Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1400: Ta Mười Tám Tuổi Sao Lại Không Phải Là Lời Nói Thật? 2

Chương 1400: Ta Mười Tám Tuổi Sao Lại Không Phải Là Lời Nói Thật? 2
Giang Hạo nói khẽ: "Đây không phải là vẫn còn nhớ rõ hay sao."
"Thế nhưng…" Trong đôi mắt Sở Xuyên có chút mờ mịt.
"Nói tới nói lui chỉ là lo lắng thay đổi?"
"Là quên."
Giang Hạo nhìn về phía sơn phong, nói khẽ: "Không quên sơ tâm, giữ vững từ đầu đến cuối. Nhưng mà, sơ tâm dễ kiếm, từ đầu đến cuối khó thủ. Cuộc đời này của ngươi vốn là cực khổ trùng điệp, cần phải hiểu rõ điểm này. Nếu như không biết mình muốn cái gì thì về nhà đi, ngươi cũng không phải là không chỗ có thể đi."
Nghe vậy, Sở Xuyên sững sờ tại chỗ, cúi đầu, đôi mắt trở nên trống rỗng.
Giang Hạo biết đây là quá trình thay đổi của tâm cảnh. Nếu như thất bại, hắn thật sự sẽ trở về, cũng không biết sau này liệu có đi theo đám người Tiểu Li làm xằng làm bậy hay không, cũng là phiền phức. VIPtruyenfull.com - ebook truyện giá rẻ
Sở Xuyên trầm mặc, không cách nào nói chuyện.
Giang Hạo không hề rời đi, chỉ là đứng ở bên cạnh đối phương, cảm nhận được tâm tình đối phương đang thay đổi. Bất an, phẫn nộ, không cam lòng, bình thản, hỗn loạn, hưng phấn.
Đôi mắt hắn lúc này cuối cùng cũng có ánh sáng.
Ánh mắt sáng rực nhìn về phía thanh đao trên đỉnh đầu, giọng nói đinh tai nhức óc:
"Ta xem cuộc đời xem tự tại, ta gặp quy khư gặp chân ngã. Giải khai gông xiềng cũ ngày xưa, hôm nay mới biết ta là ta. Đạp phá trần thế thiên trọng lãng, tâm trung phương hiển trường sinh quả. Hiểu rõ bản tâm quy chân đạo, thử sinh sử đắc tự tại hoạt."
Giọng nói rơi xuống, Tự Tại Pháp phun trào, hào quang ngút trời. Lực lượng như dòng suối lao nhanh vào biển.
Lúc này, Sở Xuyên đã tìm về bản thân, tay hắn nắm Vạn Hồn Phiên nhìn về phía Quy Khư: "Ta biết bên phía ngươi có rất nhiều vong hồn, sở cầu của ta rất đơn giản, giao bọn hắn cho ta là được."
Đao ý Quy Khư rơi xuống, ép ở trên người Sở Xuyên.
Răng rắc!
Là tiếng xương vỡ vụn.
Đây là khảo nghiệm tới từ Quy Khư.
Đối mặt với uy áp bực này, Sở Xuyên cắn chặt hàm răng, để cho mình không cúi đầu thần phục. Hắn là người hướng về phía cái mạnh, không có thứ gì có thể khiến cho nội tâm của hắn khuất phục. Những thứ kia sẽ chỉ kích thích dục vọng hiếu chiến của hắn mà thôi.
Sở Xuyên cảm nhận được áp lực, nổi giận gầm lên một tiếng, bước ra một bước, hắn bay vọt lên, đưa tay cầm Quy Khư.
Trong nháy mắt kia, vô số vong hồn bay vọt ra, tiến vào trong cờ chiêu hồn.
Lúc này, Sở Xuyên đã bị vô tận vong hồn bao trùm. Chỉ cần tâm cảnh có vấn đề, hắn sẽ không thể tiếp nhận cơ duyên như vậy.
Là cơ duyên cũng là nguy cơ.
Giang Hạo ở một bên quan sát, có chút cảm khái: "Lớn bằng một ngày cùng gió nổi lên, như diều gặp gió chín vạn dặm."
"Ngươi đúng là biết được rất nhiều câu thơ nha." Một giọng nói đột nhiên vang lên ở sau lưng Giang Hạo.
Nghe vậy, Giang Hạo quay người, nhìn thấy Hồng Vũ Diệp chẳng biết đã đứng ở nơi đó từ lúc nào.
Giang Hạo lắc đầu: "Lúc trước từng nghe cha đọc qua."
"Vậy tại sao trước đó lại chưa từng nhắc tới câu thơ này?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo nhìn về phía bản thể của Quy Khư, đi từng bước một qua, nói:
"Nhiều năm qua nó vốn là nội dung tối nghĩa khó hiểu, chỉ tại một khoảnh khắc nào đó mới có thể hiểu được ý nghĩa trong những lời này."
"Trước kia ngây thơ?"
"Đúng vậy."
"Ngươi đối với sư đệ sư muội đều rất tốt." Hồng Vũ Diệp đổi chủ đề.
Lúc này, bọn hắn đều không có nhìn Sở Xuyên, mà là hướng vào bên trong.
Thường Duy và Cảnh Nhan hình như đều có chỗ lĩnh ngộ, Giang Hạo cũng không có mang theo bọn hắn.
Đương nhiên, Hồng Vũ Diệp đã tới, muốn mang theo cũng không thể mang.
Nếu không thì phía sau vẫn còn có thể dùng bọn hắn để tham chiếu.
"Vãn bối hi vọng bọn họ có thể càng chạy càng xa, như thế liền không lo lắng sẽ mang phiền phức trở về." Giang Hạo nói.
Sở Xuyên là người tương đối bớt lo, vừa đi chính là mấy chục năm, không đến mấy trăm năm thì sẽ không trở về. Trong khoảng thời gian này, đối phương cũng sẽ đủ mạnh lên, như này liền sẽ không có phiền toái. Hơn mữa, thời gian lâu dài sẽ có rất ít người quay đầu nhìn lại, càng sẽ không trở về. Bởi vì, phía ngoài liên lụy quá nhiều cũng quá sâu, đi không được, không thể quay về.
Đây là chuyện mà mỗi người đều phải trải qua.
Cũng giống như hắn, dù cho có thể tìm được người nhà trước đó thì cũng rất khó để trở về. Dù cho cha mẹ đối tốt với hắn thì cũng chỉ có thể thỉnh thoảng trở về. Bởi vì sau khi trưởng thành, hắn có cảnh ngộ của mình, cuộc sống của mình.
"Sau này ngươi muốn làm gì?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi.
"Tiền bối thì sao?" Giang Hạo hỏi.
Hiện tại hắn muốn đi tìm Quy Khư, đây là việc cấp bách.
Làm xong chuyện này thì đi gặp hắc ưng vậy. Vừa rồi Sở Xuyên có nhắc tới, vì để cho hắn không quay về, tóm lại mình cũng nên giúp hắn làm chút gì đó, để cho hắn thuận buồm xuôi gió, đi về phía Đông Bộ.
Tự Tại Pháp có thành tựu, có lẽ tương lai sẽ được Hạo Thiên Tông thu nhận, cũng không cần về Nam Bộ nữa.
"Kiến thức Quy Khư một chút." Hồng Vũ Diệp nói.
Nghe vậy, Giang Hạo hiểu ra ý định của đối phương, lập tức nói: "Vãn bối sẽ cố gắng tới gần Quy Khư."
Giống như là Giang Hạo nói, hắn rất nhanh đã đi tới sơn phong, sau đó từng bước một hướng lên trên ngọn núi.
Lúc này, trong rừng cây thỉnh thoảng sẽ có ánh sáng xuất hiện, là có người hiểu rõ hơn về con đường của mình. Nhưng lại không có mấy người có thể nắm chặt Quy Khư.
"Lực lượng bên trong Quy Khư đang dần dần bị phân tán." Giang Hạo nói.
"Ngươi cảm thấy lực lượng tách ra mới tốt, hay là một thanh Quy Khư hoàn chỉnh sẽ tốt hơn?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vậy phải xem là thời đại gì đã."
Giang Hạo suy tư một lát, nói: "Quy Khư hoàn chỉnh từ đầu đến cuối đều chính là Quy Khư, nhưng một khi tách ra thì có thể phân thành mấy con đường, người đi đến cuối sẽ càng nhiều."
"Nếu như là đao của ngươi thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vãn bối không làm được chuyện như vậy, chí của vãn bối không ở chỗ này, cũng sẽ không chuẩn bị nhiều như vậy cho người đến sau." Giang Hạo lắc đầu nói.
Mình cũng không phải là Thiên Cực Hoàng Chủ.
Hồng Vũ Diệp không nói gì.
Hai người cứ như vậy hướng tới chỗ cao.
Có lẽ phía trên sẽ có Quy Khư mà bọn hắn muốn.
---
Tại chỗ khác, không ít người đang tiếp nhận thí luyện.
Bích Trúc mang theo Xảo Di đi ở bên hồ, các nàng mãi mà vẫn không thể thoát khỏi cái hồ này.
"Công chúa, phía trước có bia đá." Xảo Di chỉ chỉ phía trước, kích động nói.
Các nàng đã đi quanh hồ rất lâu rồi, đã dùng hết biện pháp, nhưng mà không có tác dụng gì. Đừng nói là cơ duyên, có thể trở về hay không cũng không chắc.
Bây giờ có bia đá, là chuyện đáng để cao hứng.
"Đi, đi qua nhìn một chút."
Hai người nhanh chóng hướng về phía bia đá.
Phía trên có rất nhiều văn tự, đây là điểm mạnh của Xảo Di.
"Công chúa, ngài đợi ta một chút, những văn tự này không dễ nhận ra, ta cần một chút thời gian." Xảo Di lập tức nói.
Bích Trúc không có gấp, mà là yên tĩnh chờ đợi.
Lần này, người tiến vào không ít, nàng không tìm thấy Quy Khư không có nghĩa là những người khác cũng không tìm thấy.
Hồi lâu sau, Xảo Di phiên dịch ra mở đầu: "Công chúa, nơi này không phải là hồ bình thường, hồ này tên là hồ Chân Thành. Nói cách khác, cần chân thực với chính mình thì mới có thể đi ra ngoài."
"Có ý gì?" Bích Trúc tò mò hỏi.
"Chính là phải nói thật lòng." Xảo Di nói.
"Nói thật?" Bích Trúc không quá hiểu.
"Chẳng hạn như vấn đề thứ nhất trên bia đá, hỏi là người đọc tấm bia đá đã bao nhiêu tuổi, trả lời thành thật sẽ có thể khiến cho nước hồ biến hóa." Xảo Di nói.
Nghe vậy, Bích Trúc thở phào nói: "Chuyện này đơn giản, bản công chúa năm nay vừa mới tròn mười tám tuổi."
Giọng nói rơi xuống, bia đá không có bất kỳ phản ứng gì. Nước hồ vẫn yên tĩnh như trước đây.
Bích Trúc nhướng mày, nói: "Xảo Di, ngươi có phải phiên dịch sai rồi hay không?"
Xảo Di: "…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận