Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1398: Hiền Đệ Đang Xem Ta Là Trạng Thái Tâm Lý? 2

Chương 1398: Hiền Đệ Đang Xem Ta Là Trạng Thái Tâm Lý? 2
"Xem ra hắn ẩn giấu rất sâu, vậy ngươi có biện pháp nào có thể biết rõ hắn giấu bao nhiêu không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Giang Hạo muốn trở thành thủ tịch, có lẽ có thể thêm chút yêu cầu, có thể ép hắn một chút." Bạch Chỉ nói.
Chỉ là, nghĩ một lúc nàng liền có chút do dự: "Nhưng mà ép hắn như thế sẽ khiến cho hắn càng thêm bắt mắt, có phải là không được tốt lắm hay không?"
Phía sau Giang Hạo có người, đây là chuyện được công nhận, bình thường bức bách một chút thì không có gì, nhưng mà nếu làm quá thì sẽ phản tác dụng.
"Đây không phải là vừa vặn có thể dẫn người ở sau lưng hắn xuất hiện hay sao?" Hồng Vũ Diệp nói.
Bạch Chỉ nghe vậy liền không còn lo lắng.
Nàng nói đến Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu: "Chưởng giáo cảm thấy hung vật này có thể biến mất sao?"
"Ngươi sợ sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn sang nói.
"Là lo lắng tông môn mà Chưởng giáo sáng lập sẽ bị hủy đi chỉ trong chốc lát." Bạch Chỉ lập tức nói.
Hồng Vũ Diệp cũng không thèm để ý, mà chỉ nói:
"Những chuyện khác như thế nào?"
Bạch Chỉ báo cáo: "Hợp tác cùng Minh Nguyệt Tông coi như thuận lợi, bọn hắn lại đưa một số người tới, cũng có cường giả tới hỗ trợ tọa trấn. Cộng với chuyện của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, không có người nào tới gây chuyện nữa. Nam Bộ đã là nơi mà vô số người tránh không kịp. Tông môn có cơ hội thở dốc, các Mạch chủ cũng đã trở về tu dưỡng, chỉ thiếu việc tìm các đệ tử thủ tịch trở về."
"Bắt đầu tu dưỡng đi, để chính bọn hắn trưởng thành, dưới tình huống không cần thiết thì không cần làm gì cả." Hồng Vũ Diệp nói.
"Vậy chuyện liên quan tới hải ngoại… " Bạch Chỉ hỏi.
Nàng cần điều tra xem ai ở hải ngoại đã âm thầm trợ giúp Thiên Thanh Sơn, còn có người tiếp xúc với Phong Hoa đạo nhân là ai, mục đích của bọn hắn là gì.
Chuyện này đã tra xét mấy thập niên.
"Nội ứng cũng cần trưởng thành, đại thế đến, cái gì đều cần thực lực." Hồng Vũ Diệp nói.
Nghe vậy, Bạch Chỉ hiểu rõ.
Mọi chuyện cứ chậm rãi tiến hành, lấy việc tăng cao tu vi và dung nhập vào phía trên làm chủ.
Cuối cùng, nàng lại nói: "Còn có một việc, Hải La Thiên Vương tới, nói muốn đi vào tầng thứ năm."
"Đây là chuyện của ngươi." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
Nói xong, nàng lại nhìn về phía bầu trời, một điểm ánh sáng lại xuất hiện, rất tấp nập, còn có chút kiên nghị.
---
"Luyện Thần sơ kỳ?"
Trong rừng cây trong bí cảnh, tiên tử áo xanh tò mò nhìn Giang Hạo: "Ngươi thuộc tông môn nào?"
Giang Hạo nhìn hai người, nói: "Vãn bối đệ tử Thiên m Tông."
"Thiên m Tông?" Tiên tử áo xanh cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: "Chưa nghe nói qua, Bắc Bộ có tông môn này sao?"
"Là Nam Bộ." Giang Hạo đáp.
Nghe vậy, tiên tử áo xanh và người bên cạnh đều là một mặt chấn kinh: "Nam Bộ? Ngươi Luyện Thần sơ kỳ có thể từ Nam Bộ đi đến Bắc Bộ?"
"Cũng không nhất định là như vậy, mà là hắn tiến vào bí cảnh từ Nam Bộ." Nam tử Phản Hư nói.
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu, nói: "Vãn bối thấy được cửa vào bí cảnh tại Nam Bộ cho nên liền tiến vào, cũng không biết chỗ khác còn có cửa vào."
Giang Hạo phát hiện, những người này đều không hiểu quá rõ về bí cảnh, cho nên người tiến vào phần lớn là dưới tiên nhân. Cường giả sau khi thành tiên tới không nhiều. Nếu như có thì phần lớn đều có liên quan tới Tiên Tông. Dù sao thì bọn hắn đều cần tiến vào để tìm kiếm Quy Khư.
"Đạo hữu có muốn đi cùng không? Chúng ta cũng chưa từng tới bí cảnh này, đi cùng nhau cũng có thể chiếu cố lẫn nhau." Nam tử Phản Hư đưa ra lời mời.
Giang Hạo do dự một chút, gật đầu đồng ý. Hắn cũng không biết bên trong nên đi như nào, cũng cần phải có một cái gì đó tham chiếu.
Bởi vì dùng tên của Cổ Kim Thiên, cho nên cảm giác của hắn ở chỗ này có khả năng sẽ khác với mọi người.
"Tại hạ Bạch Vân Cung, Thường Duy." Thường Duy tự giới thiệu.
Nữ tử áo xanh bên cạnh nói theo: "Ta là sư muội hắn, Cảnh Nhan."
"Cổ Kim Thiên." Giang Hạo cũng báo ra tên của mình.
Tới đây rồi đương nhiên nên dùng cái tên này.
Thời đại đã thay đổi, người nhận biết Cổ Kim Thiên cũng không nhiều.
Sau đó, ba người bắt đầu hướng về phía bầu trời, chỗ cao đương nhiên có thể thấy rõ tình huống xung quanh, sau đó lựa chọn phương hướng tiến về. Song khi bọn hắn đứng lơ lửng trên không, lông mày lại nhíu lại, bởi vì chỉ nhìn thấy rừng cây vô tận, căn bản không có phương hướng.
Điều này khiến Cảnh Nhan có chút kinh ngạc: "Là tu vi của chúng ta quá thấp hay sao?"
Giang Hạo nghe một hồi mới phát hiện, bọn hắn chỉ nhìn thấy cây cối, mà hắn thì khác.
Bốn phương tám hướng có bốn tòa sơn phong, đi nơi nào đều là đúng cả.
Mà phía bên trái đằng trước có đao ý, cũng nói rõ Quy Khư ở bên kia, vị trí trung tâm hẳn là cũng ở bên kia. Không chần chờ, hắn chỉ về phía đao ý, nói: "Bên kia đi."
"Tạo sao?" Thường Duy tò mò hỏi.
"Vãn bối tu đao, cảm giác được bên kia có đao ý." Giang Hạo nói.
Hai người cũng không có để ý, mà là bay về phía bên kia.
Trên đường đi, bọn hắn cẩn thận từng li từng tí.
"Bí cảnh này không đơn giản, nếu như thiên kiêu đến nhất định sẽ có rất nhiều thu hoạch." Thường Duy cảm khái: "Không biết đương thời có bao nhiêu thiên kiêu."
Nói, hắn nhìn về phía Giang Hạo: "Đạo hữu cảm thấy thế nào?"
"Thiên kiêu?" Giang Hạo suy nghĩ một chút rồi nói: "Thượng An đạo nhân của Hạo Thiên Tông, Thiên Đạo Trúc Cơ của Minh Nguyệt Tông."
"Ta cảm thấy hẳn là Thiên Nhân Thiên Diện Tiếu Tam Sinh." Áo xanh Cảnh Nhan hơi xúc động nói: "Đáng tiếc nghe nói hắn chết rồi, cũng không biết là thật hay giả. Nếu như hắn không chết, hẳn là không người nào có thể vượt qua được thành tựu của hắn. Lúc thành tiên ‘tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả’, đệ nhất cổ kim. Chỉ là con đường sau đó lại không được thuận lợi, đoạn thời gian trước khắp nơi đều có tin đồn hắn đã chết."
"Ta cũng nghe nói." Giang Hạo cũng gật đầu.
"Đệ nhất cổ kim xác thực cao minh, Hạo Thiên Tông và Minh Nguyệt Tông có vô số thiên tài, cũng xác thực không tầm thường. Nhưng chúng ta cũng không thể tự coi nhẹ mình, lỡ như thiên kiêu tiếp theo chính là chúng ta thì sao. Cũng giống như Cổ đạo hữu, có lẽ ngươi tự xem thường mình. Nhưng nếu như có thể nhảy lên một cái, ngươi chính là đệ nhất cổ kim mới." Thường Duy cười nói.
Giang Hạo cười gật đầu thuận theo lời nói của đối phương, cũng không giải thích cái gì.
---
Một bên khác.
Sau khi Sở Xuyên đi vào, bên người không còn hắc ưng, hắn không khỏi cười ha hả.
Cuối cùng cũng tự do, hiện tại hắn muốn tu luyện ở đây, sau khi trở về sẽ khiến cho đám hắc ưng kia đẹp mắt.
Tất cả đều thu vào bên trong Vạn Hồn Phiên.
Sau đó, hắn bay lên, quan sát bốn phía.
Lợi dụng Vạn Hồn Phiên dò xét một lúc, cuối cùng lựa chọn hướng tới một chỗ kỳ quái.
Bởi vì thường xuyên bị đuổi giết, hắn không có ý định ngự không phi hành, vẫn nên chậm rãi tới gần rừng cây cho thỏa đáng.
Chỉ là, vừa đi được một lúc liền gặp yêu thú.
Không cần khách sáo, giết, sau đó thu vào Vạn Hồn Phiên.
Chờ đến lúc pháp bảo đủ mạnh, ra ngoài dù không giết chết được hắc ưng lông trắng thì cũng phải áp chế áp chế nhuệ khí của đối phương, sau đó dùng pháp bảo thoát đi. Trọng điểm là phải chữa trị tốt và chuẩn bị thỏa đáng ở chỗ này trước đã.
Chỉ là… Hắn cũng sắp không nhớ rõ tại sao mình lại phải khổ cực như vậy.
Hắn đi ở trong rừng cây, dần chậm rãi quên đi bản thân mình muốn làm gì.
Mình cần gì phải ra khỏi Thiên m Tông, sao lại bị người đuổi giết khắp nơi? Sao lại cứ luôn bị hiểu lầm? Rõ ràng mình đạt được rất nhiều bảo vật, rất nhiều cơ duyên, tu vi cũng từ Trúc Cơ đi tới Nguyên Thần trong mấy chục năm ngắn ngủi, nhưng lại vẫng bị đuổi giết.
Càng hướng về phía trước, hắn càng là mờ mịt.
Mà trên bầu trời chẳng biết đã treo một thanh đao từ lúc nào, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận