Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1399: Ta Mười Tám Tuổi Sao Lại Không Phải Là Lời Nói Thật? 1

Chương 1399: Ta Mười Tám Tuổi Sao Lại Không Phải Là Lời Nói Thật? 1
Giang Hạo nhìn về phía trước, không khỏi nhíu mày. Đối với hắn mà nói, xung quanh không có bất kỳ trở ngại gì. Thậm chí có thể nhìn thấy rõ phương hướng của đao ý, nhưng bên trong rốt cuộc là cái gì thì không được biết.
Cổ Kim Thiên nói rất đúng. Nơi này mình khác với những người khác, cũng không cần khảo nghiệm cái gì cả.
Trên đường đi, hắn nói chuyện với hai người về tình huống xung quanh, nhưng mà, bọn hắn càng chạy càng chậm. Trong mắt dường như có chút mờ mịt. Điều này khiến cho Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Chúng ta tại sao phải đi về phía trước?" Cảnh Nhan đột nhiên hỏi.
Vấn đề này khiến cho Thường Duy sửng sốt một chút, sau đó có chút nghi ngờ nói: "Đúng vậy, chúng ta tại sao lại phải đi về phía trước?"
"Không phải đi tìm kiếm cơ duyên sao?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Vậy tìm được cơ duyên rồi thì sao?" Thường Duy lại hỏi.
"Tăng cao tu vi." Giang Hạo trả lời.
"Vậy sao khi tăng lên thì sao? Lại tìm cơ duyên, lại rấn thăng? Vòng đi vòng lại?" Thường Duy lại hỏi.
Giang Hạo cau mày.
Hắn biết rõ mình muốn làm gì, mục tiêu là cái gì. Nhưng đối phương lại không biết.
Đương nhiên, biến hóa đột nhiên này khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái. Dưới tình huống bình thường, bọn hắn sẽ không mờ mịt như này.
Sau đó, Giang Hạo khẽ ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện trên đầu chẳng biết đã nhiều thêm ba thanh kiếm từ lúc nào.
Trên đầu ba người, mỗi người một thanh.
"Thì ra là bởi vì cái này." Trong lòng Giang Hạo có chút kinh ngạc.
Đao này đen nhánh, giống như vô hình, có một loại cảm giác như muốn hấp thu hết thảy, hoàn toàn khác biệt với Thái Sơ Thiên Đao.
Tò mò, hắn nhẹ nhàng nâng tay, lực lượng khẽ nhúc nhích, dẫn đao đi qua, cuối cùng nắm chặt.
Thật sự có thể nắm chặt? Giang Hạo kinh ngạc trong lòng.
Cảm giác rất phổ thông, cẩn thận quan sát cũng không có bất kỳ tro bụi gì.
"Không phải bản thể." Giang Hạo hơi xúc động.
Sau đó, hắn nhìn về phía hai người, nói: "Hai vị tiền bối cùng nhau hướng lên phía trước đi."
Hai người trầm mặc một lát, dường như không cách nào trả lời Giang Hạo. Trong mắt của bọn hắn tràn đầy mờ mịt.
"Nếu như không biết muốn đi nơi nào thì tiếp tục hướng về phía trước đi, có lẽ có thể tìm được mong muốn chân chính trong lòng." Giang Hạo nói.
Hai người lúc này mới có phản ứng lại, đi theo Giang Hạo hướng về phía trước.
Càng hướng về phía trước, khí tức trên người bọn họ càng tinh thuần, dường như chỉ cần hướng về phía trước liền có thể đạt được đủ chỗ tốt.
Giang Hạo đi ở phía trước, hai người đi theo sau lưng.
Nếu như trong lúc đó bọn hắn tìm được cái gì, hoặc là lấy được chỗ tốt thì tốc độ sẽ gia tăng.
"Đao này không đơn giản."
Giang Hạo nhìn đao, có một loại cảm giác quan sát vạn vật. Trong đó tích chứa rất nhiều cơ duyên, chỉ cần con đường đủ thích hợp, liền có thể đạt được cơ duyên thuộc về mình.
Giang Hạo thì không có gì thích hợp cả, cho nên không chiếm được bất kỳ cơ duyên nào. Mặt khác, lúc Cổ Kim Thiên đến hẳn là cũng không cần gì cả, tiến thẳng vào chỗ sâu. Mặc dù hắn không cách nào đạt được cơ duyên, nhưng mà muốn đi vào chỗ sâu cũng không có dễ dàng như vậy. Hiện tại dễ dàng như vậy phần lớn là bởi vì tên của Cổ Kim Thiên.
Càng hướng về phía trước, Giang Hạo phát hiện không ít người đều đang mờ mịt đứng tại chỗ. Nhưng mà, cho dù chỉ là đứng yên thì lực lượng của thân thể cũng đang sôi trào, tu vi đang tinh tiến. Chỉ có cực ít người là hướng ra phía ngoài.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy hai con hắc ưng, bọn hắn đang dần thoát ly, nói rõ tâm cảnh không đủ.
Hô!
Lực lượng bộc phát.
Là Thường Duy, sau khi dần dần hướng về phía trước, tu vi rốt cục đạt đến đỉnh phong, sắp đột phá. Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc đột phá, có thể tìm tới con đường của mình hay không sẽ đại biểu cho hắn đạt được bao nhiêu cơ duyên.
Cho nên Giang Hạo vươn ngón tay ra, áp chế đối phương đột phá, tiếp tục rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên.
Cảnh Nhan bên cạnh cũng không kém là bao.
Cơ duyên của hai người cũng không tệ.
Nếu như đi đến bên trong mà vẫn là như thế, xem như đã bỏ qua đại cơ duyên. Nhưng có cơ duyên như vậy, thật ra cũng không tệ.
Làm người nên biết đủ.
Lòng tham sẽ chỉ cắn nuốt lòng người.
Càng hướng vào bên trong, Giang Hạo phát hiện người lại càng ít, có một số người lại có thể mờ mịt đi về phía trước.
Cho đến trước mắt, không có một người nào có thể giữ vững được lý trí.
Hắn chợt nhìn thấy một người ở dưới tàng cây. Đối phương đứng ở nơi đó nhìn về phía trước, cũng không có bước đi do dự giống như những người khác.
Giang Hạo thật ra không có để ý mấy thứ này, cái hắn để ý là bóng lưng của người này.
"Sở Xuyên?"
Giang Hạo kinh ngạc, không ngờ tới thế mà lại gặp đối phương ở chỗ này.
Tiên tâm mông trần, Sở Xuyên theo lý thuyết vẫn còn chưa cách nào gột rửa tro bụi trong lòng, đi lên tiên lộ thuộc về mình.
Khác với những người khác, con đường của Sở Xuyên đã định sẵn là sẽ gian khổ. Tuổi còn nhỏ Nguyên Thần trung kỳ đã là ngoài dự liệu của người ta.
Hắn không phải là thiên tài, trước khi thành tiên được định sẵn là sẽ gian khổ, nhưng lại có thể mạnh mẽ đuổi kịp bước chân của thiên tài. Những người cùng tuổi có rất ít người có thể so được với hắn.
Nhìn thấy đối phương, Giang Hạo cũng không có tránh đi, mà là đi tới.
Khi hắn đi đến bên cạnh Sở Xuyên lại phát hiện Sở Xuyên đang không ngừng chảy nước mắt, giống như đang gặp phải khó khăn gì đó cực lớn.
Giang Hạo nhìn hắn, nhẹ giọng mở miệng: "Sao thế?"
Nghe vậy, Sở Xuyên nhìn lại, trong nháy mắt nhìn thấy Giang Hạo, giọt nước mắt của hắn giống như là vỡ đê, không cách nào ngăn cản.
Môi hắn khẽ hé: "Sư, sư huynh?"
Giang Hạo khẽ gật đầu: "Ừm."
"Ta, ta… Ta quên."
Sở Xuyên hệt như là một đứa trẻ tủi thân khi gặp người lớn trong nhà: "Ta quên mất mình muốn làm gì, quên tại sao mình lại cố gắng như vậy. Lúc bị người ta hiểu lầm ta đã nghĩ nên giải thích như nào, lúc bị người đuổi giết ta nghĩ sao mình lại phải chạy trốn, lúc được người cứu ta nghĩ mình nên báo ân như nào. Ta đã gặp rất nhiều chuyện, bị người hiểu lầm, bị người phản bội, bị người nhục mạ, bị người đuổi giết, nhưng mà ta thật ra là muốn giúp bọn hắn, chưa từng nghĩ tới chuyện hại bọn hắn. Bọn họ nói ta đang giả bộ làm người tốt, muốn bắt bọn hắn làm chất dinh dưỡng, ta chính là người phá hủy kế hoạch của những người kia, sau đó liền có vô số người chỉ trích ta. Ta lại không cách nào giải thích, lại không đành lòng giết bọn hắn, chỉ giết những người có ý đồ xấu. Nhưng bọn hắn nói ta là ma đầu…"
Sở Xuyên càng nói càng kích động, thậm chí bởi vì bị chuôi đao kia ảnh hưởng, nói chuyện còn không có trật tự.
Nhưng Giang Hạo vẫm chuyên tâm nghe, cảm nhận sự uất ức của đối phương, lắng nghe sự khổ sở của đối phương.
Hồi lâu sau, Sở Xuyên mới cúi đầu nói: "Ta càng ngày càng gặp phải nhiều chuyện, cho nên ta liền quên mất mình rốt cuộc muốn làm gì, mê mang trên con đường của mình. Ta phải làm sao đây?"
Giang Hạo nhìn Sở Xuyên, nói: "Không sao cả, mỗi người đều gặp được vô số chuyện, tâm cảnh sẽ chậm rãi thay đổi theo kinh nghiệm của mình. Ngươi có thể giữ vững như này đã mạnh hơn rất nhiều người rồi. Phần lớn mọi người tu luyện đều chỉ là vì tu luyện, sớm đã quên mất mình rốt cuộc muốn cái gì. Nhiều khi đều là bởi vì dục vọng điều khiển, cũng không phải nói cái này không tốt. Mà là bên trong quá trình dục vọng thúc đẩy, có rất ít người biết rõ mình muốn lấy được cái gì, làm được cái gì." Giang Hạo ôn hòa nói:
"Ngươi còn nhớ tại sao mình lại rời khỏi tông môn không?"
"Vì đi Đông Bộ." Sở Xuyên nói.
"Vậy tại sao lại đi Đông Bộ?"
"Đi một con đường mà người khác nghĩ cũng không dám nghĩ."
"Cuối đường thì sao?"
"Kéo Sở Tiệp xuống thần đàn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận