý gật đầu, vẻ mặt khinh mạn.
"Nghe nói bên trong có chỗ xảy ra chút chuyện, Thạch đạo hữu muốn đi cùng ta hay không?" Trần Bách Hiểu mời nói.
"Đa tạ Trần gia tộc, nhưng mà ta đã đồng ý chiếm một vị trí cho một vị đạo hữu rồi, cho nên liền không đi qua." Thạch Tân bày ra vẻ mặt thật sự có lỗi.
Bên kia là người cấp bậc Kim Đan động thủ, một Trúc Cơ hậu kỳ như mình đi qua gần như chính là chịu chết.
Vẫn nên ở lại thì tốt hơn.
"Thạch đạo hữu, gia tộc có ý tốt mời, có hai vị Kim Đan tiền bối đồng hành cùng, ngươi còn lo lắng cái gì?" Giọng nói phía sau Trần lão lạnh lùng vang lên.
Hắn vừa mới bán được Thiên Thanh Hồng, liền lập tức đi tìm tộc trưởng.
Chỉ là vừa mới đến thì tộc trưởng lại rời đi cùng khách quý.
Hắn liền cùng đi theo luôn.
Linh thạch cũng đã nộp lên.
Bọn hắn cũng rất tò mò đối với người khách hàng kia, lần này nếu như bên phía Tả Lam không có việc gì, bọn hắn cũng muốn gặp lại người này.
"Mặt mũi của Trần tộc trưởng hình như không quá lớn cho lắm." Kim Nguyên vừa cười vừa nói.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Trần Bách Hiểu trầm xuống.
"Không, không có chuyện gì, vừa vặn vãn bối cũng muốn đi qua, có thể đồng hành cùng Trần tộc trưởng là vinh hạnh của vãn bối." Thạch Tân cũng không thèm nhìn quầy hàng của mình nữa, liền định rời đi cùng bọn họ.
Hắn không dám có chút trì hoãn nào, đối phương đây là muốn hắn làm người đi trước.
Địa thế còn mạnh hơn người.
Chỉ là vừa mới đi ra khỏi quầy hàng, lại một giọng nói truyền tới:
"Thạch đạo hữu có chuyện gì sao?"
Giọng nói quen thuộc, Thạch Tân ngẩng đầu nhìn lại, là Giang Hạo mang theo hai đứa trẻ đi tới.
Thấy thế, hắn chỉ có thể cười nói:
"Giang đạo hữu tới thật đúng lúc, quầy hàng liền giao lại cho đạo hữu."
Lúc này, Trần lão đi tới bên cạnh Trần tộc trưởng, nhỏ giọng giới thiệu về Giang Hạo.
Nhìn thấy Giang Hạo ở chỗ này khiến cho hắn tương đối ngoài ý muốn.
Nghe thấy Giang Hạo chính là người mua Thiên Thanh Hồng, Trần tộc trưởng lập tức thấy hào hứng:
"Vị đạo hữu này có rảnh không, có thể cùng Trần mỗ đến bên trong ngồi một chút không?"
"Ngươi là?" Giang Hạo khách khí mở miệng.
Hắn chưa bao giờ gặp qua đối phương.
Nhưng mà tu vi Kim đan sơ kỳ, chắc cũng là người có chút tiếng tăm ở xung quanh.
"Đạo hữu, đây là Tộc trưởng Trần gia chúng ta, có tộc trưởng ở đây, đạo hữu muốn mua gì cũng thuận tiện hơn rất nhiều." Trần lão giới thiệu.
Hắn vốn cho rằng Giang Hạo nghe xong thì sẽ kinh sợ mà nói xin lỗi.
Thế nhưng không nghĩ tới Giang Hạo lại chỉ là khẽ gật đầu.
Mà Kim Nguyên lại cười lạnh lần nữa:
"Nhìn dáng vẻ này của đối phương, thân phận của Trần tộc trưởng đúng là không dễ dùng."
Lông mày Trần Bách Hiểu cau lại, hắn nhìn Giang Hạo, trầm giọng nói:
"Đạo hữu bận nhiều việc sao?"
Thạch Tân bên cạnh đang nháy mắt với Giang Hạo, nhưng mà đối phương lại giống như hoàn toàn không thấy.
Kim đan sơ kỳ đúng là rất mạnh, thế nhưng Giang Hạo cũng không muốn đi cùng.
Đó là đang lãng phí thời gian.
Nhưng trong mấy người này, có một người khiến cho hắn quan tâm.
Lúc này, hắn nhìn chằm chằm vào Kim Nguyên, cảm thấy khí tức lực lượng của đối phương gần với bọn người Phá Lang.
Việc cấp bách hiện tại chính là tìm được Tả Lam, đạt được Mật Ngữ Thạch Bản.
"Có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?" Hắn nói với Kim Nguyên.
"Vị đạo hữu này." Vẻ mặt của Trần Bách Hiểu trầm xuống.
Giang Hạo liếc mắt nhìn hắn, mang theo vẻ xin lỗi:
"Chiếm dụng các ngươi chút thời gian, ta chỉ hỏi hai ba vấn đề thôi."
Oanh!
Khí tức Kim Đan sơ kỳ bùng nổ từ trên người Trần Bách Hiểu:
"Vị đạo hữu này, ta thấy ngươi có chút không hiểu lễ phép."
Keng!
Bán Nguyệt ra khỏi vỏ, một đao trảm về phía cổ Trần Bách Hiểu.
Máu tươi phun ra ngoài trong nháy mắt.
Giang Hạo nhìn đối phương, bình tĩnh nói:
"Chiếm dụng các ngươi chút thời gian, có được không?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận