Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1385: Giang Hạo: Có Lẽ Có Người Đang Chờ Ta 1

Chương 1385: Giang Hạo: Có Lẽ Có Người Đang Chờ Ta 1
Giang Hạo quan sát quán trọ.
Mặc dù không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng chung quy cũng có một chỗ đến, có lẽ có thể hỏi ra chút gì đó.
Mặt khác, lực lượng thần thông đang tiêu hao, nếu như sau khi tiêu hóa xong mà không hỏi ra được gì thì mình có khả năng sẽ tiêu tán theo.
Đứng chờ ở bên ngoài tuyệt đối không phải lựa chọn tốt.
Giang Hạo hít một hơi thật sâu, cất bước hướng về phía quán trọ. Càng đến gần càng có thể nghe được âm thanh vọng lại.
Hình như có người đang cãi nhau.
"Ngươi gọi ta một tiếng đại ca, ta sẽ giao tuyệt học của ta cho ngươi."
"Ngươi nằm mơ." VIPtruyenfull.com - ebook truyện dịch giá rẻ
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Sau đó, Giang Hạo nghe được tiếng ồn ào, cuối cùng phịch một tiếng, có thứ gì đó bay ra từ bên trong, đúng lúc rơi xuống bên chân Giang Hạo.
Cúi đầu xem xét, là một nữ hài tóc đỏ, tầm bốn, năm tuổi. Nàng nằm rạp trên mặt đất, vốn đang không có phản ứng gì, thấy có người ở bên cạnh, hốc mắt lập tức ẩm ướt.
Giang Hạo tốt bụng đỡ đối phương dậy, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Chân chân đau, ca ca có thể ôm…" Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn về phía Giang Hạo.
Ngay sau đó, nàng ngây ngẩn cả người, trong đôi mắt có sự kinh hoảng, lập tức khóc thành tiếng.
"Mẫu thân, cha." Nàng vừa khóc vừa chạy trở vào quán trọ.
Giang Hạo có chút không rõ ràng cho lắm, mình nhìn dọa người như vậy sao?
Nhưng mà, hắn đúng là chưa từng tiếp xúc với đứa trẻ nào nhỏ như vậy.
Lúc bé gái chạy ngược trở về, một vị tiên tử mặc váy màu vàng lập tức tử ôm lấy nàng, sau đó liền thấy tiểu nữ hài chỉ về phía Giang Hạo.
Tiên tử kia có chút tức giận, dường như muốn nói là ai bắt nạt con. Sau đó, nàng nhìn về phía Giang Hạo. Nàng không khỏi sửng sốt một chút, ôm chặt lấy bé gái tóc đỏ, hai người sợ hãi kêu oa oa, sau đó chạy vào trong quán trọ.
Giang Hạo: "…"
Mình đến hình như không được hoan nghênh.
Không đợi Giang Hạo tới gần, cánh cửa đột nhiên chếch xuống dưới, hai cái đầu nhô ra. Một cái không biết là của yêu thú nào, một cái khác đương nhiên là của đứa bé kia.
Ngay sau đó, phía trên đứa bé có một nam tử trẻ tuổi ló đầu ra, gương mặt hai người có chút tương tự.
Rất nhanh, một nữ tử tóc đỏ khác cũng ló đầu ra, nữ tử váy màu vàng kia cũng tò mò thò đầu ra, sau đó lại là một vị nam tử trẻ tuổi anh tuấn.
Những người này đi từ dưới lên, đang thò đầu ra quan sát chính mình. Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Mấy người bọn họ đều mang vẻ tò mò, giống như đang nhìn thứ gì đó kỳ quái.
Giang Hạo cũng thấy bọn hắn kỳ quái, hắn vốn định mở miệng hỏi một chút xem có thể vào trong hay không. Nhưng ở bên trong dư quang, hắn phát hiện quán trọ đang dần hư hóa, con đường sau lưng cũng là như thế.
Hư hóa đang dần tới gần hắn.
Nói cách khác, nơi này cũng không phải là điểm cuối của hắn.
Thấy thế, Giang Hạo liền không lên tiếng nữa, mà là cung kính thi lễ gặp mặt, sau đó cất bước hướng về phía trước. Đằng sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô, nhưng Giang Hạo không nghe rõ. Sau khi hỗn độn bao trùm quán trọ, hết thảy đều biến mất.
Thấy thế, Giang Hạo chỉ có thể hướng từng bước một vào bên trong.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều người, bọn hắn ngự kiếm mà đi, bay khắp trong ngoài.
Đột nhiên oanh một tiếng.
Có hai người đánh nhau từ bên trong tới bên ngoài, sức mạnh đáng sợ trực tiếp san bằng đường lớn, xung quanh tràn ngập sức mạnh đáng sợ.
"Lại là vậy, mỗi ngày đều như này, các ngươi không chán sao?" Có người giận dữ mắng, sau đó bắt đầu quy hoạch đường lớn một lần nữa.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn chậm rãi đi vào bên trong, bởi vì không có đường đi nên có chút phiền phức. Nhưng hắn vẫn thuận lợi tiến vào bên trong.
Sau khi đi vào, hắn nhìn quanh hai bên, phát hiện bên trái sơn phong đều là hư ảnh, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị hỗn độn bao trùm, chỉ có sơn phong bên phải là sáng tỏ.
Giang Hạo chưa từng chần chờ, đi từng bước một về phía bên kia.
Trên đường đi, có người ngự kiếm trên không, sẽ cúi đầu nhìn về phía hắn, dường như có chút ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền rời đi, cũng không có người quấy rầy.
Bước đi của Giang Hạo không nhanh, nhưng hắn cảm giác mình mới chỉ đi có mấy bước mà đã tới dưới ngọn núi. Sau khi đi lên, hắn chợt nghe thấy tiếng cuốc.
Đi qua xem xét, là một vị thiếu niên đang trồng cây. Giang Hạo tới gần lập tức thu hút sự chú ý của đối phương.
"Ngươi là ai?" Vị thiếu niên kia buông cuốc xuống, tò mò hỏi.
"Vãn bối Giang Hạo, tiền bối là?" Giang Hạo cúi đầu cung kính hỏi.
"Tiền bối? Ngươi là đang giễu cợt ta sao?" Vị thiếu niên này tức giận nói: "Ta họ Mạc, là đệ tử chính thống duy nhất của ngọn núi này."
"Mạc đạo hữu đang làm gì vậy?" Giang Hạo hỏi.
"Phong chủ nhìn ta không vừa mắt, để ta trồng cây, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ chơi chết hắn, sau đó lên làm Phong chủ." Mạc thiếu niên tức giận nói.
Giang Hạo nhìn thấy hỗn độn sắp vượt qua mình, liền không nói thêm gì nữa. Hắn khách khí hành lễ, sau đó cất bước hướng lên phía trên. Lần này, trên đường đi không còn đụng phải người nào nữa.
Giữa sườn núi.
Giang Hạo nhìn thấy một mảnh rừng đào.
Nơi đó là rõ ràng nhất, hẳn là phương hướng chính xác.
Tiến vào rừng đào, Giang Hạo phát hiện nơi này có trận pháp, hơn nữa còn là mê trận.
"Trận pháp nhỏ, hẳn là có thể phá."
Nghĩ như vậy, Giang Hạo bắt đầu phá trận, sau đó tự tin đi vào bên trong.
Qua một lúc sau, hắn quay về vị trí cũ.
"Chắc là có chút sai lầm, lần này nghiêm túc một chút." Giang Hạo lần nữa bắt đầu phá trận.
Mười lăm phút sau, lại quay lại chỗ cũ.
"Theo lý thuyết thì phải vào được rồi chứ, chẳng lẽ không phải mê trận bình thường?"
Giang Hạo cẩn thận nghiên cứu một lát, lần nữa có lòng tin, sau đó một đường đi vào bên trong.
Mười lăm phút sau, Giang Hạo lại trở về lần nữa.
Hắn rũ mắt, cảm khái: "Xác thực không phải mê trận bình thường."
"Chính là mê trận bình thường." Chỗ sâu trong rừng đào truyền tới một giọng nói tức hổn hển:
"Gặp qua người kém trận pháp, nhưng chưa thấy người nào kém như ngươi, đây chính là mê trận bình thường." Giọng nói thanh thúy êm tai, chỉ là có chút thiếu kiên nhẫn.
Giang Hạo ngẩng đầu trông qua, chỉ thấy một tiên tử váy lam đi ra từ bên trong. Ngũ quan nàng tinh xảo, làn da trơn bóng, bộ váy màu lam bọc lấy thân thể của nàng, phảng phất như phất phới theo gió. Chỉ là, trong đôi mắt nàng mang theo một chút bất mãn, còn có chút tức giận.
Giang Hạo quan sát một lúc, chờ đối phương lộ vẻ tức giận mới cúi đầu cung kính nói: "Vãn bối tư chất ngu dốt."
"Ngu dốt? Nào chỉ là ngu dốt, ngươi đã tu vi gì rồi, thế mà không giải được mê trận này?" Người tới tức hổn hển.
"Vãn bối Luyện Thần sơ kỳ." Giang Hạo đáp.
"hả?" Nữ tử một mặt kinh ngạc: "Ngươi Luyện Thần sơ kỳ? Ta mù à?"
Giang Hạo không có trả lời.
"Hay là ngươi coi ta là kẻ ngốc?" Nữ tử lại hỏi.
Giang Hạo lần nữa trầm mặc.
"Câm? Không biết nói chuyện?" Nữ tử cũng không có bỏ qua.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm thấy Hồng Vũ Diệp rất tốt, ít nhất sẽ không một mực truy vấn hắn.
Sau đó, nữ tử mang theo Giang Hạo đi vào bên trong. Xuyên qua rừng đào, Giang Hạo nhìn thấy một khoảng sân đơn giản. Trong sân có một chiếc bàn đá, nơi chủ vị là một vị nam tử, trong tay hắn đang cầm sách.
Thấy người đến, hắn mới buông sách xuống và nhìn ra ngoài.
Trong nháy mắt đối mặt với đối phương, Giang Hạo có một loại cảm giác nguy cơ. Người này tựa như người bình thường.
"Ngồi đi." Nam tử chỉ chỉ vị trí đối diện.
Giang Hạo do dự một chút vẫn là ngồi xuống, nữ tử kia thì ngồi xuống ở bên cạnh.
"Ta tới đây là bởi vì tiền bối?" Giang Hạo hỏi.
"Không sai biệt lắm, đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn ở lại nơi này." Nam tử bình thản nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận