Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1401: Ngài Nói Xem Ngài Có Khả Năng Đã Hơn Bốn Trăm Tuổi Rồi Hay Không? 1

Chương 1401: Ngài Nói Xem Ngài Có Khả Năng Đã Hơn Bốn Trăm Tuổi Rồi Hay Không? 1
Bên hồ, Xảo Di trợn tròn mắt nhìn xem thiếu nữ trước mắt. Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên mở miệng như thế nào.
"Xảo Di?" Bích Trúc mở miệng hỏi.
Xảo Di cân nhắc rồi nói: "Công chúa, ngài nói xem có khả năng ngài không phải mười tám tuổi hay không?"
"Ta nhớ lầm rồi?" Bích Trúc có chút khó có thể tin nổi: "Chẳng lẽ ta mười sáu tuổi?"
Xảo Di: "…"
Nàng ngừng một lúc, nói: "Ngài nói xem có khả năng ngài đã hơn bốn trăm tuổi rồi hay không?"
Bích Trúc nhìn người trước mắt, chớp chớp mắt nói: "Thật sao, ta nói là ta mới mười tám tuổi, cái hồ này có vấn đề."
Xảo Di: "…"
Cái hồ này có vấn đề ở đâu?
Bích Trúc nhìn về phía hồ nước, nói: "Nói lời thật lòng nhưng bia đá lại không có cho ra đáp án, nói rõ lời trên bia đá này là không đúng. Nó nói chỉ cần nói lời thật lòng liền có thể rời đi, là sai. Chúng ta hẳn là nên tiến vào đáy hồ, có lẽ nơi đó có những thứ khác."
Bích Trúc nói xong liền mang theo Xảo Di hướng về phía đáy hồ.
Xảo Di: "???"
Công chúa, ngài không thể thừa nhận rằng mình đã hơn bốn trăm tuổi rồi sao?
Rất nhanh, Xảo Di phát hiện mình đã tiến vào dưới mặt hồ.
Nhưng mà, sau khi tiến vào trong nước, nàng khiếp sợ phát hiện, dưới hồ nước thực sự có một tòa cung điện không cách nào thấy rõ. Cung điện này nhất định phải tiến vào dưới nước thì mới có thể phát hiện được.
Chuyện này… Chẳng lẽ bia đá thật sự có vấn đề, hay là mình đã phiên dịch sai rồi? Hay là công chúa thật sự mười tám tuổi?
"Quả nhiên, đường ở chỗ này." Bích Trúc hưng phấn nói.
Rất nhanh trong nước xuất hiện biến hóa, một số văn tự dần hiện ra rõ ràng.
Xảo Di lập tức xem hiểu, có chút mờ mịt.
"Vạn vật thế gian thế nào là thật? Thế nào là giả? Ta nói thật thì chính là thật."
Một câu này trực tiếp khiến cho Xảo Di trầm mặc.
Thì ra đây không phải là hỏi đáp, là hỏi.
Giả, hết thảy đều là giả.
Kim Đan là giả, vấn đề cũng là giả.
Chỉ có nàng ngây thơ, ngốc nghếch tin là thật.
Bích Trúc nhìn văn tự, tò mò hỏi: "Xảo Di, đây là có ý gì?"
Xảo Di chất phác nói: "Nói công chúa mười tám tuổi, đúng là thời gian quý giá."
Bích Trúc: "…"
---
Tự Bạch đứng ở trên không, quan sát xung quanh. Hắn đã dạo qua xung quanh, từ tình huống của một số người có thể phân biệt ra được có bốn phương hướng cơ duyên. Mỗi một cái đều không tầm thường.
Hắn cũng không biết Quy Khư ở hướng nào.
Nhưng hắn không có ý định đi tìm cơ duyên, cũng không có ý định đi tìm Quy Khư.
Có rất nhiều thiên kiêu tới đây, người trong tụ hội cũng tới. Thêm một Tự Bạch hắn không nhiều, thiếu một Tự Bạch hắn cũng không ít. Cho nên, hắn quyết định tiến về bên ngoài.
"Quy Khư có thể có tác dụng, theo lý thuyết thì sẽ cần một số món đồ ở bên ngoài, ra ngoài xem xem chưa chắc đã không có thu hoạch.”
Hắn cũng không chắc lắm.
Nhưng vẫn cần mau chóng xem xét, dưới Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, cơ duyên bình thường không có bất kỳ ý nghĩa gì đối với hắn cả. Dù cho có thể tăng cao tu vi thì cũng là như thế. Dù sao một khi chuyện không may xuất hiện, hắn chắc chắn sẽ không sống nổi. Thân ở Nam Bộ, không thể trốn đi đâu được.
Trong lúc nhất thời, hắn lại có thể hiểu được Quỷ tiên tử, thường xuyên sống dưới áp lực như này xác thực rất dễ khiến cho tâm cảnh thay đổi. Hắn lắc đầu tự giễu một chút.
Tự Bạch bắt đầu tránh đi cơ duyên của tất cả mọi người, hướng về phía một con đường không người. Cũng không phải là trung tâm, mà là bên ngoài.
Sau khi Tự Bạch tìm kiếm con đường phía ngoài, hắn phát hiện mình chẳng biết đã rời khỏi rừng cây từ lúc nào. Phía trước có một tòa thành, thành này tựa như sơn hà đại địa, ầm ầm sóng dậy, đỉnh thiên lập địa. Nhưng mà nhìn lại thì lại cảm thấy thường thường không có gì lạ.
Lúc này, trước cửa thành có một tấm bia đá thu hút sự chú ý của Tự Bạch.
Sau khi tới gần, hắn phát hiện trên đó viết một hàng chữ:
"Có đôi khi tiến lên không nhất định là đại đạo, lui một bước sẽ thấy phong cảnh hoàn toàn mới."
Tự Bạch có chút ngoài ý muốn.
"Tiến lên là cơ duyên, lui lại cũng là cơ duyên, bí cảnh này đúng là khó lường."
Nơi này hình như khắp nơi đều là cơ duyên, người có rất nhiều lựa chọn, như là đại ba ngàn đạo, mỗi một con đường đều có thể đạt thành đại đạo.
Chỉ cần chịu đi, sẽ đi, thì luôn có người có thể đi thông.
Thấy thế, Tự Bạch cũng không suy nghĩ quá nhiều, bước vào tòa thành này.
---
Trong cung điện bạch ngọc.
Tại biên giới vách tường bày biện từng hàng sách, phảng phất như ghi lại vô số bí văn của thiên địa.
Lúc này Nhan Nguyệt Chi đang đọc sách, vô cùng chuyên tâm.
Thiếu nữ bên cạnh đang xem mục lục sách, nàng cầm một quyển phía trên cùng xuống sau đó đưa tới, nói: "Nguyệt Chi sư tỷ xem quyển này đi, có lẽ sẽ có thu hoạch."
Nhan Nguyệt Chi lúc này mới nhận lất, phát hiện là một bản ghi chép liên quan tới kiếp nạn thiên địa.
Nàng lật ra, phát hiện là ghi chép thô sơ giản lược.
"Ngươi không đi ra ngoài tìm kiếm cơ duyên sao?" Nhan Nguyệt Chi vừa đọc sách vừa hỏi.
"Sư tỷ không phải là cũng không đi ra sao." Sở Tiệp tiếp tục xem sách trên giá sách, nói.
Nhan Nguyệt Chi lắc đầu, nói: "Ta ở chỗ này đã là cơ duyên rồi, mặt khác nơi này có lẽ có ghi chép về mấy thứ quan trọng, cần xem một chút mới được."
Nhan Nguyệt Chi và Sở Tiệp cùng nhau tiến vào, các nàng hướng về phía bên trong cung điện.
Nơi này có vô số thư tịch, không cách nào mang đi, chỉ có thể quan sát.
Cho nên Nhan Nguyệt Chi không muốn rời đi.
"Ta không muốn đọc sách cho lắm." Sở Tiệp cầm sách xuống, tùy ý lật lật, cười nói: "Nhưng mà có thể biết được một số quyển sách có tác dụng, bất kỳ cơ duyên gì đều không sánh nổi tri thức mà sư tỷ đạt được từ nơi đó."
"Cơ duyên bên ngoài vô dụng đối với ta sao?" Nhan Nguyệt Chi cúi đầu vừa đọc sách vừa hỏi.
Thiên Đạo Trúc Cơ, người có đại khí vận, rất nhiều cơ duyên đều không có ý nghĩa gì với nàng. Nơi này có lẽ cũng là như thế.
"Hữu dụng." Sở Tiệp nghiêm túc nói: "Không những hữu dùng, ta còn có thể phát giác được vị trí của Quy Khư, nơi đó có cơ duyên thuộc về ta."
"Vậy tại sao không đi qua?" Nhan Nguyệt Chi nhướng mày hỏi.
"Là vì Quy Khư hay là vì cơ duyên của ta?" Sở Tiệp hỏi.
"Có gì khác nhau sao?" Nhan Nguyệt Chi hỏi.
"Có, nếu như là vì Quy Khư, ta có đi hay không đều như nhau cả. Người người đều có thể lấy được Quy Khư, chỉ cần có thể đi qua là được. Có rất nhiều người như vậy." Sở Tiệp trầm mặc một lát, lại nói: "Còn về cơ duyên thuộc về ta kia thì còn chưa tới lúc."
"Còn chưa tới lúc?" Điều này khiến cho Nhan Nguyệt Chi tò mò.
"Nơi đó có một đạo ý chí, hắn đang chờ một thiên tài, mà thiên tài này cũng không phải là ta, cho nên ta không cần thiết phải qua đó. Chờ hắn gặp xong, ta liền có thể đi qua." Sở Tiệp nói.
"Thiên tài?"
Nhan Nguyệt Chi chau mày: "Ngươi còn không tính là thiên tài sao?"
Nghe vậy, Sở Tiệp nở nụ cười nói: "Được tính sao?"
"Không tính sao?" Nhan Nguyệt Chi hỏi lại.
"Người bên ngoài thường gọi ta như thế nào?" Sở Tiệp hỏi.
"Thiên Đạo Trúc Cơ, người có đại khí vận." Nhan Nguyệt Chi đáp.
"Đúng vậy, bọn hắn biết đến Thiên Đạo Trúc Cơ, người có đại khí vận, lại không biết ta là Sở Tiệp." Sở Tiệp cười đáp.
Nghe vậy, Nhan Nguyệt Chi sững sờ.
Sở Tiệp tiếp tục tìm sách và nói: "Nguyệt Chi sư tỷ biết Nhân Hoàng Kiếm vì sao gọi là Nhân Hoàng Kiếm không?"
Nhan Nguyệt Chi không nói gì.
Sở Tiệp thì tiếp tục nói:
"Ban đầu nó không được gọi là Nhân Hoàng Kiếm, chỉ là nó ở trong tay Nhân Hoàng cho nên được gọi là Nhân Hoàng Kiếm. Mà ta cũng giống như thanh kiếm này, bởi vì Thiên Đạo Trúc Cơ, người có đại khí vận, cho nên mới được mọi người biết đến. Đối với các người mà nói thì có lẽ ta chính là thiên tài, nhưng đối với đạo ý chí ở trung tâm kia thì ta còn có thể là thiên tài sao?" Sở Tiệp lúc nói quay đầu nhìn về phía Nhan Nguyệt Chi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận