Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1403: Nàng Là Người Như Thế Nào? 1

Chương 1403: Nàng Là Người Như Thế Nào? 1
Bên trên ngọn núi.
Hồng Vũ Diệp đứng bên hồ nước, quan sát hồ nước.
Trong hồ có bốn đóa hoa sen nở rộ, bóng người ở vị trí trung tâm như ẩn như hiện, là lực lượng ý chí, không cách nào thấy rõ dung mạo. Đối diện hắn có ba đóa hoa sen, đóa thứ nhất và thứ hai đều không có người ngồi. Đóa thứ ba chính là Giang Hạo.
Người ở ngoài hồ nước có thể nghe thấy rõ ràng cuộc trò chuyện của hai người.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp cũng không làm cái gì, chỉ là lắng nghe người bên trong trò chuyện.
Giang Hạo chưa từng suy nghĩ nhiều, nhìn qua người trước mắt.
Đối với câu hỏi của đối phương, hắn cũng chưa từng giấu diếm: "Vãn bối tới vì Quy Khư."
"Chỉ vì Quy Khư?" Đối phương hỏi.
Giang Hạo suy tư rồi nói: "Có phải là vì lực lượng trên Quy Khư?"
"Có ba người từng đến chỗ của ta. Người thứ nhất và người thứ hai không khác biệt nhiều, đều là tùy tiện nhìn xem. Đến lượt ngươi lại cần lực lượng của Quy Khư. Xem ra, ngươi đã gặp phải tương đối nhiều chuyện." Thân ảnh cười nói.
"Đúng vậy, gặp phải không ít chuyện." Giang Hạo gật đầu.
"Có thể nói một chút trước về chuyện ngươi từ nhỏ đến lớn đã trải qua hay không? Không cần quá chi tiết, có thể phản ứng đại khái tình huống của thời đại là đủ."
Ngừng một lúc, thân ảnh kia lại tiếp tục mở miệng: "Ngươi có thể gọi ta là Nại Hà Thiên."
Nại Hà Thiên, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn. Như vậy chính là Thiên Cực Hoàng Chủ.
"Trải nghiệm từ nhỏ sao?" Giang Hạo hơi chút suy nghĩ rồi nói:
"Cũng không có gì đặc biệt cả, vãn bối năm tuổi bắt đầu tu luyện, mười chín mới Trúc Cơ."
"Tốc độ này có chút chậm." Nại Hà Thiên vừa cười vừa nói.
"Đúng là, thiên phú của vãn bối bình thường, có thể có được tu vi như hôm nay phần lớn là bởi vì vận khí không tệ." Giang Hạo gật đầu đồng ý.
"Nói tiếp đi, ngươi không cần lo lắng cái gì cả, ta chỉ là ý chí mà người chết lưu lại mà thôi, sau khi sử dụng Quy Khư sẽ biến mất, bí mật của ngươi vĩnh viễn sẽ là bí mật ở chỗ của ta." Nại Hà Thiên cười nói.
Giang Hạo suy tư rồi tiếp tục nói: "Vãn bối vẫn luôn tu luyện ở trong tông môn, mặc dù gặp phải một số việc, nhưng cơ bản đều không có quan hệ gì với Tu Chân Giới. Cái thứ nhất có liên quan tới hẳn là Thiên Cực Ách Vận Châu, lúc đó vãn bối còn nhỏ tuổi."
"Thiên Cực Ách Vận Châu?" Nại Hà Thiên có chút ngoài ý muốn:
"Hung vật bực này xuất thế hẳn là cực kì hung hiểm?"
"Đúng vậy."
Giang Hạo gật đầu cảm khái: "Lúc đó xác thực hung hiểm, vãn bối tới giao thủ suýt nữa đã chết ở trong tay vị cường giả kia, may mà sống tiếp được, hạt châu cũng bình yên vô sự."
Nghe vậy, Nại Hà Thiên càng là ngoài ý muốn: "Có ý gì? Ngươi giao thủ với một vị cường giả, sau đó nguy hiểm của Thiên Cực Ách Vận Châu liền biến mất?"
"Đối phương muốn dẫn động phong ấn, vãn bối miễn cưỡng phong bế được." Giang Hạo gật đầu nói.
Nại Hà Thiên trầm mặc một chút, sai đó nói: "Ngươi nói tiếp đi."
"Phía sau đó đúng là đã xảy ra không ít chuyện, Thiên Đạo Trúc Cơ xuất hiện, Thánh Hiền Chi Tâm hiển lộ rõ ràng, một số cường giả ẩn tàng dần dần thoát khỏi phong ấn. Nếu như nói có cái gì ảnh hưởng tới toàn bộ thiên địa thì hẳn là Thiên Cực Tĩnh Mặc châu sắp thoát khỏi phong ấn."
Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Thời điểm đó còn hung hiểm hơn lúc trước nhiều, sau đó tứ đại Tiên Tông liên thủ, vãn bối mới có cơ hội phong ấn Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, cũng là bị trọng thương."
Nại Hà Thiên hơi nhíu mày, hắn không khỏi trầm mặc, sau đó nói: "Khoảng cách giữa hai chuyện này là bao lâu?"
"Rất lâu." Giang Hạo gật đầu.
"Như thế mới bình thường, trong năm tháng vô tận sẽ luôn có người ngã ở trên đường, ngươi sống đã đủ lâu." Nại Hà Thiên vừa cười vừa nói.
"Ừm, thời gian mấy chục năm, nếu như là lúc vãn bối còn chưa tu tiên thì cũng đã gần nửa đời rồi." Giang Hạo gật đầu nói.
Nghe vậy, sắc mặt Nại Hà Thiên không hề thay đổi, chỉ là toàn bộ ao nước đều hơi dừng lại, sau đó đối phương mới lên tiếng: "Ngươi nói tiếp."
"Chuyện sau đó cũng không có khoa trương như vậy nữa, chỉ là gặp phải một chuyện lớn, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu sắp xuất thế, nhưng mà cũng là cực kì nguy hiểm, lúc đó cánh cửa đến thế giới mới đã hiện ra ở trước mặt. Vãn bối suýt nữa đã bại."
Giang Hạo thở dài: "Cũng may thắng hiểm, nếu không thì đã phải ở lại trong thế giới mới vĩnh viễn rồi. Còn về lý niệm kia, vãn bối kém xa Long Thiên. Chuyện hắn muốn khai sáng thế giới mới cũng không thể nói rõ đúng sai, chỉ là không phù hợp với lợi ích của vãn bối, không thể không phong ấn thế giới mới kia lại."
Giọng nói ơi xuống, Nại Hà Thiên trầm mặc không nói gì.
Hồi lâu sau, hắn mới mở miệng: "Cho nên ngươi đã phong ấn ba viên hung vật Thiên Cực?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Hiện tại, ba viên hung vật Thiên Cực đều ở trên người ngươi?" Nại Hà Thiên lại hỏi.
Giang Hạo lắc đầu, vào lúc Nại Hà Thiên đang định thở phào, hắn mới tiếp tục nói: "Bởi vì gặp phải bức hiếp, vãn bối đã bóp nát Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu. Bây giờ chỉ còn hai viên là nằm trong khống chế."
Nại Hà Thiên nhìn qua người trước mắt, cau mày.
Hắn có chút muốn hỏi đối phương một chút xem lời này là có ý gì.
Gặp phải bức hiếp, bóp nát hung vật Thiên Cực.
Tác dụng?
Thứ này lại có cách dùng như vậy.
"Thêm kiến thức." Nại Hà Thiên cảm khái một câu.
"Để tiền bối chê cười rồi." Giang Hạo cúi đầu nói.
"Ba hung vật Thiên Cực, còn có một viên cuối cùng, nhưng ta cũng chưa từng nghe nói. Xem ra cuộc đời dài dằng dặc của ngươi đúng là vô cùng long đong." Nại Hà Thiên nói.
"Đúng vậy."
Giang Hạo gật đầu cảm khái: "Chỉ trong gần trăm năm thôi mà vãn bối đã trải qua rất nhiều chuyện."
Nại Hà Thiên gật đầu, chỉ là đột nhiên khẽ giật mình nói: "Bao nhiêu năm?"
"Gần trăm năm." Giang Hạo đáp.
Nại Hà Thiên càng nhíu chặt lông mày. Trong lúc nhất thời, nước hồ đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Giang Hạo không khỏi kêu một tiếng "Tiền bối ".
Lúc này Nại Hà Thiên mới mở miệng nói: "Cho nên, ngươi lần này tới tìm ta là bởi vì Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu?"
"Đúng vậy." Giang Hạo gật đầu: "Muốn mượn đao của tiền bối để phong ấn Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu."
"Nhưng mà lực lượng ta lưu lại sẽ không thể phong ấn được trong thời gian dài." Nại Hà Thiên nói.
"Đã đủ rồi." Giang Hạo trả lời.
Nại Hà Thiên nghe thế liền không nói thêm gì nữa.
Hắn đổi đề tài, nói: "Tu vi của ngươi thì sao?"
"Vừa mới tấn thăng Chân Tiên." Giang Hạo đáp.
Nại Hà Thiên lại trầm mặt một lúc, sau đó mới nói: "Thân là một đạo ý chí, ta chỉ có thể nhìn thấy có hạn, nhưng có thể nhìn thấy trên người ngươi có dấu vết của hạch tâm đại đạo."
"Đây không phải là của vãn bối, là của một vị tiền bối." Giang Hạo hơi chút suy nghĩ, sau đó đáp.
"Vậy sao." Nại Hà Thiên phất phất tay, trong hồ bắt đầu có nước phun trào, bao trùm lấy bọn họ: "Ngươi hình như có chút lo lắng, như vậy sẽ không còn người nào có thể nghe thấy chúng ta trò chuyện nữa. Không cần chất vấn, Quy Khư còn ở nơi này, dù lực lượng của ta không tầm thường thì người khác cũng không cách nào vô thanh vô tức đột phá được."
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, đây là đang ngăn cách Hồng Vũ Diệp. Điều này cũng nói rõ là đối phương biết đến sự tồn tại của Hồng Vũ Diệp nhưng không có mời đối phương vào.
Vì tò mò, hắn mở miệng hỏi: "Tiền bối vì sao lại chỉ mời một mình vãn bối vào?"
"Bởi vì ngươi không giống bình thường." Nại Hà Thiên cười nói: "Ngươi cảm thấy ngươi là thiên tài sao?"
Giang Hạo nhớ lại một chút, không chắc lắm: "Nếu như tính cả vận tốt vào bên trong thì có thể miễn cưỡng xem là vậy."
"Ta không phải nói tới thiên tài bình thường, mà là người đặc biệt của mỗi một thời đại." Nại Hà Thiên nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận